Anh Ay Goi Toi La Hac Lien Hoa Edit P1
Editor: Lạc Y YÔn Niệm Nam khoác áo khoác cuộn tròn trên sô pha, nhìn mặt bác sĩ Lý lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào."Bác sĩ Lý, lại... Gặp mặt rồi, chân tôi gần đây bị thương nên không thể đến bệnh viện, Đường Sóc chỉ có thể đến làm phiền anh, thật xin lỗi.""Không sao, chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, mặc dù tôi là bác sĩ tâm lý của cậu, nhưng cũng là bạn cậu, nào có phiền hay không phiền chứ."Bác sĩ Lý quả thật đã một thời gian không nhìn thấy Ôn Niệm Nam, hắn cho rằng dưới sự trợ giúp của Đường Sóc cậu đã dần dần hồi phục, đã không sao rồi.Hắn xem tin tức và phỏng vấn trên mạng, nhìn Ôn Niệm Nam tự tin rạng rỡ trước đàn dương cầm, bác sĩ Lý nghĩ rằng sau khi thoát khỏi cuộc hôn nhân ác mộng này, Ôn Niệm Nam đã bước ra bên ngoài rồi.Mặc dù Đường Sóc vẫn luôn lấy thuốc giảm bớt chứng mất ngủ từ chỗ hắn, nhưng hắn cũng chỉ cho rằng là dư luận trên mạng gây ra áp lực lớn nên mới như vậy.Nhưng khi bác sĩ Lý hiện tại mặt đối mặt nhìn Ôn Niệm Nam, hắn biết mình đoán sai rồi, Ôn Niệm Nam trước sau vẫn không thoát ra được...Bác sĩ Lý từ trong túi lấy mấy chai thuốc đặt lên bàn, nhẹ giọng nói: "Niệm Nam, đây là thuốc dùng để làm giảm chứng mất ngủ và tinh thần của cậu, trước kia cậu đã uống qua chắc còn nhớ liều dùng đúng không?""Ừm, còn nhớ."Ôn Niệm Nam đương nhiên nhớ liều dùng thế nào, năm đó vì sớm rời khỏi bệnh viện trở về trường gặp Cố Ngôn Sanh, cậu mặc kệ sự phản đối của bác sĩ Lý và ba mình mà cố ý xuất viện.Từ ngày đó trở đi, cậu đều phải dựa vào uống thuốc khống chế, cho đến khi tác dụng phụ của thuốc quá lớn khiến cậu không thể ngủ được còn nôn mửa rất nghiêm trọng.
Cuối cùng, với sự giúp đỡ của bác sĩ Lý, hai ngày một lần phải đến bệnh viện, dần dần ngừng dùng thuốc.Ôn Niệm Nam ngước mắt lên nhìn bác sĩ Lý, nghi hoặc nói: "Làm sao vậy?""Không muốn cười thì đừng cười, trong lòng buồn bã cũng đừng kìm nén, hiện tại bên cạnh cậu đều là người thật lòng đối tốt với cậu, không cần cố gắng che giấu cảm xúc của mình."Ôn Niệm Nam ngẩn ra, nụ cười nơi khóe miệng dần dần biến mất, vẻ mặt trở nên yếu ớt không thôi: "Tôi đang cười... là đủ rồi... Ba nhìn thấy tôi cười thì ông ấy cũng rất vui, Đường Sóc cũng rất vui, thế là đủ rồi..."Bác sĩ Lý biết cho dù mình khuyên nhủ thế nào đi nữa cũng vô dụng, hắn khuyên nhủ nhiều năm như vậy cũng không có tác dụng gì."Tôi xem video cậu hợp tấu với Phil, Niệm Nam, cậu chỉ thu đôi cánh lại rồi nhốt mình trong lồng, hiện tại một lần nữa mọc ra đôi cánh mới phá vỡ lồng giam, đừng vấp phải sai lầm của trước kia nữa."Lời nói của bác sĩ Lý như có ma lực xoa dịu tinh thần căng thẳng kéo dài của Ôn Niệm Nam."