Amour
Nhóc Captain chạy như bay từ cổng trường vào ôm lấy cổ anh người yêu đang bước vội tới phía nó. "Nhớ muốn chết." Duy hít hà hương nước hoa quanh quẩn, anh người yêu của nó hôm qua vừa từ Thanh Hóa lên, nay đi học mới có cơ hội gặp. "Mang nem chua cho em đấy." Quang Anh cười cười, tay cầm một bọc nem chua tới mấy chục cái. "Con vợ mang nhiều thế, đem cho bà bày hàng cũng được." Đức Duy tròn mắt, cất vào cặp rồi bám theo anh lớn đi tìm quán ăn. Trần Đăng Dương bước ra từ cổng Công ty, thở lên thở xuống vì quá đói. Cứ đầu tháng sẽ bận tối tăm mặt mũi, giữa tháng đổ ra lại nhàn hạ hơn hẳn. Mấy hôm nay cậu đều phải tăng ca đến quá bữa, về đến nhà lại tiếp tục họp hành đủ kiểu, có khi sắp giảm được mấy cân luôn rồi. Dương đi dọc trên vỉa hè, tay cầm một cái bánh tráng nướng còn nóng hổi, vừa ăn vừa đi bộ về nhà, nhóc An ngày nào cũng phần cơm. "Nay có canh bí xanh với thịt kho trứng nha anh Dương." An ngồi vắt vẻo trên sofa, tay gõ lộc cộc máy tính. "Đói thấy mẹ luôn." Cậu vứt cặp lên ghế, lấy một bát cơm đầy ngồi xuống bàn ăn. "Ăn từ thôi." An nghển cổ nhìn sang, thở dài nhìn ông anh đang và thìa cơm to tướng. "Trưa nay bận quá tao chưa ăn gì luôn." Dương gắp một miếng thịt vào bát "Hồi sáng được một cái bánh bao." "Làm thêm năm nữa thì đi tự thiêu đi là vừa." Thành An lườm nguýt, tay bóc mấy quả quýt ngọt ra đĩa "Được cả ông Sơn cứ code suốt ngày, gầy đi trông thấy luôn." "Mày đi làm đi thì mày hiểu." Cậu uống ngụm canh to đùng. An cười cười, đem đĩa quýt vừa bóc ra trước mặt anh lớn "Ăn đi, nói vậy thôi chứ thấy anh ăn được như này mừng vãi chứ." "Tao có phải trẻ con đâu." Dương lấy bát thứ hai, lần này sẽ chan canh ăn "Ăn được ngủ được là tiên." Nhóc An ôm bụng cười, cả hai cứ tám qua lại một hồi rồi lại ai về việc đấy. Thấm thoát cứ như vậy, Dương và anh Hiếu ở bên nhau cũng được vài tháng. Thật ra nói vậy chứ cả hai cũng chẳng gặp nhau được mấy lần, anh thì bận bịu với các vụ án còn Dương lại bù đầu bù cổ vừa học vừa làm. Tình yêu chảy trôi như dòng sông Nile, nhịp điệu vừa chậm rãi vừa lặng lẹ. Cả hai sưởi ấm cho nhau bằng những lần đi ăn vội vã cuối tuần hay khi call video mỗi đêm muộn. Đăng Dương gọi nó là tình yêu của người trưởng thành. Trưởng thành đâu không thấy, chỉ thấy nhớ nhau muốn chết mà không làm được gì. "Sống chung một thành phố nhưng gặp chủ yếu là qua facetime" Hà Nội chuyển thu, trời vẫn cứ nóng bức nhưng tối đến đã bắt đầu có gió. Cậu vẫn luôn thích mùa thu nhất, nó mang đậm nét thủ đô, thiêng liêng và thành kính. Đôi khi Dương chỉ mong rằng, bốn mùa xuân hạ thu đông cứ lặng lờ trôi qua, cuộc sống cũng chỉ cần như thế, ẩn dật giống như chú chim trong đàn nhạn di chuyển về phương Bắc. "Cuối tuần này em qua nhà anh nhé." Đăng Dương nói qua điện thoại, cậu không muốn nói thẳng với anh người yêu là sắp tới sinh nhật mình đâu. "Tôi có lịch đi công tác Bắc Giang từ thứ sáu, thứ ba tuần sau mới về." Anh nói, cảm thấy hơi có lỗi "Về rồi gặp có được không?" "Không sao đâu, anh bận mà." Cậu cười cười "Vậy hai ngày nữa anh đi rồi à?" "Ừ, tầm này năm nào cũng bận, cũng quên nói cho cậu." Minh Hiếu gãi gãi đầu "Về sẽ dẫn cậu đi chơi hẳn một buổi." "Nhất trí nhé." Dương đáp "Anh nghỉ sớm đi, em cũng chuẩn bị tắt đèn đây." "Ngủ ngon." Anh cười, giọng nói hơi hạ xuống. Cậu đặt điện thoại lên bàn, với