TruyenFull.Me

Andree X Bray Ver No Le



                                   
                                   

"Giám đốc Bùi, không biết hôm nay ngài có thú vui gì mới ạ ?" Gã quản lí thấy hắn liền ngon ngọt.

                     

"Tôi tới vì công việc."

                     

"À à, vậy mời ngài vào trong này."

                     

.

                     

.

                     

.

                     

"Chị ơi, chị ơi, giám đốc Bùi đến !" Một cô chạy vào nói với Mỹ Linh

                     

"Anh ấy đến đây sao ? Được rồi đi thôi." Mỹ Linh đứng dậy đi tìm Nguyệt Tiên.

                     

"Trịnh Nguyệt Tiên, khách của cưng tới rồi kìa." Mỹ Linh cười nói.

                     

"Chị, sao lại nói với nó ?" Cô hồi nảy thông báo với Mỹ Linh lên tiếng.

                     

"Mày ngốc hay giả vờ ngốc thế hả ? Khách là của Nguyệt Tiên thì chúng ta nên nhường cho em ấy mới phải lẻ chứ !" Ả vừa nói vừa sờ tóc Nguyệt Tiên.

                     

"Chị đừng lừa tôi !" Nguyệt Tiên hất tay ả ra trừng mắt nói.

                     

"Không tin thì tùy cưng. Nếu cưng chê thì để chị tới vậy !" Ả định quay lưng bước đi thì Nguyệt Tiên níu tay lại.

                     

"Ở đâu ?"

                     

"Phòng quản lí."

                     

Nguyệt Tiên nghe xong chạy như điên đến phòng quản lí.

                     

Mỹ Linh đứng đó cười đắc thắng nói " Sắp có kịch hay để coi rồi đây !"

                     

.

                     

.

                     

.

                     

"Bao nhiêu đây đủ mua Thanh Bảo." Hắn đưa cho quản lí một tờ ngân phiếu.

                     

"Giám đốc Bùi khách sáo quá. Chịu bỏ ra một khoảng lớn để mua một thằng điếm sao ?"

                     

"Câm mồm ! Ta cấm ngươi nói như thế với em ấy."

                     

"A, tôi xin lỗi đã lỡ lời."

                     

"Cầm tiền và sau này không được làm phiền em ấy nữa !" Hắn nói rồi đứng dậy ra ngoài.

                     

.

                     

.

                     

.

                     

Nguyệt Tiên chạy đến phòng quản lí cũng vừa lúc nghe hết cuộc đối thoại của hắn và tên quản lí.

                     

Cô nghiến răng tức giận. Vừa lúc hắn mở cửa bước ra cô liền xà vào lòng hắn.

                     

"A ~ chóng mặt quá !"

                     

"Cô ?" Hắn đỡ cô vào lòng.

                     

"Em chóng mặt quá anh có thể đưa em về phòng nghỉ được không ?" Cô ôm cổ hắn nói.

                     

"Phiền phức !" Hắn hất tay cô ra định đứng dậy.

                     

"Giám đốc Bùi xin anh..." Cô giã bộ mắt rưng rưng nhìn hắn.

                     

Hắn thấy vậy cũng đành bế cô vào phòng nghĩ của nhân viên.

                     

"Cô nghĩ đi !" Hắn thả cô xuống.

                     

"Anh đừng đi mà, em rất sợ ở một mình." Lúc này cô đã nước mắt cá xấu.

                     

"Tôi còn có việc."

                     

"Một chút thôi, coi như em xin anh đấy." Cô níu cánh tay hắn.

                     

"Được rồi." Hắn ngồi xuống để cô dựa vào lòng mình.

                     

"Em nhớ anh, anh không nhớ em sao ?" Cô ngước mặt hôn lên môi hắn.

                     

"Không !" Hắn đẩy cô ra.

                     

"Anh thực vô tâm ! Một đứa con gái mỏng manh yếu đuối như em mà một chút dịu dàng anh cũng không có." Cô ủy khuất nói.

                     

"Cô thôi đi, giờ tôi phải đi !"

                     

"Nếu anh đi có thể cho em quá gian đoạn nhỏ về nhà không ?"

                     

"Nhanh ! Tôi không có nhiều thời gian đâu."

                     

.

                     

.

                     

.

                     

"Cậu chủ, cậu muốn mua ở tiệm nào ?" Tất Vũ chở cậu đi hỏi.

                     

"À đến tiệm ở đường XX đi ạ."

                     

"Dạ vâng."

                     

"Anh đừng cung kính với em như vậy. Em cũng chỉ mới 18 tuổi thôi, cứ xưng hô anh em đi." Cậu cười nói.

                     

"Như vậy tôi sẽ bị Giám đốc khiển trách."

                     

"Lúc không có anh ấy mình có thể xưng hô thoải mái."

                     

"Ừ."

                     

Đúng lúc dừng xe ở một trụ đèn đỏ cậu vô tình nhìn thấy một hình ảnh làm trái tim cậu tan nát.

                     

Trịnh Nguyệt Tiên đang khoác tay hắn nũng nịu trong xe hắn. Đôi lúc còn chồm lên hôn lên má hắn. Bởi vì góc khuất nên cậu không nhìn rõ được biểu cảm của hắn. Đến khi chiếc xe hắn lăn bánh thì tim cậu như vỡ vụn. Bật khóc thật to trong xe.

                     

"Thanh Bảo em sao vậy ?" Tất Vũ hốt hoảng vì đang yên đang lành cậu bật khóc làm anh vội vàng tấp xe vào lề quay xuống hỏi.

                     

Cậu khóc ngày một to hơn.

                     

"Anh xin em đó Thanh Bảo. Em mà có mệnh hệ nào là anh không sống nổi với Giám đốc đâu."

                     

"Anh đừng nhắc đến hắn ta nữa !"

                     

"Em sao vậy ?"

                     

"Đồ xấu xa ! Đồ trăng hoa ! Tôi ghét anh ! Tôi hận anh ! Yêu thương tôi ư, toàn giả dối !" Cậu tức giận nói ra một tràng.

                     

.

                     

.

                     

.

                     

"Xuống xe !" Hắn bất ngờ thắng xe mở cửa nói.

                     

"Anh..."

                     

Chưa kịp để cô nói thêm lời nào hắn đã đạp ga phóng như bay.

                     

.

                     

.

                     

.

                     

Thanh Bảo cứ khóc lóc rồi chửi bới hắn thật nhiều làm Tất Vũ hốt hoảng liền chở cậu về nhà.

                     

"Thanh Bảo đến nhà rồi em xuống đi." Anh đỡ cậu xuống.

                     

Cậu hậm hực bước lên phòng khóa trái cửa.

                     

Bên dưới người phục vụ cùng anh một trận mồ hôi đầm đìa.

                     

.

                     

.

                     

.

                     

Đến tối hắn về nhà, mọi thứ vẫn diễn ra một cách bình thường.

                     

Hắn lên phòng thấy cậu đang nằm ngủ liền chèo lên đem cậu ôm vào lòng.

                     

Cậu biết hắn về vì cậu chỉ nằm thôi chứ không có ngủ.

                     

Đôi tay hư hỏng của hắn từ từ lần mò xuống vạt áo của cậu kéo nó lên. Đầu vú cậu hiện ra trước mắt hắn liền đưa tay xoa nắn chúng.

                     

~oOo~

      

                          

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me