Đừng sợ mở lòng, Đường Sóc đang đợi cậu, tình yêu của cậu ấy dành cho cậu không ít hơn năm đó cậu đối với Cố Ngôn Sanh đâu, chỉ cần cậu quay đầu lại nhìn, cậu sẽ phát hiện có rất nhiều người yêu cậu, Đường Sóc, ba cậu, còn có các fan bảo vệ W.E của cậu."Ánh mắt Ôn Niệm Nam hơi lóe lên, nói: "Được..."Cửa bị đẩy ra, Đường Sóc cầm di động đi vào, nhìn thấy thuốc trên bàn liền ngây ra.Ôn Niệm Nam tùy ý đưa tay đặt thuốc vào trong tủ, hỏi: "Đường Sóc, bác sĩ Lý muốn rời đi rồi, cậu tiễn anh ấy đi.""Nhanh như vậy đã muốn rời đi sao? Được, tôi đi lái xe."Nhìn Đường Sóc hấp ta hấp tấp chạy xuống lầu lấy chìa khóa rồi lại chạy đi lái xe, Ôn Niệm Nam và bác sĩ Lý thấy vậy sau đó nhìn nhau cười.Cửa bệnh việnBác sĩ Lý bước xuống xe, quay lại nói với Đường Sóc trong xe: "Cảm ơn."Đường Sóc khẽ lắc đầu, nói: "Là tôi nên nói cảm ơn mới đúng, cám ơn anh nguyện ý đến trị liệu cho cậu ấy."Đường Sóc khởi động xe vừa định rời đi, bị bác sĩ Lý gọi lại."Niệm Nam là một người rất tốt, chúc cậu thành công."Đường Sóc nghe xong liền sửng sốt, tay nắm vô lăng căng thẳng, thấp giọng nói: "Tôi... biểu hiện rất rõ ràng sao? Làm cho người ngoài cũng có thể nhìn ra?""Phải, rất rõ ràng, khi đó cậu không nói cho tôi biết tôi cũng nhìn ra rồi, nên nói dù là ai thì chỉ cần nhìn thấy ánh mắt cậu nhìn Niệm Nam, đều có thể biết cậu yêu cậu ấy nhiều đến mức nào, ánh mắt không lừa người ta được."Ánh mắt Đường Sóc hiện lên vẻ cô đơn, nói: "Tôi đã làm hết thảy những việc có thể làm cho cậu ấy, mỗi ngày đều muốn dỗ dành cậu ấy vui vẻ, khiến cậu ấy cười, nhưng cậu ấy không có một chút hồi âm nào với tôi... Tôi không có lòng tin có thể có được trái tim của cậu ấy..."Bác sĩ Lý nhìn vẻ chán nản và nổi cô đơn trong ánh mắt Đường Sóc, khẽ thở dài một hơi, lại một kẻ si tình mà không có được..."Cậu có thể."Đường Sóc sửng sốt: "Sao cơ?""Tôi quen biết Niệm Nam nhiều năm, làm bác sĩ tâm lý trị liệu chính của cậu ấy cũng đã nhiều năm rồi, Đường Sóc, tôi là bác sĩ tâm lý, tôi đối với cảm xúc và tinh thần của người khác tương đối nhạy cảm, tôi có thể nhìn ra trong lòng cậu ấy có cậu.""Thật... Thật sao?" Đường Sóc nghẹn ngào hỏi, hắn không thể tin lời mình nghe được."Hãy cố lên, chúc cậu sớm thành công." Nói xong bác sĩ Lý nâng bước đi vào bệnh viện.Qua hồi lâu, chiếc xe Off Road kia vẫn không rời đi, cho đến khi phía sau có một chiếc xe bấm còi thúc giục mới lái xe rời khỏi...Mà Đường Sóc vừa rời đi, nơi hắn đậu xe ban nảy có một chiếc xe dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống lộ ra một bàn tay cầm thuốc lá, trên tay kia có một chiếc nhẫn chói mắt.Cố Ngôn Sanh theo sau chiếc xe Đường Sóc đưa người đến bệnh viện, giương mắt nhìn về phía lối vào bệnh viện, hít điếu thuốc một hơi thật sâu rồi bẻ gãy ném ra ngoài, hắn mở cửa xe đi xuống tiến vào bệnh viện."Xin hỏi, có ai nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác màu nâu đi đâu