tay mở cửa sổ ra cho mát, nằm vật xuống giường. Vừa muốn hiểu vừa không muốn hiểu. "Anh Dương nay nhìn như xác sống." Quang Anh tròn mắt, gặm miếng bánh mì gối nhìn anh Dương của nó thất thểu bước ra khỏi nhà. "Chắc cãi nhau với ghệ." Thành An uống một ngụm sữa, chép miệng nói. "Xàm, ổng mê anh Hiếu hơn vong, cãi sao mà cãi." Nó vẫn rướn người nhìn ông anh mình hôn nay còn không thèm đi bộ như mọi ngày mà book Grab, bất ổn quá rồi. "Đâu ra mê mà không được cãi." An lườm "Mày chả mê em Duy của mày như điếu đổ, chúng mày bữa cãi nhau long trời lở đất ai can hả." "Nhưng mà..." Quang Anh cứng họng "Anh Dương đâu phải kiểu sẽ cãi nhau." "Ấm ức, giận dỗi, khó chịu, kiểu gì chả được." Nó nhún vai, lại tiếp tục cúi đầu ăn bánh mì. Dương mang một bộ mặt khó chịu khó chiều tới Công ty, cuối tháng không nhiều việc, chủ yếu là tổng hợp số liệu mà cậu trừng nhau với máy tính tới tận giờ tan sở vẫn chưa xong một nửa. Anh người yêu vô tâm vô tính, nói đi công tác một cái là mất tích luôn, cũng không thèm nhắn tin hỏi thăm. Cậu book Grab đi nhưng lại quyết định đi bộ về, trời thu buổi tối mát mẻ, đi bộ làm dịu tâm tình cũng không tồi. Đăng Dương buồn bực nhưng Đăng Dương không nói. Quyết tâm chờ anh bồ phải tự tìm đến mình. Nhưng nhớ bồ quá phải làm sao đây mấy men. Bình thường giờ này cậu sẽ nhắn tin cho anh, hoặc anh sẽ hỏi thăm cậu tan làm chưa, nhưng cả ngày hôm nay vẫn bặt vô âm tín. Trước sự thắc mắc của Quang Anh, cậu lại vác bộ mặt đen xì về nhà, từ chối bữa tối, nằm lăn lóc trên giường. Đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu. Thấm thoát tới tận ngày 30/08, thứ bảy rồi đấy nhé, đã tròn ba ngày cả hai dừng lại ở tin nhắn chúc ngủ ngon cuối cùng. Dương khó chịu muốn chết, nhưng vẫn nhất quyết không nhắn tin trước, để xem đêm nay mà còn không nhắn tin chúc mừng sinh nhật thì cậu chắc chắn sẽ không thèm làm người tình nhỏ nữa. Còn Minh Hiếu ở bên này cũng nhớ em người yêu lắm chứ. Nhưng vì đại cuộc, nhất định không được mềm lòng. Anh biết cậu không thích kiểu màu mè, thật ra vào sinh nhật cậu, chỉ cần anh tặng một món quà nhỏ cũng đã rất hạnh phúc rồi. Nhưng Hiếu muốn làm một điều gì đó đặc biệt một chút, món quà cũng sẽ phải lớn một chút. Hiếu thuê một chòi nhỏ ở Tree Bee bên Tây Hồ, sau đó cũng tự tay vào tiệm đồ trang trí mua các loại dây kim tuyến, đèn và bóng bay. Ban đầu thật ra cũng không biết tặng gì, hai người yêu nhau đơn giản chỉ là ở bên và trò chuyện, giống tri kỉ hơn là người yêu. Anh suy nghĩ mấy ngày, quyết định làm một cái ví da may tay, cũng chẳng biết ý tưởng từ đâu ra, cũng biết bây giờ toàn dùng chuyển khoản, nhưng anh vẫn chọn làm. Minh Hiếu thề, ví da nhìn thì dễ, nhưng thật ra lại rất khó làm, vải da vừa cứng vừa thô, mũi kim không khéo sẽ chệch mất làm hỏng đường chỉ. Anh trầy trật mất nửa ngày mới hoàn thiện phần khung ví màu trắng sữa, sau đó lại mất thêm nửa ngày chỉ để tỉ mẩn thêu chữ 'em Dương' bé tý vào mặt trong của túi. Cái kết là kim đâm trúng ngón tay mấy lần, suýt nữa máu chảy lên ví da. Anh nghĩ đi nghĩ lại, quyết định handmade nốt chiếc hộp quà, sau đó mới bỏ ví da nhỏ vào, đổ thêm xếp và kim tuyết, xịt nước hoa mình hay dùng rồi mới đóng lại, đặt ở trên bàn ở căn chòi. Tối ngày 30, sau ba ngày cắt đứt liên lạc, anh cuối cùng cũng nhắn một tin cho em người yêu.
