TruyenFull.Me

Anh Ay Goi Toi La Hac Lien Hoa Edit P1

Editor: Lạc Y Y

Sau khi yến tiệc kết thúc, Đường Sóc lái xe đưa Ôn Niệm Nam về nhà, xe dừng ở trước cửa biệt thự.

Đường Sóc tháo đai an toàn, khẽ thờ dài một hơi nhìn kính chiếu hậu, nhưng lại thấy Ôn Niệm Nam ngủ rồi, nhìn mồ hôi lạnh nhàn nhạt trên trán, liền biết chân cậu vẫn còn rất đau.

Đường Sóc xuống xe, mở cửa xe sau ngồi vào trong, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn ngủ say của người mình ngày nhớ đêm mong nhiều năm ở trước mặt, đột nhiên cảm thấy có chút hốt hoảng.

Giơ tay lên vuốt ve hàng mi cong vút của Ôn Niệm Nam, trong mắt Đường Sóc đầy vẻ sợ hãi và luống cuống.

"Niệm Nam... tôi cảm thấy mình ngày càng tham lam, trước đây chỉ cần cách xa nhìn cậu, tôi đã rất vui, rất thỏa mãn rồi, nhưng bây giờ tôi tham lam hơn, muốn cậu cũng đáp ứng tôi, tôi muốn một danh phận có thể đứng bên cạnh cậu..."

Giọng nói Đường Sóc có chút nghẹn ngào, tiếng nói chuyện rất nhỏ, như là đang lẩm bẩm một mình.

"Tôi rất sợ... tôi sợ một ngày nào đó cậu bị Cố Ngôn Sanh thằng khốn đó lừa đi, tôi sợ tôi không có năng lực bảo vệ cậu, tôi muốn mình trở nên mạnh mẽ, tôi muốn có sức lực để chống lại Cố Ngôn Sanh, vì anh hai... vì cậu... tôi không thể không tranh giành, không thể không làm những chuyện trước đây không chạm đến..."

Ôn Niệm Nam đang ngủ say nhíu mày, dường như đang gặp ác mộng.

"Cố... Cố Ngôn"

Đường Sóc nghe xong thân thể lập tức cứng đờ, siết chặt tay.

Nhẹ nhàng ôm người vào lòng, để người tựa vào vai mình, nhìn người ngủ say gần trong gang tấc, mắt hơi nhấp nháy, từ từ đến gần... càng ngày càng gần... đến khi chóp mũi ngập tràn mùi vị của Ôn Niệm Nam...

"Niệm Nam... tôi yêu cậu rất nhiều... tôi thật sự rất yêu cậu, nhưng mà yêu cậu quá khó rồi... tôi cầu xin cậu, cậu đáp lại tôi một chút thôi được không? Tôi chỉ cần một tiếng đáp lại, một nụ cười của cậu, tôi có chịu thêm bao nhiêu khổ đi nữa cũng cảm thấy vui vẻ..."

"Ưm..." Người đang ngủ say trong lòng, lông mi khẽ run, cơ thể Đường Sóc cứng đờ, lùi về sau.

Ôn Niệm Nam từ từ mở mắt ra, trong xe không mở đèn nên hơi tối. Ôn Niệm Nam tỉnh lại thấy xung quanh một mảnh tối đen, hơi thở gấp gáp, thân thể trở nên căng thẳng.

"Niệm Nam! Niệm Nam, không sao đâu, đây là đang ở trong xe, đừng sợ" Đường Sóc nhìn thấy nét mặt Ôn Niệm Nam không đúng, mới nhớ ra mình quên mở đèn, nên vội bật đèn lên.

Đèn sáng lên, trong xe trở nên sáng sủa hơn, Ôn Niệm Nam ngước nhìn Đường Sóc, trong mắt đầy hoảng hốt.

"Xin lỗi, tôi quên mở đèn rồi..."

Ôn Niệm Nam khẽ lắc đầu, sắc mặt có chút tái nhợt nói: "Không... không sao, đến rồi à?"

Đường Sóc tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Ừm, tôi thấy cậu vẫn còn ngủ, không nỡ đánh thức cậu"

"Xin lỗi, đã làm lỡ thời gian của cậu rồi, đã tối thế này, tôi về trước đây"

Ôn Niệm Nam đưa tay kéo cửa, nhưng tay lại bị ấn xuống.