rồi không?"Cố Ngôn Sanh không tìm được người đành phải hỏi y tá ở bên cạnh.Y tá giật mình: "Hả? Mặc áo khoác màu nâu? Ồ, là bác sĩ Lý sao?"Cố Ngôn Sanh nhíu mày gật đầu: "Anh ấy là bác sĩ gì vậy?"Y tá ngạc nhiên nói: "Bác sĩ tâm lý á, anh không biết còn hỏi anh ấy làm gì, bây giờ chắc là đang khám bệnh, gần đây anh ấy quá bận rộn, có rất nhiều bệnh nhân hẹn trước, nếu anh cũng đến khám bệnh thì phải hẹn trước."Bác sĩ tâm lý? Cố Ngôn Sanh ngây ngẩn cả người.Đường Sóc đang giấu diếm Ôn Niệm Nam hẹn riêng bác sĩ này? Đường Sóc vậy mà bỏ lại Ôn Niệm Nam ở nhà dưỡng bệnh, đi cùng một người đàn ông xa lạ mập mờ không rõ ràng, thậm chí tự mình đưa đến nơi làm việc..."Hắn quả nhiên dối trá giống hệt anh trai hắn, mọi người đều bị hai anh em bọn họ lừa gạt..."Nhưng Cố Ngôn Sanh chưa kịp hỏi rõ ràng ở văn phòng số mấy, lầu mấy đặng đi lên chất vấn đã bị tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang."A lô, có chuyện gì?"Tiểu Lý hoảng hốt nói: "Cố tổng không hay rồi, nước F xảy ra chuyện, lão phu nhân bị đụng xe.""Cậu nói gì!"Cố Ngôn Sanh nghe xong liền hoảng hốt trở về công ty, Tiểu Lý kể lại chuyện đã xảy ra, may mắn thay chỉ là tài xế bị thương một chút, Lục Vân không sao.Cố Ngôn Sanh đùng một tiếng tắt máy tính đi, lạnh lùng nói: "Đang yên đang lành tại sao lại xảy ra tai nạn? Đã tra ra nguyên nhân chưa?"Chu Nguyên Phong nhìn gương mặt xám xịt của Cố Ngôn Sanh, nhíu mày nói: "Tài xế không phải người ngày thường kia, tài xế này tạm thời tìm được ở bên ngoài, dùng chưa được mấy ngày, hình như tài xế nhận cuộc điện thoại sau đó đột nhiên tăng nhanh tốc độ, lúc rẽ hướng đã lật xe."Tài xế mới... Trước thềm đấu thầu dự án...điện thoại tai nạn xe...Mẹ tôi nói hôm qua có người theo dõi xe của bà ấy, những chuyện này tuyệt đối không phải là trùng hợpCố Ngôn Sanh ngồi ở phía sau bàn làm việc ngón tay có tiết tấu gõ xuống bàn, đột nhiên ánh mắt lạnh lùng: "Tiểu Lý, đưa số máy cuối cùng tài xế đã gọi cho tôi, sau đó điều tra hết thảy mấy ngày trước tài xế đã gặp mặt ai, đã làm chuyện gì! Tôi muốn xem thử rốt cuộc là ai muốn đối đầu với Cố Ngôn Sanh tôi!""Vâng"Chu Nguyên Phong thấy Cố Ngôn Sanh cảm xúc kích động, trong mắt hiện lên vẻ do dự, cuối cùng vẫn không mở miệng nói chuyện đường Luân Hiên tới Cố thị vào buổi sáng.Bầu không khí trong văn phòng vô cùng cứng ngắc, Cố Ngôn Sanh ở trước máy tính bận rộn đấu thầu dự án ngày mai, Chu Nguyên Phong đứng ở một bên vẫn luôn im lặng.Tiểu Lý cầm tờ giấy đột nhiên đẩy cửa đi vào."Cố tổng, đã tra ra số điện thoại rồi, chủ nhân đăng ký số điện thoại này là... Đó là..."Cố Ngôn Sanh tắt máy tính, lạnh lùng nói: "Nói, là ai!"Tiểu Lý hít sâu một hơi, nói: "Cuộc gọi trước tai nạn xe của lão phu nhân là... Là Đường Luân Hiên..."Cố Ngôn Sanh tiếp nhận tờ giấy cẩn thận xem xong sắc