TruyenFull.Me

Anh Ay Goi Toi La Hac Lien Hoa Edit P1

Editor: Lạc Y Y

Ôn Niệm Nam nhìn vẻ mặt Cố Ngôn Sanh trở nên hốt hoảng, cậu đột nhiên bật cười: "Cố Ngôn Sanh, anh đang thương xót tôi sao? "

Cố Ngôn Sanh mở miệng nhưng không nói gì, ánh mắt hơi lóe lên, cứ nhìn chằm chằm con dao kia.

"Tôi chán lắm rồi, cũng mệt mỏi và nhìn thấu rồi, thả tôi đi có được không... Cầu xin các người... Để tôi rời khỏi Cố gia được không? Bây giờ tôi chỉ muốn ly hôn, chỉ muốn rời khỏi cái lồng này, tôi thật sự sắp bị cái lồng tên hôn nhân này bức điên rồi..."

"Tôi... Thật sự là sắp điên rồi..."

Con dao càng ép sát cổ, trên cổ bị cắt một vết máu, hô hấp Cố Ngôn Sanh chợt ngừng lại, trong mắt tràn đầy hoảng hốt lo sợ.

"Ôn Niệm Nam!"

Lục Vân kinh hãi hét lên: "Đủ rồi! Bỏ con dao xuống! Mẹ đồng ý cho hai đứa ly hôn!"

Cố Ngôn Sanh nhìn con dao trong tay Ôn Niệm Nam, thu lại cảm xúc trong mắt, nhìn về phía bàn tay mình còn đang run rẩy, đang nắm chặt ở sau lưng.

Lục Vân thở dài, mệt mỏi ngước mắt lên nhìn Cố Ngôn Sanh, chậm rãi nói: "Con đi ký tên đi."

Cố Ngôn Sanh nghe được thân thể đông lại, giương mắt nhìn về phía Ôn Niệm Nam rồi lại thu hồi tầm mắt, bước chân nặng nề đi tới bên bàn cầm bút, nhìn chỗ ký tên sửng sốt hồi lâu, bút chậm chạp không đặt xuống.

Tại sao lại do dự? Ly hôn với Ôn Niệm Nam không phải là mong ước của mình sao? Tại sao... lại do dự...

Phía sau truyền đến thanh âm bất an của Thẩm Lạc An: "Ngôn... Ngôn Sanh..."

Cố Ngôn Sanh ngừng một chút, giương mắt nhìn về phía khóe mắt đỏ đứng bên cạnh bàn nhìn hắn của Thẩm Lạc An, hắn nhìn chằm chằm sợi dây chuyền trong tay Thẩm Lạc An.

Ký đi, ký là có thể thoát khỏi Ôn Niệm Nam rồi, đây không phải là thứ mình muốn sao?

Chu Nguyên Phong thấy Cố Ngôn Sanh thật sự đã ký, sắc mặt xanh mét tiến lên túm lấy cổ áo Cố Ngôn Sanh, quát: "Cậu có biết Thẩm Lạc An đã làm cái gì không? Cậu vì loại người này mà làm tổn thương người thật lòng yêu cậu, cậu có biết năm đó người mạo hiểm tính mạng cứu cậu là Ôn..."

"Nguyên Phong... đừng nói nữa."

"Đã không còn ý nghĩa gì rồi, đã muộn rồi..."

Ôn Niệm Nam bước lên cầm lấy tờ giấy ly hôn, nhìn tờ giấy trắng trong tay đột nhiên lộ ra nụ cười thoải mái, cẩn thận cầm lấy, xoay người nhìn mấy người ở đằng sau.

"Từ hôm nay trở đi, Ôn Niệm Nam và Cố gia không còn liên quan gì nữa, hy vọng Cố tổng và Cố lão phu nhân có thể tuyên bố rõ ràng với bên ngoài, miễn cho Cố tổng cùng Thẩm Lạc An lại xuất hiện ở nơi công cộng gây ra phiền toái không cần thiết mà liên lụy đến tôi."

Cố Ngôn Sanh nghe được câu 'Cố tổng' liền ngẩn ra, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, nắm chặt cây bút trong tay.

