TruyenFull.Me

Anh Ay Goi Toi La Hac Lien Hoa Edit P1

Editor: Lạc Y Y

Bác sĩ tiêm thuốc an thần cho Ôn Niệm Nam xong cậu mới dần dần bình tĩnh lại, người trên giường ngừng giãy dụa, dần dần ngủ thiếp đi.

Bởi vì ban nảy giãy dụa kịch liệt và né tránh, băng vải trên đầu và nẹp cố định trên đùi đều bị Ôn Niệm Nam làm bung ra, bác sĩ đành phải băng bó lại một lần nữa.

Bác sĩ đẩy cửa đi ra, nhìn Cố Ngôn Sanh đứng ở cửa sững sờ, bác sĩ cầm hồ sơ bệnh án trong tay mở miệng nói: "Bệnh nhân bởi vì bị kích động quá độ nên xuất hiện ảo giác trí nhớ rối loạn, Cố tiên sinh ngài có biết vì sao bệnh nhân lại kích động không?"

Ánh mắt Cố Ngôn Sanh hơi lóe lên, nhìn sàn nhà nhàn nhạt nói: "Không biết. "

"Vậy vết thương trên người cậu ấy là thế nào? Là bị tai nạn giao thông?"

"Không phải... Tôi cũng không rõ."

Bác sĩ nghe vậy thì sững sờ: "Ngài không rõ? Không phải ngài là chồng cậu ấy sao? "

Trong mắt Cố Ngôn Sanh hiện lên một tia dị sắc, sắc mặt trở nên khó coi: "Phải... Không phải..."

Nghe được chữ chồng này, ngực Cố Ngôn Sanh không hiểu sao lại bắt đầu trở nên buồn bực khác thường, làm cho hắn có chút phiền lòng.

"Không phải? Vậy ngài có quan hệ gì với cậu ấy? "

Trong lòng Cố Ngôn Sanh đột nhiên trở nên phiền muộn, mặt lạnh lùng nói: "Ông là bác sĩ, chỉ phụ trách khám bệnh là đủ rồi, hỏi những thứ dư thừa này làm gì? Tôi hỏi anh khi nào cậu ta sẽ hồi phục lại bình thường? "

Bác sĩ bị sắc mặt âm trầm của Cố Ngôn Sanh dọa lui về phía sau một bước, đem hồ sơ bệnh án chắn trước người.

"Cái này không chắc được."

Cố Ngôn Sanh ấn trán, buồn bực nói: "Sao lại không chắc?"

"Có lẽ mấy ngày là có thể hồi phục, hoặc có thể vĩnh viễn không hồi phục được, phần đầu của cậu ấy vốn bị thương nặng nên tinh thần có chút hốt hoảng, lại vì thân thể bị thương mất máu quá nhiều mà càng trở nên suy yếu hơn, hơn nữa bị kích động quá mức nên mới xuất hiện loại tình trạng này, bất quá..."

"Bất quá cái gì?"

Bác sĩ liếc hắn một cái, nhẹ giọng nói: "Tôi đề nghị Cố tiên sinh sau này ngài không nên vào phòng bệnh này nữa, hoặc nói chính xác hơn là không nên xuất hiện trước mặt bệnh nhân."

Cố Ngôn Sanh ngẩn ra, sắc mặt liền biến đổi: "Ông nói cái gì?"

"Mặc dù tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, nhưng tôi có thể thấy được bệnh nhân rõ ràng có cảm giác sợ hãi và kháng cự mãnh liệt với ngài, cho nên... Ngài còn xuất hiện trước mặt cậu ấy chỉ kích động cậu ấy nhớ tới hồi ức không tốt đẹp, càng làm bệnh tình trở nên nghiêm trọng hơn, tốt nhất là gọi người nhà cậu ấy đến đây, như vậy cũng giúp ích cho việc hồi phục và tiện thể chăm sóc cho cậu ấy."

"Người nhà... của cậu ta?"

Ôn Niệm Nam hiện tại đã ly hôn với hắn, đã không còn là người của Cố gia, mà hắn cũng không còn là chồng của cậu nữa, người thân của Ôn Niệm Nam cũng chỉ có mình ba Ôn.

Ánh mắt Cố Ngôn Sanh hơi lóe lên không nói gì nữa, hắn nhíu mày nhìn về phía cửa.