mặt nhất thời tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Quả nhiên là hắn! Lại là Đường gia!""Không thể nào! Chu Nguyên Phong đột nhiên đứng dậy phản bác.Tầm mắt sắc bén của Cố Ngôn Sanh nhìn qua, Chu Nguyên Phong nhận ra mình hơi kích động."Tôi chỉ là... Chỉ là cảm thấy Đường gia và Cố thị chúng ta không thù không oán, người nắm quyền Đường gia lại ôn hòa hữu lễ, không có khả năng làm ra loại chuyện này."Cố Ngôn Sanh vỗ tấm danh sách trong tay xuống bàn, nghiêm nghị nói: "Không có khả năng? Hãy tự mình xem đi! Cuộc gọi cuối cùng là gọi cho Đường Luân Hiên, trong thẻ của tên tài xế này gần đây đột nhiên tăng thêm một triệu, mà tài xế này trước kia từng làm tài xế ở tập đoàn Khải Duyệt!""Mặc dù đã sớm biết tập đoàn Khải Duyệt không ổn, có dã tâm nhưng cũng không làm khó dễ bọn họ, nhưng lại không ngờ hắn lại động thủ với mẹ tôi, người trước sau hai bộ mặt!"Chu Nguyên Phong nhìn danh sách trong tay, trầm giọng nói: "Cậu muốn làm thế nào? Đè bẹp Khải Duyệt sao? Hay là làm lớn mọi chuyện lên?"Cố Ngôn Sanh đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, ánh mắt hơi tối sầm: "Làm thế nào? Xem ra thời gian trước tài liệu dự án bị lấy trộm, xảy ra vấn đề cũng là cố ý, số điện thoại này đã đủ chứng cứ rồi, nếu không phải vì bận tâm Ôn Niệm Nam tôi đã sớm động thủ, hiện tại còn đến lượt Đường gia bình yên vô sự sao?""Ngày mai sẽ diễn ra buổi đấu thầu, lúc này không thể xảy ra chuyện, bác gái cũng đã nói cậu không cần để ý đến bà cứ chuyên tâm đấu thầu dự án."Chu Nguyên Phong buông danh sách trong tay xuống, ngồi ở một bên nhíu mày nói.Cố Ngôn Sanh châm một điếu thuốc, thản nhiên nói: "Dự án là nhất định phải có, nhưng chuyện này tôi cũng sẽ không bỏ qua cho Đường gia..."Khi Đường Sóc về đến nhà có mua trái cây Ôn Niệm Nam thích ăn, khi hắn cắt ra bưng lên lầu thì thấy Ôn Niệm Nam vậy mà đang xem weibo của Minh Dược Studio"Niệm Nam, cậu định đăng weibo sao? Tôi đưa mật khẩu cho cậu."Ôn Niệm Nam nghĩ đến lời bác sĩ Lý đã nói, đằng sau cậu không chỉ có ba... Có Đường Sóc, còn có fan yêu quý cậu..."Đường Sóc, hình như tôi đã lâu không đăng gì rồi, rõ ràng đã hứa là sau khi khỏe lại sẽ tiếp nhận phỏng vấn, nhưng vẫn không đăng weibo thông báo, liệu fan có chán ghét tôi không?"Đường Sóc sửng sốt: "Tại sao lại hỏi như vậy? Họ sẽ không ghét cậu đâu, ha ha, cậu cũng có thể... có thể tự chụp ảnh đời thường của cậu và quay video luyện đàn đăng lên weibo."Ôn Niệm Nam nhìn chằm chằm camera trên điện thoại hồi lâu, nói: "Tôi không có ảnh, album ảnh không có gì cả."Đường Sóc đột nhiên nhớ đến gì đó ánh mắt liền sáng lên, lấy điện thoại ra nhấn vài cái, đưa tay nâng điện thoại lên trước mặt Ôn Niệm Nam."Tôi có, là bức ảnh cậu chơi đàn trước đàn dương cầm, chỉ có điều... đó là ảnh chụp chung của hai người chúng ta, có thể đăng không?"