Ôn Niệm Nam quay đầu nhìn thật sâu vào mắt Cố Ngôn Sanh, từng chữ kiên định nói: "Cố Ngôn Sanh anh nhớ kỹ, là tôi nói ly hôn, nhưng đoạn hôn nhân này là anh vứt bỏ trước, tôi hy vọng từ nay về sau mặc kệ chuyện gì xảy ra anh cũng không nên xuất hiện trước mặt tôi, bất kể là bởi vì nguyên nhân gì, cho dù anh phát điên đi nữa, cũng không nên đến làm phiền tôi, tôi sẽ không bao giờ muốn gặp lại anh..."

Trong mắt Cố Ngôn Sanh hiện lên vẻ nghi hoặc khó hiểu, chỉ cảm thấy lời nói của Ôn Niệm Nam kỳ quái, mình làm sao có thể chủ động đi tìm Ôn Niệm Nam hắn chứ?

"Tôi không muốn nhìn thấy cậu, làm sao có thể chủ động đi tìm cậu."

Ánh mắt Ôn Niệm Nam hơi lóe lên, đảo mắt nhìn Thẩm Lạc An phía sau hắn, thản nhiên nói: "... Được, Cố Ngôn Sanh, nhớ kỹ lời anh nói hôm nay, đừng để tôi sau này khinh thường anh. "

Ôn Niệm Nam xoay người đi ra ngoài cửa, Lục Vân thấy cậu đi rồi vội vàng đuổi theo, Chu Nguyên Phong nhìn Cố Ngôn Sanh khẽ thở dài một tiếng cũng xoay người rời đi.

Lục Vân nhìn thân thể Ôn Niệm Nam lảo đảo sắp ngất xỉu liền đuổi theo hô: "Niệm niệm, niệm niệm! "

Ôn Niệm Nam dừng lại, nhưng không quay người.

"Niệm niệm... Con thật sự muốn cắt đứt quan hệ với Cố gia sao? Con đã bao giờ xem xét đến hậu quả? "

"Tôi nguyện ý gánh chịu mọi hậu quả."

"Con cứ thế từ bỏ sao? Không phải con yêu nó sao? Con cứ như vậy nhìn nó kết hôn với Thẩm Lạc An để hắn giành lấy công lao của con, bị nó lừa gạt cả đời sao?"

"Yêu? Đã bị hắn lần này đến lần khác tổn thương mài mòn rồi từ lâu rồi."

Trong mắt Lục Vân hiện lên một tia tinh quang: "Cứ cho là con không yêu nó, nhưng Cố gia cùng Lục gia mấy năm nay khắp nơi đề bạt công ty của ba con, chẳng lẽ con báo đáp như vậy sao? "

Ôn Niệm Nam nghe lời này xong đột nhiên xoay người, ánh mắt trống rỗng nhìn Lục Vân nói: "Báo đáp? Mẹ... mẹ thật sự vì tốt cho tôi mới để tôi cùng Cố Ngôn Sanh kết hôn sao? Nói cái gì mà ân tình với không ân tình, không phải là lòng tự trọng của mấy đại gia tộc các người mạnh mẽ không chịu cúi đầu thừa nhận thiếu nợ tôi sao? "

Sắc mặt Lục Vân nhất thời thay đổi, bà không nghĩ tới Ôn Niệm Nam thì ra cái gì cũng hiểu, ánh mắt chớp động cúi đầu né tránh tầm mắt cậu, Chu Nguyên Phong phía sau cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Năm đó tôi liều mạng cứu hắn lại nhận lấy một thân bệnh tật, vậy tôi tìm ai báo đáp tôi? Tôi cứu hắn một mạng, đã cứu lấy người thừa kế của hai nhà Cố Lục các người, chẳng lẽ không phải là các người nợ tôi sao? "

"Bà rõ ràng chính là cảm thấy mắc nợ tôi mới để tôi vào Cố gia, mặc dù biết rõ Cố Ngôn Sanh hắn chán ghét tôi, biết rõ tôi sau khi kết hôn với hắn là kết quả gì nhưng vẫn là giả vờ không biết, dưới tình huống tôi không hay biết gì thì chủ động đề cập đến chuyện kết hôn, đề cập đến chuyện hợp tác công ty với ba tôi, khi tôi muốn từ bỏ thì lấy ba ra uy hiếp tôi, chẳng lẽ đây không phải là thủ đoạn của bà sao?"