"Cậu thà răng cắn răng kiên trì trở về cũng không bảo tôi giúp cậu sao? Chân cậu vẫn còn rất đau, không thể tự mình đi, tôi bế cậu trở về"

Trong giọng nói Đường Sóc mang theo ủy khuất, Ôn Niệm Nam ngơ ngác quay đầu nhìn qua.

"Không cần bế... dìu tôi là được"

Ôn Niệm Nam được dìu đến sô pha cũng không nói gì, hình như đang suy nghĩ cái gì đó.

"Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, cậu mệt lắm rồi, đừng nghĩ quá nhiều chuyện khiến bản thân không vui"

Đường Sóc nhìn Ôn Niệm Nam cúi đầu không nói, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, hắn ôm chặt đầu mình.

Điện thoại reo lên, Đường Sóc đứng dậy đi đến bên cạnh xe nghe điện thoại.

"Anh ở trong nước sao? Khi nào về nước?"

"Ừm, trước ngày sinh nhật của cậu tôi có thể trở về"

"Có chút chuyện cần anh giúp đỡ, tôi cần năng lực của anh"

Người đàn ông bên kia điện thoại thở dài nói: "Tiểu Sóc, tôi từng nói, chỉ cần cậu cần tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu"

"Tôi muốn anh về nước giúp tôi, giúp tôi tra ra sơ hở của tập đoàn Cố thị..."

...

Cố Lâm mở cửa tầng hầm của Cố Trang, vặn chìa khóa trong tay, không nhẫn nại bước từng bước đi vào trong.

Nhìn Thẩm Lạc An sợ hãi cuộn mình trong góc nhìn chằm chằm hắn, Cố Lâm mặt không cảm xúc nâng cằm hắn lên, đột nhiên ngồi xổm xuống nắm lấy cổ Thẩm Lạc An, đôi mắt u ám đáng sợ.

"Mày nhìn cái gì mà nhìn? Tao cũng không phải Cố Ngôn Sanh, mày nghĩ mày giả vờ đáng thương, rơi hai giọt nước mắt thì tao sẽ mềm lòng sao? Bộ mặt này của mày giống như đang làm trò trước mặt tao, giả vờ cái gì mà mỏnh manh yếu đuối, mày còn dám nhìn tao như vậy, tao liền móc mắt mày ra"

Thẩm Lạc An bị ánh mắt kia dọa lui về sau, muốn bỏ chạy, nhưng bị bóp cổ nên không thoát được.

"Tao điều tra những chuyện ác trước đây mày đã làm, thật đúng là thủ đoạn nham hiểm, chả trách anh tao lại hận mày như vậy, đổi lại là tao, tao nhất định sẽ chặt tay chân mày cho chó ăn, sau đó móc mắt mày ra trước, tiếp đến làm mày câm họng, rồi vứt vào trong đám rắn"

"Mày... mày là tên ác ma! Thằng điên! Mày chính là một thằng điên!"

Cố Lâm nheo mắt, đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào: "Hôm nay tao đã nhìn thấy anh Niệm Nam, ừm, thật đúng là một người dịu dàng nha, nhưng lại nhớ tới anh ấy đã trải qua bao nhiêu khổ đều bởi vì mày, tao liền tức giận"

Thẩm Lạc An nhìn nụ cười đáng sợ trong ánh mắt Cố Lâm, sợ hãi lui về sau: "Thả tao ra! Mày muốn làm gì!"

"Đừng sợ mà, tao cũng đâu để mày chết"

Cố Lâm đột nhiên lấy cái lọ trong túi ra, đổ ra hai viên thuốc màu đỏ.

"Há miệng, thử xem, tao mới làm đó, tuyệt đối là trải nghiệm khó quên"

"Tao không muốn... Tao không muốn uống! Thả tao ra!"

Cố Lâm dùng sức cạy miệng Thẩm Lạc An nhét thuốc vào, đảm bảo hắn nuốt xuống mới buông tay ra.

Tay đổ thuốc bị Thẩm Lạc An cào trầy, hắn cúi đầu thè lưỡi liếm vết thương, trong mắt đầy hưng phấn, một phen nắm chặt tóc Thẩm Lạc An ấn xuống đất, dùng chân hung hăng đạp lên.