Đường Sóc là có tâm tư riêng, trên thực tế trong điện thoại của hắn có rất nhiều ảnh và video lén lút chụp được khi Ôn Niệm Nam luyện đàn, nhưng hắn vẫn chọn bức ảnh chụp chung duy nhất của hai người này...Tác giả có lời muốn nói:Hu hu, khổ quá mà, thức khuya suốt đêm mắt biến thành mắt gấu trúc rồi, vừa đặt mặt nạ mắt, không thể để có quầng mắt đượcHa ha, Tần gia, Tưởng gia, Cố gia sắp hợp thể rồi! À đúng rồi, hình như người thừa kế Tưởng gia còn chưa xuất hiện.Người thừa kế Tưởng gia có câu chuyện độc lập của riêng mình, trước tiên không tiết lộQuả nhiên Cố tra lại không đoán đúng, là ai đánh cược que cay (gầm gừ)Giải thích một chút: Dự báo chỉ đề cập đến cốt truyện tiếp theo, không phải chương tiếp theoHôm nay tôi sẽ ngủ đến chiều, sau đó nấu một tô bún ốc lớn để ăn, ah ~ mãn nguyện
Cuối cùng, với sự giúp đỡ của bác sĩ Lý, hai ngày một lần phải đến bệnh viện, dần dần ngừng dùng thuốc.Ôn Niệm Nam ngước mắt lên nhìn bác sĩ Lý, nghi hoặc nói: "Làm sao vậy?""Không muốn cười thì đừng cười, trong lòng buồn bã cũng đừng kìm nén, hiện tại bên cạnh cậu đều là người thật lòng đối tốt với cậu, không cần cố gắng che giấu cảm xúc của mình."Ôn Niệm Nam ngẩn ra, nụ cười nơi khóe miệng dần dần biến mất, vẻ mặt trở nên yếu ớt không thôi: "Tôi đang cười... là đủ rồi... Ba nhìn thấy tôi cười thì ông ấy cũng rất vui, Đường Sóc cũng rất vui, thế là đủ rồi..."Bác sĩ Lý biết cho dù mình khuyên nhủ thế nào đi nữa cũng vô dụng, hắn khuyên nhủ nhiều năm như vậy cũng không có tác dụng gì."Tôi xem video cậu hợp tấu với Phil, Niệm Nam, cậu chỉ thu đôi cánh lại rồi nhốt mình trong lồng, hiện tại một lần nữa mọc ra đôi cánh mới phá vỡ lồng giam, đừng vấp phải sai lầm của trước kia nữa."Lời nói của bác sĩ Lý như có ma lực xoa dịu tinh thần căng thẳng kéo dài của Ôn Niệm Nam."Đừng sợ mở lòng, Đường Sóc đang đợi cậu, tình yêu của cậu ấy dành cho cậu không ít hơn năm đó cậu đối với Cố Ngôn Sanh đâu, chỉ cần cậu quay đầu lại nhìn, cậu sẽ phát hiện có rất nhiều người yêu cậu, Đường Sóc, ba cậu, còn có các fan bảo vệ W.E của cậu."Ánh mắt Ôn Niệm Nam hơi lóe lên, nói: "Được..."Cửa bị đẩy ra, Đường Sóc cầm di động đi vào, nhìn thấy thuốc trên bàn liền ngây ra.Ôn Niệm Nam tùy ý đưa tay đặt thuốc vào trong tủ, hỏi: "Đường Sóc, bác sĩ Lý muốn rời đi rồi, cậu tiễn anh ấy đi.""Nhanh như vậy đã muốn rời đi sao? Được, tôi đi lái xe."Nhìn Đường Sóc hấp ta hấp tấp chạy xuống lầu lấy chìa khóa rồi lại chạy đi lái xe, Ôn Niệm Nam và bác sĩ Lý thấy vậy sau đó nhìn nhau cười.Cửa bệnh việnBác sĩ Lý bước xuống xe, quay lại nói với Đường Sóc trong xe: "Cảm ơn."Đường Sóc khẽ lắc đầu, nói: "Là tôi nên nói cảm ơn mới đúng, cám ơn anh nguyện ý đến trị liệu cho cậu ấy."Đường Sóc khởi động xe vừa định rời đi, bị bác sĩ Lý gọi lại."Niệm Nam là một người rất tốt, chúc cậu thành công."