Ôn Niệm Nam giương mắt nhìn về phía Lục Vân khóe mắt đỏ lên, nhẹ giọng nói: "Mẹ... Tôi không nợ bất cứ ai trong các người rồi... một mạng còn không đủ sao? Lẽ nào muốn tôi chết mới vừa lòng?"

"Tôi"

•••

Thân hình Lục Vân nhoáng một cái lui về phía sau một bước, sắc mặt trở nên tái nhợt như giấy, kinh ngạc sửng sốt tại chỗ.

Chu Nguyên Phong đỡ lấy Lục Vân, khẽ thở dài: "Niệm Nam, tôi biết lần này cậu đối với hắn hoàn toàn chết tâm mới có thể quyết tâm rời đi, nhưng... Tại sao cậu không muốn nói với hắn cậu mới là người đã cứu hắn chứ?"

"Sở dĩ A Sanh tín nhiệm coi trọng Thẩm Lạc An như vậy, đơn giản là bởi vì lầm tưởng Thẩm Lạc An cứu hắn, chỉ cần cậu nói ra, thì sẽ không thành ra như bây giờ, A Sanh nhất định sẽ..."

"Tại sao phải nói?"

Chu Nguyên Phong sửng sốt, kinh ngạc nhìn Ôn NiệmNam mặt không chút thay đổi nói: "Cái... Cái gì? "

"Nói với hắn có tác dụng sao?" Nói cho hắn biết tôi là người đã cứu hắn, tôi là chủ nhân của sợi dây chuyền, nói cho hắn biết Thẩm Lạc An là mạo danh, năm đó kỳ thật là Thẩm Lạc An tham tài cầm tiền của mẹ mới rời khỏi hắn, kỳ thực nhiều năm như vậy là lợi dụng hắn lừa gạt hắn sao? "

Ôn Niệm Nam ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên Phong, thản nhiên nói: "Sau đó thì sao? Để Cố Ngôn Sanh biết tôi bởi vì cứu hắn mới trở nên thân thể suy yếu, sau đó lại cầu sự đồng tình của hắn để vãn hồi cuộc hôn nhân này với hắn sao? "

Chu Nguyên Phong ngẩn ra, không nói gì.

"Tôi không cần sự áy náy của hắn ! Dùng lòng trắc ẩn và áy náy để đổi lấy hôn nhân, tôi không muốn! Thứ tôi muốn là ly hôn, là thoát khỏi nơi này, không phải muốn Cố Ngôn Sanh cùng Cố gia bố thí lần nữa! Bây giờ cái gì cũng không quan tâm, tôi không còn muốn ở lại Cố gia nữa! "

Thân thể Ôn Niệm Nam kịch liệt run rẩy suýt nữa không đứng vững, trong mắt tràn đầy điên cuồng nói: "Tôi muốn nhìn thấy Cố Ngôn Sanh bị bóng tối che mờ, tôi muốn nhìn hắn bị Thẩm Lạc An lừa dối và chơi đùa như một kẻ ngốc, tôi muốn để hắn tự mình nhìn cho rõ cái gọi là người yêu hoàn mỹ trong lòng hắn rốt cuộc là loại người như thế nào, tôi hận hắn! Đó là những gì hắn ta nợ tôi!"

Lục Vân cho tới bây giờ chưa từng nghĩ Ôn Niệm Nam sẽ hận Cố Ngôn Sanh như vậy, nhất thời có chút kinh ngạc, tầm mắt chuyển đến phía chân đang chảy máu của Ôn Niệm Nam.

"Niệm niệm, mấy ngày nay con mất tích rốt cuộc là đã đi đâu? Tại sao lại biến thành như vậy... Ai đã làm chuyện này ?"

Ôn Niệm Nam nghe xong trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, thu hồi thần sắc trong mắt: "Là Tôn Kỳ..."

Lục Vân nghe thấy tên Tôn Kỳ liền chấn động, bà đoán được chuyện gì đã xảy ra, nhất thời sắc mặt trở nên tái nhợt che miệng lại, thanh âm run lên nói: "Sao lại là hắn..."