Tranminhhieu
Ngủ chưa?
Trandangduong Em chưa ạ Sao vậy anhTranminhhieu
Không có gì
Dương mặt tròn mắt dẹt nhìn dòng tin nhắn lạnh ngắt, cậu một bụng nghi vấn trước sự bất thường từ đối phương. Đồng hồ điểm 10h17 tối. Hiếu thay một bộ đồ nghiêm túc một chút, sau đó lái xe từ Tây Hồ qua Hai Bà Trưng, dừng trước đầu ngõ nhà cậu. Anh lẩm nhẩm tính toán thời gian, sau đó đi bộ vào ngõ, tay cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho cậu. "A lô." Giọng đối phương bên kia vang lên. "Vẫn chưa ngủ à?" Anh cười, nhìn lên cửa sổ còn đang sáng trên tầng hai. "Em chưa, sao vậy?" Dương bước tới gần cửa sổ chuẩn bị mở ra cho mát, bất thình lình giật mình suýt rơi điện thoại, phải mất vài giây mới xác nhận được anh người yêu đang ở bên dưới cổng nhà mình. Với vội áo khoác mỏng mặc lên người, cậu phi như bay xuống dưới. "Không phải anh đang đi công tác sao?" Dương mở vội cổng, bước tới gần đối phương "Sao lại ở đây?" "Không phải 40 phút nữa là tới sinh nhật cậu à." Anh nở nụ cười rất tươi, quay người kéo theo Dương "Đi." Đăng Dương ngẩn người, nhìn đằng sau gáy anh trước mặt mình, trong mắt có chút rối bời. "Muốn tạo bất ngờ cho cậu." Anh cười, đạp chân ga đi. "Bất ngờ cực kì đấy." Cậu cười lớn, sau đó lại chăm chú quan sát sườn mặt đối phương. "Sao vậy?" Hiếu quay sang, đôi mắt vừa tròn vừa sáng rực nhìn cậu. "Không." Dương lắc đầu "Hơi cảm động." "Một lát cậu sẽ siêu cảm động." Anh đầy phấn khích vỗ tay lên vô lăng. Dương cũng thuộc dạng hơi mù đường, lại còn ít đi chơi, thành ra anh đang lái tới đâu cậu hoàn toàn không hề biết. Thật ra anh cũng rất hồi hộp muốn biết cảm xúc của đối phương, Hiếu dừng xe dưới bãi đậu, sau đó liền đi trước một mạch, báo tên, lấy khóa, sau đó bước thẳng vào trong. Tree Bee là một quán nước ở chân cầu Nhật Tân, nằm giữa cánh đồng các loại hoa và siêu siêu rộng. Anh thuê một chòi nhỏ ở phía xa nhất của quán, sau đó tự tay trang trí bên trong. Dương im lặng đi theo sau đối phương, cậu nhìn vào người phía trước, anh mặc một bộ đồ trẻ hơn tuổi, áo sơ mi khoác ngoài và quần baggy. Hiếu dẫn cậu đến con đường đất nhỏ, xung quanh một bên toàn là hoa còn một bên là nước, trước mặt là cầu Nhật Tân sáng rực đèn phả xuống mặt sống kéo dài như những dải màu. "Cậu đứng ở đây." Anh chỉ tại chỗ, sau đó bản thân chạy tới bên trong căn chòi, một lát mới ngẩng đầu lên "Còn ba phút nữa mới tới giờ, cậu đứng im ở đó." Dương cảm thấy cực kì buồn cười, không nhịn được hỏi "Anh tính toán cẩn thận như vậy?" "Đương nhiên cẩn thận." Hiếu nói lớn, mỗi đầu là thò ra ngoài "Đợi một chút." Cậu nhìn anh khom lưng mấy hồi, sau đó lại nghe một tiếng nổ nhỏ, trước mắt có mấy chục cây pháo bông đang nổ tí tách quanh mình, tạo thành một đường thẳng hướng tới căn chòi. "Tới đây." Anh đứng ở cuối đường pháo, miệng cười tươi nhìn cậu. Đăng Dương im lặng mỉm cười, bước tới phía đối phương. Tới gần hai ba bước liền nghe thấy bài hát chúc mừng sinh nhật