Đường Sóc nghe xong liền sửng sốt, tay nắm vô lăng căng thẳng, thấp giọng nói: "Tôi... biểu hiện rất rõ ràng sao? Làm cho người ngoài cũng có thể nhìn ra?""Phải, rất rõ ràng, khi đó cậu không nói cho tôi biết tôi cũng nhìn ra rồi, nên nói dù là ai thì chỉ cần nhìn thấy ánh mắt cậu nhìn Niệm Nam, đều có thể biết cậu yêu cậu ấy nhiều đến mức nào, ánh mắt không lừa người ta được."Ánh mắt Đường Sóc hiện lên vẻ cô đơn, nói: "Tôi đã làm hết thảy những việc có thể làm cho cậu ấy, mỗi ngày đều muốn dỗ dành cậu ấy vui vẻ, khiến cậu ấy cười, nhưng cậu ấy không có một chút hồi âm nào với tôi... Tôi không có lòng tin có thể có được trái tim của cậu ấy..."Bác sĩ Lý nhìn vẻ chán nản và nổi cô đơn trong ánh mắt Đường Sóc, khẽ thở dài một hơi, lại một kẻ si tình mà không có được..."Cậu có thể."Đường Sóc sửng sốt: "Sao cơ?""Tôi quen biết Niệm Nam nhiều năm, làm bác sĩ tâm lý trị liệu chính của cậu ấy cũng đã nhiều năm rồi, Đường Sóc, tôi là bác sĩ tâm lý, tôi đối với cảm xúc và tinh thần của người khác tương đối nhạy cảm, tôi có thể nhìn ra trong lòng cậu ấy có cậu.""Thật... Thật sao?" Đường Sóc nghẹn ngào hỏi, hắn không thể tin lời mình nghe được."Hãy cố lên, chúc cậu sớm thành công." Nói xong bác sĩ Lý nâng bước đi vào bệnh viện.Qua hồi lâu, chiếc xe Off Road kia vẫn không rời đi, cho đến khi phía sau có một chiếc xe bấm còi thúc giục mới lái xe rời khỏi...Mà Đường Sóc vừa rời đi, nơi hắn đậu xe ban nảy có một chiếc xe dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống lộ ra một bàn tay cầm thuốc lá, trên tay kia có một chiếc nhẫn chói mắt.Cố Ngôn Sanh theo sau chiếc xe Đường Sóc đưa người đến bệnh viện, giương mắt nhìn về phía lối vào bệnh viện, hít điếu thuốc một hơi thật sâu rồi bẻ gãy ném ra ngoài, hắn mở cửa xe đi xuống tiến vào bệnh viện."Xin hỏi, có ai nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác màu nâu đi đâu rồi không?"Cố Ngôn Sanh không tìm được người đành phải hỏi y tá ở bên cạnh.Y tá giật mình: "Hả? Mặc áo khoác màu nâu? Ồ, là bác sĩ Lý sao?"Cố Ngôn Sanh nhíu mày gật đầu: "Anh ấy là bác sĩ gì vậy?"Y tá ngạc nhiên nói: "Bác sĩ tâm lý á, anh không biết còn hỏi anh ấy làm gì, bây giờ chắc là đang khám bệnh, gần đây anh ấy quá bận rộn, có rất nhiều bệnh nhân hẹn trước, nếu anh cũng đến khám bệnh thì phải hẹn trước."Bác sĩ tâm lý? Cố Ngôn Sanh ngây ngẩn cả người.