TruyenFull.Me

Anh Ay Goi Toi La Hac Lien Hoa Edit P1

Editor: Lạc Y Y

Dưới sàn có bình rượu bị ngã lăn lóc, Cố Ngôn Sanh đã uống quá nhiều rượu, hắn muốn khiến mình say khướt.

Như vậy đầu sẽ không đau nữa, chỉ chốc lát nữa thôi sẽ thiếp đi, sẽ được nhìn thấy bóng dáng mình đầy vết thương của Ôn Niệm Nam rời khỏi...

Cố Ngôn Sanh chống đỡ sô pha đứng dậy, xoa xoa cái đầu đang choáng váng, ánh mắt có chút mờ mịt, hắn mở cửa đi ra ngoài.

Thang máy dừng ở tầng 12, Ôn Niệm Nam cùng Đường Sóc từ bên trong đi ra.

"Quả thật nơi này rất gần studio, điều kiện cũng rất tốt, lần sau nếu Niệm Nam muốn bàn hợp tác có thể đến đây."

Đường Sóc hẹn người ở tầng 12 bàn dự án, Ôn Niệm Nam vừa hay muốn đến studio lấy khúc phổ, lấy đồ xong Đường Sóc mang luôn người qua đây.

"Không cần đâu, như ở studio là được"

Hai người đến phòng đã được đặt trước đẩy cửa đi vào, người đã ở trong đợi rồi.

"Đường tổng, chào ngài"

Đường Sóc chào hỏi với mấy người rồi ngồi xuống, Ôn Niệm Nam ngồi bên cạnh nghe bọn họ nói.

Ôn Niệm Nam nhận ra mấy người ngồi trước mặt có chút quen mắt, hình như đã từng gặp qua ở đâu.

"Dựa theo yêu cầu dự án, chúng tôi nghĩ Khải Duyệt càng phù hợp yêu cầu của chúng tôi hơn Cố thị. Chúng ta chỉ cần nói chi tiết về các bước tiếp theo là được rồi..."

Ôn Niệm Nam nghe thấy thanh âm thì nhìn sang, sau khi đối phương nhìn thấy cậu liền ngẩn ra, mỉm cười phải phép rồi chuyển dời tầm mắt.

Cậu nhớ ra rồi, người ngồi trước mặt cậu chính là người Cố Ngôn Sanh đề bạt từ ba năm trước.

Ba năm trước, công ty của người này chẳng qua chỉ mới cất bước, Cố Ngôn Sanh nhìn thấy năng lực của anh ta thì bắt đầu dẫn dắt anh ta. Sau này, quả nhiên anh ta ngày càng lớn mạnh, nhưng từ năm ngoái đã bắt đầu bất hòa với Cố thị, cho rằng mình bị Cố Ngôn Sanh kìm hãm.

Hai người còn lại cũng là người của công ty hợp tác với Cố thị, nhưng hiện tại đều cùng Khải Duyệt bàn chuyện hợp tác.

Ôn Niệm Nam vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mấy người trước mặt, thu hút sự chú ý của Đường Sóc. Đường Sóc nhìn theo hướng Ôn Niệm Nam nhìn, trong mắt lóe lên một tia dị sắc.

"Niệm Nam, cậu quen anh ta sao? Vị này là Lâm tổng"

Người nọ nhìn Đường Sóc cũng gật gật đầu, nói: "Có quen biết, tôi nhớ Ôn tiên sinh, trước đây từng gặp mặt mấy lần"

Ôn Niệm Nam không nói gì, nhưng tay đang cầm ly rượu siết chặt, làm ra vẻ thả lỏng nói: "Tôi không nhớ nữa rồi, chỉ là cảm thấy cà vạt của Lâm tổng trông rất đẹp nên nhìn nhiều một chút"

Đường Sóc ánh mắt tối sầm, nhìn cà vạt của Lâm tổng, nói: "Nếu cậu thích ngày mai chúng ta cũng mua một cái đi"

"Ừm"

Đường Sóc lúc cùng người bàn công việc hoàn toàn khác lúc hắn ở trước mặt cậu, ánh mắt lạnh lùng, nói chuyện điềm tĩnh, dường như biến thành một người khác. Ôn Niệm Nam chưa từng nghĩ Đường Sóc khác trước nhiều như vậy, nhưng gần như lại không thay đổi, vẫn là một người hay cười ở trước mặt cậu.

Đường Sóc đúng thật là người thông minh, từ lúc học trung học hắn đã là người ưu tú nhất về mọi mặt. Thầy giáo cũng thích hắn nhất, mỗi lần tập đàn vài lần là hắn đã nhớ hết. Bây giờ mới tiếp nhận Khải Duyệt không bao lâu thì đã nhanh chóng thích ứng.

Nội dung cuộc đối thoại dần dần biến thành bàn chuyện công ty, Ôn Niệm Nam cảm thấy rất rõ Đường Sóc đang trốn tránh cậu.