"Đúng vậy, sao lại là hắn, có lẽ cũng là chuyện tốt, để cho tôi triệt để nhìn thấu Cố Ngôn Sanh, thật sự là đáng buồn, cuộc hôn nhân này bắt đầu từ vụ bắt cóc cũng kết thúc từ vụ bắt cóc, thật buồn cười..."

Ôn Niệm Nam quay đầu nhìn về phía bồn hoa ở bên cạnh, vẻ mặt tràn đầy cay đắng nói: "Chỉ tiếc là... Không thể nhìn thấy hoa hướng dương nở rộ..."

Lục Vân đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn bóng lưng ôn niệm nam lê chân dần dần đi xa, một giọt nước mắt từ trên mặt rơi xuống đất.

"Xin lỗi... xin lỗi, để con chịu khổ rồi. "

Tiếng xin lỗi này chung quy vẫn không nói ra với Ôn Niệm Nam

Cố Ngôn Sanh xuyên thấu qua ban công nhìn bóng lưng Ôn Niệm Nam rời đi xa xa, ánh mắt tối sầm lại, cúi đầu nhìn giấy thỏa thuận ly hôn trong tay.

Ly hôn rồi... Vậy là đã ly hôn rồi...

Vì sao mình lại không cảm thấy cao hứng chút nào?

Hắn không thể tin được Ôn Niệm Nam lại thật sự ngoan ngoãn đồng ý ly hôn như vậy, hắn cho rằng lần này lại là mánh khóe của Ôn Niệm Nam, lại không nghĩ tới lại thật sự ký...

Cố Ngôn Sanh nhìn tờ giấy trong tay, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng phảng phất như thiếu đi thứ gì đó, hắn luôn cảm thấy mình đã bỏ qua cái gì.

Thẩm Lạc An cầm túi xách từ trên lầu đi xuống, nhẹ giọng nói: "Ngôn Sanh, em muốn trở về, anh có thể đưa em đi không? "

Trong lòng Cố Ngôn Sanh đặc biệt phiền não có chút không yên lòng, cầm giấy thỏa thuận ly hôn trong tay gấp lại bỏ vào trong túi văn kiện, xoay người xoa xoa huyệt thái dương mệt mỏi nói: "Để Từ thúc đưa em trở về đi, anh... anh hơi mệt..."

Thẩm Lạc An âm thầm nắm chặt tay, trong mắt hiện lên một tia u oán cùng ác độc, tùy ý thu hồi thần sắc trong mắt nhu thuận gật đầu.

"Ừm, vậy anh chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, em đi trước đây, Ngôn Sanh, ngủ ngon."

Thẩm Lạc An xoay người nghi hoặc nói: "Sao vậy? "

Ánh mắt Cố Ngôn Sanh hơi lóe lên, trầm giọng nói: "... Sợi dây chuyền đó... Em đưa lại cho anh đi. "

"Cái gì?"

"Phong cách này quá lỗi thời không thích hợp với em, ngày mai anh giúp em mua một cái tốt hơn."

"Được..."

Thẩm Lạc An đưa hộp trang sức màu lam cho Cố Ngôn Sanh, cười khẽ nói một câu chúc ngủ ngon rồi xoay người rời đi.

Cố Ngôn Sanh lại đứng tại chỗ mở cái hộp trang sức kia lấy ra sợi dây chuyền, nhìn nốt nhạc trên sợi dây chuyền sửng sốt, dùng sức nắm chặt sợi dây chuyền trong tay.

Chu Nguyên Phong đỡ Lục Vân đi vào, Lục Vân thần sắc mệt mỏi cái gì cũng không nói cũng không khiển trách Cố Ngôn Sanh cứ như vậy lên lầu.

Chu Nguyên Phong khẽ thở dài, nhìn về phía Cố Ngôn Sanh sững sờ: "Nếu cậu còn có chút lương tâm, liền lái xe đi tìm cậu ấy, đưa cậu ấy đến bệnh viện."

Cố Ngôn Sanh nghe đến bệnh viện liền sửng sốt: "Đến bệnh viện? Hắn không thể tự mình bắt xe..."

"Giờ này ở quảng trường Nghi Phong làm sao có thể còn xe, cho dù có đi nữa, với bộ dáng hiện tại của cậu ấy còn có xe chịu chở cậu ấy sao? Chẳng lẽ cậu còn muốn cậu ấy tự mình đi về? "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me