Đường Sóc đang giấu diếm Ôn Niệm Nam hẹn riêng bác sĩ này? Đường Sóc vậy mà bỏ lại Ôn Niệm Nam ở nhà dưỡng bệnh, đi cùng một người đàn ông xa lạ mập mờ không rõ ràng, thậm chí tự mình đưa đến nơi làm việc..."Hắn quả nhiên dối trá giống hệt anh trai hắn, mọi người đều bị hai anh em bọn họ lừa gạt..."Nhưng Cố Ngôn Sanh chưa kịp hỏi rõ ràng ở văn phòng số mấy, lầu mấy đặng đi lên chất vấn đã bị tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang."A lô, có chuyện gì?"Tiểu Lý hoảng hốt nói: "Cố tổng không hay rồi, nước F xảy ra chuyện, lão phu nhân bị đụng xe.""Cậu nói gì!"Cố Ngôn Sanh nghe xong liền hoảng hốt trở về công ty, Tiểu Lý kể lại chuyện đã xảy ra, may mắn thay chỉ là tài xế bị thương một chút, Lục Vân không sao.Cố Ngôn Sanh đùng một tiếng tắt máy tính đi, lạnh lùng nói: "Đang yên đang lành tại sao lại xảy ra tai nạn? Đã tra ra nguyên nhân chưa?"Chu Nguyên Phong nhìn gương mặt xám xịt của Cố Ngôn Sanh, nhíu mày nói: "Tài xế không phải người ngày thường kia, tài xế này tạm thời tìm được ở bên ngoài, dùng chưa được mấy ngày, hình như tài xế nhận cuộc điện thoại sau đó đột nhiên tăng nhanh tốc độ, lúc rẽ hướng đã lật xe."Tài xế mới... Trước thềm đấu thầu dự án...điện thoại tai nạn xe...Mẹ tôi nói hôm qua có người theo dõi xe của bà ấy, những chuyện này tuyệt đối không phải là trùng hợpCố Ngôn Sanh ngồi ở phía sau bàn làm việc ngón tay có tiết tấu gõ xuống bàn, đột nhiên ánh mắt lạnh lùng: "Tiểu Lý, đưa số máy cuối cùng tài xế đã gọi cho tôi, sau đó điều tra hết thảy mấy ngày trước tài xế đã gặp mặt ai, đã làm chuyện gì! Tôi muốn xem thử rốt cuộc là ai muốn đối đầu với Cố Ngôn Sanh tôi!""Vâng"Chu Nguyên Phong thấy Cố Ngôn Sanh cảm xúc kích động, trong mắt hiện lên vẻ do dự, cuối cùng vẫn không mở miệng nói chuyện đường Luân Hiên tới Cố thị vào buổi sáng.Bầu không khí trong văn phòng vô cùng cứng ngắc, Cố Ngôn Sanh ở trước máy tính bận rộn đấu thầu dự án ngày mai, Chu Nguyên Phong đứng ở một bên vẫn luôn im lặng.Tiểu Lý cầm tờ giấy đột nhiên đẩy cửa đi vào."Cố tổng, đã tra ra số điện thoại rồi, chủ nhân đăng ký số điện thoại này là... Đó là..."Cố Ngôn Sanh tắt máy tính, lạnh lùng nói: "Nói, là ai!"Tiểu Lý hít sâu một hơi, nói: "Cuộc gọi trước tai nạn xe của lão phu nhân là... Là Đường Luân Hiên..."Cố Ngôn Sanh tiếp nhận tờ giấy cẩn thận xem xong sắc mặt nhất thời tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Quả nhiên là hắn! Lại là Đường gia!""Không thể nào! Chu Nguyên Phong đột nhiên đứng dậy phản bác.Tầm mắt sắc bén của Cố Ngôn Sanh nhìn qua, Chu Nguyên Phong nhận ra mình hơi kích động."Tôi chỉ là... Chỉ là cảm thấy Đường gia và Cố thị chúng ta không thù không oán, người nắm quyền Đường gia lại ôn hòa hữu lễ, không có khả năng làm ra loại chuyện này."Cố Ngôn Sanh vỗ tấm danh sách trong tay xuống bàn, nghiêm nghị nói: "Không có khả năng? Hãy tự mình xem đi! Cuộc gọi cuối cùng là gọi cho Đường Luân Hiên, trong thẻ của tên tài xế này gần đây đột nhiên tăng thêm một triệu, mà tài xế này trước kia từng làm tài xế ở tập đoàn Khải Duyệt!""Mặc dù đã sớm biết tập đoàn Khải Duyệt không ổn, có dã tâm nhưng cũng không làm khó dễ bọn họ, nhưng lại không ngờ hắn lại động thủ với mẹ tôi, người trước sau hai