"Để tao xem trên hồ sơ bệnh án viết cái gì, haiz, nếu không phải lần trước muốn xem phản ứng của mày, tao đã dựa theo bệnh án đánh xong rồi, nhưng mà vẫn là lần lượt đến càng có thể khiến mày nhớ kỹ, mày cảm thấy sao? Ừm... cánh tay và xương sườn bị gãy?"

"Được rồi, hôm nay chúng ta cứ thử xương sườn và xương cổ tay, thế nào?"

"Đừng mà... cầu xin mày tha cho tao đi, mày muốn bao nhiêu tiền tao đưa mày!"

Cố Lâm đột nhiên đạp mạnh vào ngực Thẩm Lạc An, Thẩm Lạc An nhất thời sắc mặt tái mét, nói không ra lời.

Hai tay vẫn đang kéo cái chân Cố Lâm, muốn đẩy ra, Cố Lâm bực mình đạp cái tay kia, một cước đạp nó xuống đất.

Răng rắc... tiếng xương cốt đứt gãy rất rõ ràng...

Thẩm Lạc An thảm thiết hét lên, hắn che tay lại, đau đến nổi lăn lộn trên mặt đất.

"Đau sao? Chậc chậc, thật đáng thương, đau đớn nhất vẫn còn ở phía sau cơ, có biết lúc nảy tao cho mày uống thuốc gì không?"

Trong mắt Cố Lâm đầy điên cuồng, chậm rãi nói: "Nó có thể làm cho nổi đau của mày phóng đại một trăm lần, sẽ khiến mày duy trì thanh tỉnh, có đau hơn nữa cũng không thể ngất đi"

Thẩm Lạc An nghe xong giống như phát điên mà gào thét: "Mày không thể đối xử với tao như vậy! Cố gia các người sao có thể đối xử với tao như vậy! Cứu mạng! Có ai không!"

"Hưởng thụ cho đã đi, Thẩm Lạc An, đêm nay sẽ khiến mày vĩnh viễn cũng không thể quên, đây là cái giá cho việc mày cướp đoạt đồ của người khác"

Nha quốc

Chu Nguyên Phong đang ở sân bay đợi máy bay, tay cầm điện thoại đang xem cái gì đó, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

[Sắp lên máy bay rồi, đừng lo lắng, tôi rất nhanh sẽ trở về mà]

[Ngoan ngoãn uống thuốc, lúc tôi trở về sẽ mang cho anh cặp mắt kính anh muốn]

Nước M

Tiểu Lý đang đứng ở lối ra đợi Chu Nguyên Phong, thấy người đến liền vội qua lấy hành lý.

Chu Nguyên Phong liếc nhìn trong xe, ánh mắt trầm xuống: "Cố tổng các cậu đâu?"

"Cố tổng đang ở công ty, gần đây công ty đang thực hiện dự án quan trọng, Cố tổng không tiện phân thân đến đây"

Chu Nguyên Phong thở dài một hơi rồi lên xe.

Cố Ngôn Sanh đang ở phòng hội nghị tổ chức cuộc họp, đột nhiên điện thoại của mấy nhân viên đồng loạt vang lên.

Nhân viên bị dọa, vội vàng tắt điện thoại tiếp tục ghi chép.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Cố Ngôn Sanh đến văn phòng xử lý tài liệu, đột nhiên Cố Lâm điện thoại đến bảo hắn xuống đón, nói Chu Nguyên Phong đưa đồ cho hắn.

Cố Ngôn Sanh lấy áo khoác đi ra ngoài, lại cảm thấy người xung quanh đang nhìn hắn. Hắn không để ý đến những ánh mắt ấy, xoay người đi vào thang máy.

"Ôi mẹ ơi, lúc nảy dọa tôi chết khiếp, cậu cũng theo dõi Blogger kia à?"

"Tôi cũng theo dõi, vừa nảy có thông báo, làm tôi hết hồn"

"Trời ạ, Cố tổng của chúng ta diễm phúc không cạn, lại có tin của tiểu tình nhân rồi, vị này cảm thấy còn rất nhỏ"

"Không phải lại là loại tính cách giống Thẩm Lạc An kia chứ?"

