TruyenFull.Me

Amireux Pondphuwin


tôi gặp em tại một buổi đấu giá.

tôi đến cùng ông nội, chỉ đơn giản là ở nhà không có việc gì làm. nơi diễn ra buổi đấu giá hay còn gọi là "nơi vung tiền" diễn ra trong một hội nghị ở khách sạn đắt đỏ.

hôm nay tới đây chỉ vì ông tôi muốn tìm "của hồi môn" cho cháu trai mình, là tôi.

ông nội tôi vào trước, tôi ở ngoài nghe điện thoại, cùng lúc, một bóng dáng nhỏ nhoi lướt qua ánh nhìn của tôi, là một cậu trai tầm 18-20 tuổi, tôi đoán thế, vì đang mặc đồng phục của đại học chula.

em ngoái đầu nhìn tôi, mắt rưng rưng như đang cần giúp đỡ, tôi sững người, đang định bước theo thì hai con người tầm tuổi trung niên cố chắn tầm nhìn của tôi, siết chặt cổ tay em rồi đi vào trong.

có lẽ em đi cùng ba mẹ, nhưng nhìn cử chỉ và hành động ban nãy, tôi nghĩ, họ dắt em tới đây không chỉ là mua những món đồ đắt đỏ, mà chính là biến em thành "món đồ" ấy.

tôi cũng chẳng dám chắc với suy nghĩ của mình, chắc xem phim nhiều quá thôi. tuy nghĩ vậy, nhưng trong lòng lại thấy hơi bất an, nói chuyện điện thoại xong, hít thở bầu không khí ngột ngạt ấy rồi lại suy nghĩ chuyện ban nãy.

bangkok tuy đang vào mùa nóng, nhưng lòng người lại lạnh lẽo đến đáng sợ.

và đúng thế, em trở thành "một buổi đấu giá".

tôi bước vào căn phòng đã là chuyện của 20 phút sau, đặt chân vô hội trường, tôi đã thấy hàng ghế của mấy gã nhà giàu nhốn nháo.

- thằng này bé con con thế mà cũng đem ra đấu giá à?

- về làm "phục vụ" thì hay phải biết.

hướng mắt về phía nơi trưng bày các vật đấu giá, tôi thấy em đang đứng run rẩy ở đó.

tôi lặng người.

em cúi gằm mặt xuống dưới đất, thỉnh thoáng lại cấu hai bàn tay khiến tay em chi chít vết đỏ. tóc em dài qua mi mắt, bay nhẹ như khẽ lau những giọt nước mắt đang rơi lã chã, thân hình em mảnh khảnh ( tôi đoán chẳng được 55 kg ), da hơi ửng hồng.

bây giờ mới thấy, tôi nên tin vào phán đoán của mình lúc đó.

- 300 triệu lần thứ nhất!

ồ, mấy gã nhà giàu bắt đầu tiêu tiền.

bước đến chỗ ông đang ngồi, trong lòng thở dài, nếu lúc ấy tôi chạy đến để bảo vệ em thì không xảy ra cớ sự này đâu nhỉ?

tôi nhìn ông nội, lòng vẫn còn day dứt. ông đeo cặp kính lão, mắt chăm chú hướng về em, ông khẽ hỏi tôi:

- muốn có người bầu bạn không?

bạn bè tôi không thiếu, tuy vậy, bạn thì ít, bè thì nhiều, đa số là lợi dụng cả thôi. mấy buổi đi bar, pub gì đó, bọn nó chẳng muốn rủ tôi theo đâu, rủ tôi đi theo chỉ vì tôi là một "cây atm di động". rất ít khi tôi tới mấy chỗ như vậy, cùng lắm là ngồi ở một rooftop nào đó vắng vẻ. lâu lâu đi theo bọn nó thì chỉ nhấm nháp chút vodka ở góc quán bar rồi đợi đến lúc thanh toán. nghĩ lại, tôi thấy em nhỏ con, đáng yêu, rất "vừa" để cưng chiều, ở nhà chơi với em có khi lại tốt hơn lang thang ngoài đường phố.

tôi gật đầu.

ông tôi ra giá 1 tỷ.

- một tỷ lần thứ nhất!

khán đài im lặng.

- một tỷ lần thứ hai!

- một tỷ lần thứ ba!

đến đây, em nhìn tôi với vẻ mặt bất mãn, nước mắt chẳng biết từ đâu mà tuôn ra. bố mẹ em đứng sau khán đài, họ cười thầm, tôi thấy hết.

tôi gặp em đây là lần thứ hai, lần đầu tiên thấy em cũng chính là ở nơi đây. điều khiến tôi ấn tượng là lúc ấy em mặc hoodie xám, đeo kính, cầm cây kẹo mút trông trẻ con lắm. tôi đoán em tầm cỡ 15-16 tuổi.

song, tôi bắt gặp bố mẹ đang trò chuyện với ông chủ nơi tổ chức đấu giá, mặt bọn họ tỏ vẻ thất vọng, còn nói gì thì tôi không rõ.

hiện tại, cả khán đài vẫn im lặng, và thế, em là người nhà của tôi.

sau này thì tôi không chắc.

06-04-25.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me