"Trưởng khoa Vương, Viện trưởng nói sau này bệnh nhân trong phòng 211 giao cho anh phụ trách, bệnh nhân 211 tương đối đặc biệt lại không có người thân ở bên cạnh chăm sóc, Viện trưởng đã dặn dò cần để tâm nhiều hơn, y thuật của cậu luôn đứng đầu, đành phải làm phiền Trưởng khoa Vương chiếu cố nhiều hơn rồi."

"Được, phó Viện trưởng."

Vương Kỳ xoa xoa cái cổ cứng ngắc rồi cầm hồ sơ bệnh án đi về phía phòng bệnh, vừa phẫu thuật xong còn chưa kịp nghỉ ngơi đã được phó Viện trưởng gọi đến văn phòng.

Vừa xem hồ sơ bệnh án vừa đi về phía phòng 211, khi nhìn thấy tên bệnh nhân luôn cảm thấy có chút quen thuộc.

Hửm? Ôn Niệm Nam? Tên này thật quen thuộc.

Đi đến cửa phòng bệnh 211 vừa mở cửa liền thấy người ôm đầu cuộn tròn trên giường, anh nhíu mày nhắc nhở: "Tiên sinh, vết thương trên đùi cậu còn chưa khỏi, không thể cuộn tròn như vậy được."

Người trên giường bệnh nghe thấy tiếng đẩy cửa liền cảnh giác nhìn sang, khi nhìn thấy bác sĩ mặc áo blouse trắng trên người thì sự cảnh giác trong mắt cậu mới biến mất thả lỏng tay ra, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn người tiến vào.

Vương Kỳ nhìn rõ khuôn mặt kia thì giật mình, nhìn một cái liền nhận ra Ôn Niệm Nam chính là cái người lần trước bị xuất huyết dạ dày được Đường Sóc đưa đến.

"Cậu là? Sao cậu lại ... sao lại bị thương thành thế này?"

Thân thể này đã yếu ớt đến như vậy sao còn bị ngược đãi nữa, lần trước lúc dạ dày bị xuất huyết hắn đã nói cần phải điều dưỡng cho tốt, nhìn gương mặt gầy gò hốc hác kia liền biết cậu ta cũng không nghe theo lời khuyên của hắn.

Vương Kỳ nhìn người trước mặt rõ ràng có gì đó không ổn, nghi hoặc hỏi: "Ôn tiên sinh, cậu cảm thấy thế nào rồi? Còn chóng mặt không? Chân vẫn còn đau lắm không?"

Người trên giường sắc mặt không đổi cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, không nói gì.

Vương Kỳ nhìn người trước mắt không hề tức giận, nhất thời có chút kinh ngạc.

Lần trước lúc gặp cậu rõ ràng thoạt nhìn ngoại trừ bị xuất huyết dạ dày nên sắc mặt hơi tái nhợt ra thì vẫn có tinh thần, nhưng hiện tại trong mắt người trước mặt đã không còn một tia ánh sáng và tức giận nào cả.

"Ôn tiên sinh? Người nhà cậu đâu? Tại sao cậu bị thương nặng như vậy mà không ai đến chăm sóc?"

Ai ngờ Ôn Niệm Nam khi nghe được 'người nhà' đột nhiên trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi cả người bắt đầu run rẩy, hai tay lần nữa ôm lấy đầu cuộn tròn.

"... Đừng! Tôi không muốn anh ta đến! Tôi sợ! ! "

Vương Kỳ sửng sốt, an ủi nói: "Ôn tiên sinh, Ôn tiên sinh cậu bình tĩnh một chút. "

"Ra ngoài đi! Tôi không muốn gặp ai cả... Ra khỏi đây ngay!"

Vương Kỳ biết hiện tại chỉ có thể để Ôn Niệm Nam bình tĩnh lại, hắn đành phải xoay người rời khỏi phòng bệnh rồi đóng cửa lại, ngồi trên băng ghế xem hồ sơ bệnh án trong tay, càng nhìn lông mày nhíu chặt.

Bệnh nhân bị suy nhược thần kinh kéo dài, phần đầu bị tổn thương nghiêm trọng còn bị kích động quá mức dẫn đến rối loạn trí nhớ ngắn hạn...

Tại sao người nhà không ai ở bên cạnh chăm sóc Ôn tiên sinh vậy? Nhớ tới Đường Sóc coi trọng Ôn Niệm Nam, Vương Kỳ nhất thời sửng sốt, lúc này hắn mới nhớ tới Đường Sóc.