"Cái gì tiểu tình nhân, mấy người không cảm thấy người trong bức ảnh trông giống Cố tổng sao?"

"Đúng thật là vậy, giống thật nha, tình huống gì đây?"

"Trông giống như vậy? Lẽ nào là con riêng?"

Cửa thang máy đột nhiên mở ra, đám người lập tức ngậm miệng, không dám phát ra tiếng, Cố Lâm cùng Cố Ngôn Sanh bước ra ngoài.

Nhìn mặt mũi Cố Lâm giống hệt Cố Ngôn Sanh, đám nhân viên đều há hốc mồm.

Trong văn phòng, Cố Ngôn Sanh ngồi trên sô pha ấn huyệt thái dương, sắc mặt xem ra không được tốt lắm.

"Anh, anh sao vậy? Bị sốt sao?"

Cố Ngôn Sanh vì lời Ôn Niệm Nam nói trong yến tiệc, cả buổi tối không có chợp mắt, đầu vô cùng đau, lạnh lùng nói: "Tôi đã nói đừng gọi tôi là anh, cậu làm sao mang họ Cố chính cậu biết rõ! Cậu không ở Cố Trang, đến công ty làm gì?"

"Anh Nguyên Phong trở về rồi, lát nữa sẽ đến công ty"

"Tôi biết, Tiểu Lý đi đón rồi"

Cố Lâm lắc chìa khóa trong tay, nhàn nhạt nói: "Anh Nguyên Phong nói sẽ mang đồ đưa cho em, anh ấy bảo em giúp anh ấy mua một cặp mắt kính, anh ấy nói sẽ mang phương thuốc thất truyền ở nước ngoài về cho em"

Cố Ngôn Sanh không để ý đến Cố Lâm, tiếp tục xử lý văn kiện trong tay, đột nhiên nhìn thấy có mấy công ty quen mắt cùng Cố gia giải trừ quan hệ hợp tác.

Lúc này mới nhớ ra, mấy công ty này là Đường Sóc ở giữa câu đi, phía sau Đường Sóc dường như có người rất quen thuộc Cố thị đang âm thầm giúp hắn.

Cửa văn phòng bị mở ra, Chu Nguyên Phong đi vào.

Cố Ngôn Sanh nâng mắt liếc nhìn hắn một cái không nói gì, tiếp tục xem văn kiện.

Chu Nguyên Phong thấy Cố Lâm cũng ở đây, vẻ mặt có chút không được tự nhiên: "Tiểu Lâm? Sao em lại ở đây?"

"Đương nhiên là đem mắt kính anh gửi mua cho anh, thứ đồ em cần đâu?"

Chu Nguyên Phong lấy cuốn sổ đưa cho hắn, Cố Lâm sau khi nhìn thấy ánh mắt liền sáng lên.

"Anh Nguyên Phong, em yêu anh quá đi, đây là phương pháp pha chế thuốc em đã tìm rất lâu"

Cố Lâm kích động ôm lấy Chu Nguyên Phong, đột nhiên hắn ngửi được mùi gì đó, sau khi đến gần lại ngửi lần nữa, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Không phải chứ... Anh... Anh thật sự yêu đương ở Nha quốc rồi? Sao em ngửi thấy trên người anh có mùi của người đàn ông khác?"

Tác giả có lời muốn nói:

Haha, tôi cảm thấy ván cờ tiếp theo đang xây nền, có con dao sắp lên chiến trường rồi! Mục tiêu: Cố tra

Chu Nộ Nộ sợ Cố Lâm là vì nói dối ở trước mặt Cố Lâm sẽ bị nhìn thấu

Cố Lâm mũi nhị cẩu + Polygraph + Độc tâm thuật + Bà mai

Cố Lâm trông rất giống Cố Ngôn Sanh, giống Cố Ngôn Sanh có chút trẻ con của mấy năm trước, thử nghĩ xem, nếu như Cố Lâm dùng gương mặt này làm nũng với Niệm Niệm ~

Cố tra sắp bỏ chạy rồi!!

Dự báo: Thảo luận hot trên mạng, tình nhân mới của Cố tra biến thành con riêng, W.E kết nối fans ngã ngựa, Cố Lâm tìm Niệm Niệm bắt chước Cố tra làm nũng, gợi lại ký ức yêu thầm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me