bằng tiếng Anh vang lên, theo sau là giọng hát của anh lớn. "Happy birthday to you" "Happy birthday to you" "Happy birthday happy birthday" "Happy birthday to you..." Anh vỗ tay một tràng dài, cười thành tiếng rồi lại tự mình hát phiên bản tiếng việt. "Mừng ngày sinh nhật của Dương" "Mừng ngày sinh nhật của Dương" "Mừng ngày chúa đón Dương sinh ra đời" "Chúc mừng sinh nhật Đăng Dương" Giọng hát vừa mang theo tiếng cười, vừa trật mấy nốt vang trong không khí. Minh Hiếu quay người vào trong, bê ra một chiếc bánh kem nhỏ màu xanh dương, vẽ một con cá bống chibi "Sinh nhật vui vẻ." Cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt rực rỡ như ánh sao đang cười híp lại, cúi xuống thổi nến. "Được rồi, anh kéo tay cậu vào bên trong, chân nhẫm lên công tắc bật đèn lên, căn chòi chớp mắt sáng vằng vặc. Cậu nhìn dòng chữ Happy Birthday siêu vẹo được dán trên bức tường, xung quanh là tua rua màu sắc không khỏi bật cười. "Đây là quà tặng cậu." Anh đưa ra một chiếc hộp nhỏ màu vàng nâu "Mở đi." "Vẫn còn quà nữa sao." Dương cầm lấy, nhìn vào mặt anh. "Đương nhiên rồi, sinh nhật sao có thể thiếu quà." Hiếu cười, vỗ vào tay cậu "Mở đi nào." Cậu cười cười, kéo dây rút ra, nhìn vào bên trong, chiếc ví da nhỏ cỡ lòng bàn tay nằm gọn trong đó. "Anh tự làm?" Hiếu cười khanh khách "Phải đó, xấu tới mức dễ nhận ra như vậy?" "Bây giờ ở thị trường không còn bán loại da màu be nhưng đường chỉ màu nâu như này." Cậu cười, nhìn chăm chú chiếc ví, phát hiện bên trong còn thêu chữ bé tí "Không nhận ra anh khéo tay như vậy." "Quá khen rồi." Anh kéo đối phương ngồi xuống, bên dưới lót toàn đệm ghế "Ngồi đây ăn bánh." "Bánh anh tự làm?" "Mua đó, tôi làm cái này hết một ngày, làm bánh có lẽ phải ba ngày đi." Anh cười cười, đem bánh kem ra trước mặt "Cậu cắt đi." Dương cắt ra hai miếng, phần có chữ Đăng Dương là của anh, phần có chữ vui vẻ trong sinh nhật vui vẻ thuộc về mình. "Rất ngon đó, có vị chanh leo." Anh cắn một miếng lớn, liếm môi hào hứng nói. "Anh rất phấn khích đúng không?" Cậu cười cười, nhìn anh lớn đang cười tít mắt trước mặt. "Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi chuẩn bị sinh nhật cho người tình nhỏ của mình." Anh ăn thêm một miếng "Có vui hay không?" "Vui, cũng cảm động cực kì." Cậu gật đầu thật mạnh, sau đó lại tự thấy buồn cười "Mấy ngày vừa rồi anh mất tích vì cái này?" "Phải đó, khó chịu muốn chết." Nháy mắt hết miếng bánh kem, Hiếu cũng tự cắt cho mình nốt chữ Trần "Cậu vui là được." Đăng Dương không đáp, cúi người hôn lấy anh. Cậu đặt bánh kem xuống, một tay kéo gáy đối phương, một tay vuốt ve sườn mặt mềm mại của anh lớn. Hiếu nhắm nghiền mắt, nhẹ nhàng đáp lại đối phương, hơi thở mát mẻ luồn vào từng kẽ răng kéo cơ thể anh trở nên thả lòng, đến tay cũng chỉ chạm hờ vào vai cậu. Dương đẩy người xuống, dùng tay chống ra phía sau, một tay kéo mạnh áo sơ mi khoác ngoài của anh xuống, bên trong là áo may ô ba lỗ của nam hay mặc. Trong