bộ mặt!"Chu Nguyên Phong nhìn danh sách trong tay, trầm giọng nói: "Cậu muốn làm thế nào? Đè bẹp Khải Duyệt sao? Hay là làm lớn mọi chuyện lên?"Cố Ngôn Sanh đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, ánh mắt hơi tối sầm: "Làm thế nào? Xem ra thời gian trước tài liệu dự án bị lấy trộm, xảy ra vấn đề cũng là cố ý, số điện thoại này đã đủ chứng cứ rồi, nếu không phải vì bận tâm Ôn Niệm Nam tôi đã sớm động thủ, hiện tại còn đến lượt Đường gia bình yên vô sự sao?""Ngày mai sẽ diễn ra buổi đấu thầu, lúc này không thể xảy ra chuyện, bác gái cũng đã nói cậu không cần để ý đến bà cứ chuyên tâm đấu thầu dự án."Chu Nguyên Phong buông danh sách trong tay xuống, ngồi ở một bên nhíu mày nói.Cố Ngôn Sanh châm một điếu thuốc, thản nhiên nói: "Dự án là nhất định phải có, nhưng chuyện này tôi cũng sẽ không bỏ qua cho Đường gia..."Khi Đường Sóc về đến nhà có mua trái cây Ôn Niệm Nam thích ăn, khi hắn cắt ra bưng lên lầu thì thấy Ôn Niệm Nam vậy mà đang xem weibo của Minh Dược Studio"Niệm Nam, cậu định đăng weibo sao? Tôi đưa mật khẩu cho cậu."Ôn Niệm Nam nghĩ đến lời bác sĩ Lý đã nói, đằng sau cậu không chỉ có ba... Có Đường Sóc, còn có fan yêu quý cậu..."Đường Sóc, hình như tôi đã lâu không đăng gì rồi, rõ ràng đã hứa là sau khi khỏe lại sẽ tiếp nhận phỏng vấn, nhưng vẫn không đăng weibo thông báo, liệu fan có chán ghét tôi không?"Đường Sóc sửng sốt: "Tại sao lại hỏi như vậy? Họ sẽ không ghét cậu đâu, ha ha, cậu cũng có thể... có thể tự chụp ảnh đời thường của cậu và quay video luyện đàn đăng lên weibo."Ôn Niệm Nam nhìn chằm chằm camera trên điện thoại hồi lâu, nói: "Tôi không có ảnh, album ảnh không có gì cả."Đường Sóc đột nhiên nhớ đến gì đó ánh mắt liền sáng lên, lấy điện thoại ra nhấn vài cái, đưa tay nâng điện thoại lên trước mặt Ôn Niệm Nam."Tôi có, là bức ảnh cậu chơi đàn trước đàn dương cầm, chỉ có điều... đó là ảnh chụp chung của hai người chúng ta, có thể đăng không?"Đường Sóc là có tâm tư riêng, trên thực tế trong điện thoại của hắn có rất nhiều ảnh và video lén lút chụp được khi Ôn Niệm Nam luyện đàn, nhưng hắn vẫn chọn bức ảnh chụp chung duy nhất của hai người này...Tác giả có lời muốn nói:Hu hu, khổ quá mà, thức khuya suốt đêm mắt biến thành mắt gấu trúc rồi, vừa đặt mặt nạ mắt, không thể để có quầng mắt đượcHa ha, Tần gia, Tưởng gia, Cố gia sắp hợp thể rồi! À đúng rồi, hình như người thừa kế Tưởng gia còn chưa xuất hiện.Người thừa kế Tưởng gia có câu chuyện độc lập của riêng mình, trước tiên không tiết lộQuả nhiên Cố tra lại không đoán đúng, là ai đánh cược que cay (gầm gừ)Giải thích một chút: Dự báo chỉ đề cập đến cốt truyện tiếp theo, không phải chương tiếp theoHôm nay tôi sẽ ngủ đến chiều, sau đó nấu một tô bún ốc lớn để ăn, ah ~ mãn nguyện
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me