Đường Sóc có biết ông Ôn tiên sinh bị thương nằm bệnh viện không? Nếu như người nhà Ôn tiên sinh không thể đến, vậy Đường Sóc chắc là có thể chăm sóc cho Ôn tiên sinh.

Vết thương trên người và trên chân hắn có thể trị, nhưng tổn thương tâm lý hắn cũng đành bó tay, đoạn thời gian này vốn cần người nhà ở bên cạnh chăm sóc.

Vương Kỳ lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Đường Sóc, điện thoại di động vang lên thật lâu mới được có người nhận.

"A lô?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp mang theo vài phần khàn khàn.

Vương Kỳ nghe thấy giọng nói liền sửng sốt: "Cậu sao rồi? Sao giọng nghe lạ vậy? "

"Không có gì, gần đây thức suốt đêm viết nhạc, có mấy công ty điện ảnh và truyền hình cần gấp."

Vương Kỳ nhận thấy Đường Sóc nói chuyện có chút kỳ quái, không giống hắn ngày thường lắm, hắn cười nói: "Xem ra sự nghiệp âm nhạc của cậu dần dần có khởi sắc, chúc mừg nha."

"Ừm, cám ơn, Vương Kỳ cậu gọi tới là có chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì thì tôi còn việc phải làm."

Vương Kỳ nhìn cửa phòng bệnh, đứng dậy đi về phía hành lang.

"Cái kia, cậu đang yêu đương có phải không?"

"Ý cậu là sao? Đường Sóc có chút khó hiểu, Vương Kỳ đột nhiên gọi điện thoại cho hắn chỉ để hỏi hắn có phải đang yêu đương hay không?

"Gần đây cậu còn qua lại với vị Ôn tiên sinh lần trước bị xuất huyết dạ dày đưa tới chỗ tôi không?"

Đường Sóc cầm chặt điện thoại di động trong tay, đóng máy tính trước mặt, nhìn ảnh chụp người đang cười sáng lạn trên bàn làm việc, trái tim bỗng co thắt lại.

"Không có... Không liên lạc nữa, sao vậy?"

Vương Kỳ nghe xong liền xác thực suy đoán trong lòng, quả nhiên đã sớm chia tay, trách không được Ôn Niệm Nam bị thương nặng như vậy mà Đường Sóc lại không ở bên cạnh chăm sóc.

"Vậy thì không có gì, tôi còn đang hoài nghi vì sao Ôn Niệm Nam bị thương nặng đến nằm viện mà cậu lại không ở bên cạnh chăm sóc, thì ra các ngươi đã sớm chia tay rồi, tiểu tử Đường Sóc cậu được nha, lúc ấy nhìn vẻ mặt khẩn trương của cậu tôi còn tưởng cậu ta là đối tượng cậu muốn kết hôn, không ngờ cậu..."

"Cậu nói... Cái gì?!"

Điện thoại di động trong tay Đường Sóc đột nhiên rơi xuống đất, màn hình điện thoại di động nhất thời vỡ vụn, bên trong còn truyền ra giọng nói của Vương Kỳ.

"Này! này! Đường Sóc? "

Đường Sóc khi nghe thấy Ôn Niệm Nam bị thương lập tức đứng bật dậy, cái ghế ngã xuống đất phát ra âm thanh cực lớn, nhân viên ở bên cạnh bị dọa giật cả mình.

Bị thương rồi... Bị thương nặng... Không ai chăm sóc... Tại sao lại bị thương? Lại là Cố Ngôn Sanh?

Đường Sóc chậm rãi cúi người run rẩy, nhặt điện thoại di động bị vỡ trên mặt đất lên, đặt lại bên tai mình: "Cậu ấy... Bây giờ đang ở trong bệnh viện sao?"

"Đúng vậy, tôi vừa mới gặp cậu ta, sắc mặt so với lúc trước kém hơn rất nhiều, cả người gầy đến nổi không nhìn ra bộ dáng, tinh thần cũng xảy ra vấn đề."

"Cậu nói cái gì...? Tinh thần xảy ra vấn đề là có ý gì?"

Vương Kỳ nhíu mày nói: "Chuyện này nói qua điện thoại cũng không thể nói rõ, nếu cậu lo lắng thì đến thăm cậu ấy đi, hiện tại bên cạnh cậu ấy không có ai chăm sóc không tiện lắm."