nháy mắt, đèn trên cầu Nhật Tân trước mắt anh nhòe đi, đầu óc suy nghĩ này nọ cũng không còn rõ ràng, toàn bộ cơ thể bị cuốn vào lực tay mạnh mẽ của đối phương. Dường như cả người lúc này đều mông lung, đại não đình trệ, chỉ còn người phía trên đang đỡ gáy mình nằm xuống, một tay luồn vào áo trong, một tay xoa lên yết hầu vốn đã nhạy cảm. Đăng Dương dừng lại vài nhịp, thở gấp nhìn anh, từng bộ phận đẹp đẽ phóng to trước mắt, vành mắt đỏ ửng, đôi môi hấp háy giống như mời gọi. "Anh có bao không?" Cậu phát hiện giọng mình đã hơi khàn. Hiếu lắc đầu, tay vẫn còn quàng lên cổ đối phương "Quên rồi." "Vậy thì không được rồi." Dương nhếch môi, sốc người anh dậy, để dựa vào thân mình, tay giữ đầu đối phương tựa vào vai, một tay xoa lên làn da đàn hồi sau lớp ảo mỏng đã đầy mồ hôi. Hiếu khép hờ mắt, thi thoảng hừ hừ vài tiếng, cả người nằm lên thân trên của cậu. "Thiếu kinh nghiệm." Dương cười cười "Sau này không thiếu được." "Có thì ở đây cũng không được." Anh nhắm mắt lại, cảm giác hơi mỏi. "Nếu muốn thì trên cầu Nhật Tân cũng được." Cậu vỗ lên mông anh, sau đó lại vuốt ve một hồi. "Cậu đúng là lớn rồi." Anh bật cười, hơi cựa người một chút ngửa mặt lên "Có khi nào ngài sẽ bắt tôi chơi trần trên ô tô không?" "Ý tưởng không tệ." Cậu hôn lên trán anh "Sau này có cơ hội nhất định thử." "Không ngờ được cậu lại có mặt thế này." Hiếu ngoắc tay nghịch trên ngực đối phương, vẽ lòng vòng "Khó đoán." "Anh cứ đoán từ từ." Dương cười, ôm lấy người lớn hơn đặt nằm xuống, đắp áo sơ mi ban nãy vứt ở một góc lên người anh, bản thân cũng nằm xuống bên cạnh "Nằm thế này đến sáng mai cũng được." "Ừ, thoải mái." Anh nhìn lên mấy ánh đèn xa xa "Còn bánh kem?" "Lát nữa sẽ ăn, bây giờ em muốn nằm thế này." Cậu gác đầu lên tay, nhìn bầu trời lặng gió. "Tôi thuê chỗ này tới 2h sáng, lúc đầu không nghĩ sẽ như này." Hiếu cười cười, thò tay lấy điện thoại "Hay về nhà tôi." "Đi khách sạn." Cậu quay sang "Đi xa một chút, ngày mai là chủ nhật ngủ bù cả ngày." "Cậu..." Anh bật cười "To gan quá rồi." Dương bật dậy, lấy miếng bánh kem ban nãy ăn nốt, tay còn đang tìm trên điện thoại "Đây chỗ này ở hồ Hoàn Kiếm còn phòng." "Nhanh tới vậy?" Anh ngẩn người. "Phải đó, không lại lỡ việc mất." Cậu cười cười, đem bánh kem thừa cất vào hộp sau hộc bàn. Hiếu mặc lại áo, sau đó cũng đứng dậy "Hôm nay tôi đã được diện kiến một con người khác của cậu." Hà Nội nửa đêm mùa thu mát mẻ hơn nó của hạ nắng.
______________________________________________________
Chap này tự viết tự ngại các mẹ ơi -_-Ban đầu tính cho chơi bạo ngoài đường rồi đóNma nghĩ lại thì thấy hơi lố nên giảm độ máu chó đi một tý Với cả có vụ này tính tâm sự với mấy momKiểu t đang suy nghĩ có nên cho end ở sự hạnh phúc này không hay kéo dài câu chuyện ra một chút á.Nếu dài ra thì chắc chắc sẽ có biến cố, còn dừng ở đây thì có lẽ chap sau là hết ạ. Xin phép trưng cầu dân ý ạ :3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me