"Được... Được... Tôi sẽ... sẽ đến ... Tôi sẽ đến ngay! "

Đường Sóc nhìn điện thoại đã cúp máy trong tay, trong mắt tràn đầy hoảng hốt, nghẹn ngào nói: "Đồ ngốc... Sao cậu lại bị thương nữa rồi... Tại sao không biết tự chăm sóc bản thân mình cho tốt chứ? "

Giọng Đường Sóc có chút run rẩy, đưa tay muốn lấy chìa khóa xe trên bàn, lại bởi vì tay đang run rẩy mà cầm hai lần đều rơi xuống đất.

Hắn đưa tay chống đỡ cạnh bàn che mắt đôi mắt, trong lòng Đường Sóc tràn đầy chua xót.

Mấy ngày nay hắn vẫn viết nhạc không ngừng nghỉ trong phòng làm việc, muốn thông qua công việc phân tán sự chú ý của mình, để cho mình không còn khó chịu như vậy nữa.

Nhưng dù vậy, chỉ cần dừng lại một chút trong đầu vẫn hiện lên bóng hình của Ôn Niệm Nam, mỗi một cái nhăn mày một nụ cười của cậu, dáng vẻ cậu đánh đàn dương cầm, tất cả bộ dáng của cậu...

Hắn mới phát hiện mình vĩnh viễn không quên được Ôn Niệm Nam, vĩnh viễn không thể buông được...

Đường Sóc nhặt chìa khóa xe trên mặt đất xoay người đi ra cửa, ngay cả tiếng gọi của nhân viên phía sau cũng không nghe thấy.

Đến khi hắn đến bệnh viện, Vương Kỳ đang nói chuyện gì đó với y tá, giương mắt nhìn thấy Đường Sóc đầu đầy mồ hôi thở hổn hển, thì ngây ngẩn cả người.

"Cậu ... Chuyện gì đang xảy ra với cậu vậy?"

Vương Kỳ nhìn phương hướng Đường Sóc đi đến liền sửng sốt, kinh ngạc nói: "Cậu chạy bộ lên à? Đây là tầng 21! "

"Thang máy mãi không đi xuống ... Tôi không thể đợi được. "

"Vậy cậu cứ như vậy một hơi chạy lên 21 tầng? Cậu điên rồi sao? "

Đường Sóc giơ tay lau mồ hôi trên trán, sửa sang lại tóc và quần áo của mình, chân cà nhắc lo lắng đi tới hỏi: "Cậu ấy đâu? Vết thương thế nào rồi? "

Vương Kỳ thấy tư thế đi đường của hắn, nghi hoặc hỏi: "Chân cậu làm sao thế? Cậu cũng bị thương à? "

"Lúc leo cầu thang bước chân quá lớn liền bị vấp ngã, không sao, mau dẫn tôi đi thăm cậu ấy."

Thấy vẻ mặt hoảng hốt trong mắt Đường Sóc, Vương Kỳ liền hiểu được tầm quan trọng của Ôn Niệm Nam đối với Đường Sóc.

Hắn khẽ thở dài: "Tình trạng của cậu ta có thể không giống với những gì cậu nghĩ, cậu tự mình đi xem thì sẽ hiểu rõ, đi theo tôi."

Vương Kỳ xoay người đi về phía phòng bệnh 211, Đường Sóc lau mồ hôi trên mặt đi theo.

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Sóc cuối cùng cũng ra sân rồi, tình cảm thật sự có thể khiến cho người ta trưởng thành, Đường tiểu thiếu gia nhà ta đã trưởng thành rất nhiều, không lỗ mãng như trước nữa, cậu đã biết suy xét đến hậu quả rồi.

Đoán xem Đường tiểu thiếu gia sẽ thay Niệm Niệm báo thù như thế nào đây?

Niệm Niệm đã đánh mất mọi thứ trong cuộc hôn nhân này, sự tự tin của cậu, tự do của cậu, nụ cười của cậu, tất cả mọi thứ sẽ để âm nhạc giúp cậu tìm lại, cậu sẽ mang theo mong muốn cùng kỳ vọng của mẹ để bắt đầu lại một lần nữa.

Niệm Niệm trên sân khấu phát sáng rực rỡ, mà Thẩm Bạch Liên ở dưới đài hận đến nghiến răng nghiến lợi, ha ha ngẫm lại liền cảm thấy sảng khoái.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me