Cậu phát hiện lúc mấy người đó nói đến một vài chủ đề sẽ đưa mắt ra hiệu Đường Sóc mới nói tiếp, mà Đường Sóc lúc bàn công việc hoàn toàn khác lúc ở trước mặt cậu, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nói chuyện bình thản.

Đường Sóc chú ý thấy sắc mặt Ôn Niệm Nam không được tốt, khẽ hỏi: "Niệm Nam sao vậy? Có phải chân lại đau rồi không?"

Ôn Niệm Nam liếc nhìn hắn, thấp giọng nói: "Tôi... Tôi cảm thấy nơi này có chút bí bách, muốn ra ngoài đi dạo"

Đường Sóc sửng sốt, đưa tay nhẹ nắm lấy tay Ôn Niệm Nam, nói: "Ừm, đừng đi quá xa, tôi rất nhanh sẽ xong thôi"

"Ừm" Ôn Niệm Nam thả tay Đường Sóc ra đi ra ngoài, khoảnh khắc cánh cửa ấy đóng lại ánh mắt Đường Sóc liền thay đổi.

"Đường tổng, hiện tại cậu và Ôn Niệm Nam là quan hệ gì? Cậu ta là vợ trước của Cố Ngôn Sanh. Cậu ngốc sao mà ở cùng với cậu ta, còn mang cậu ta theo đến đây xem chúng ta bàn dự án. Cậu không sợ cậu ta biết được bí mật chúng ta nội ứng ngoại hợp đối phó cậu sao?"

Lâm tổng nới lỏng cà vạt nhìn ra cửa, trong mắt toàn là khinh thưởng cùng chán ghét.

Đường Sóc mặt đầy lạnh lùng nào có chút dịu dàng, nhàn nhạt nói: "Tôi không ngờ cậu ấy quen biết cậu, Cố Ngôn Sanh trước đây vậy mà từng ở trước mặt cậu ấy nói chuyện video với cậu"

Mấy người này là người Mạc Bắc Dật giới thiệu, đều là công ty bất hòa với Cố thị hoặc bị Cố thị đàn áp.

"Cậu ta thích kẻ thù của cậu, tôi trước đây từng gặp cậu ta, cậu ta rất si tình với Cố Ngôn Sanh, cậu không sợ cậu ta nói với người Cố gia cậu âm thầm cướp đi mười công ty hợp tác gần đây với Cố thị sao?"

Đường Sóc ngửa đầu uống ly rượu trong tay, ngữ khí kiên định nói: "Cậu ấy là người tôi yêu, cậu ấy sẽ không bán đứng tôi, tôi cũng sẽ không hại cậu ấy..."

Ôn Niệm Nam mở vòi nước trong nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn chính mình trong gương có hơi hốt hoảng.

"Ôn Niệm Nam... Cậu đến đâu cũng là thừa thãi thôi..."

Đường Sóc cùng với công ty hợp tác với Cố thị bàn chuyện làm ăn, cậu ấy là muốn công khai đối đầu với Cố Ngôn Sanh sao?

Vừa nảy ánh mắt của mấy người đó rất phòng bị mình, nói chuyện cũng tránh cậu nói, Ôn Niệm Nam cũng nhận ra mình ở đó, giữa bọn họ không thể nói thẳng với nhau được, cậu lựa chọn rời đi.

Cậu lấy khăn tay ra định lau tay, nhưng khi nhìn thấy khăn tay màu xanh lam trong tay mình liền ngẩn ra.

Tay đang cầm chiếc khăn tay nhẹ nhàng vuốt ve, xoay người đi ra ngoài, đột nhiên đụng phải một người ngay chỗ rẽ.

Ôn Niệm Nam thấy người kia ngã liền nhanh chóng bắt lấy áo của người ta, kết quả người kia nặng quá nên hai người đều ngã xuống sàn, may mắn là dưới sàn có trải thảm.

/lla/lla???

Ôn Niệm Nam vừa đứng dậy liền nghe thấy thanh âm quen thuộc, nhìn thấy người trên sàn mơ màng, cả người đầy mùi rượu, lại là Cố Ngôn Sanh...

Ôn Niệm Nam đỡ Cố Ngôn Sanh dậy dựa vào tường, đảo mắt nhìn xung quanh, không hề phát hiện ra người nào.

Cố Ngôn Sanh ánh mắt mơ màng nhìn người trước mặt, đột nhiên bắt lấy tay Ôn Niệm Nam.

"Xin lỗi... Niệm Niệm... Niệm Niệm là em sao? Em tha thứ cho anh rồi sao? Em...có phải em tha thứ cho anh rồi không?" Cố Ngôn Sanh gắt gao nắm chặt tay không buông, trong miệng vẫn luôn nói lời xin lỗi.

"Anh đến đây cùng với ai? Tiểu Lý? Bảo cậu ấy đến đón anh" Ôn Niệm Nam khẽ chớp mắt, dùng sức muốn rút tay ra.

"Không có... anh không ở cùng ai hết, anh chỉ yêu một mình em, anh không ở cùng ai hết..."

Ôn Niệm Nam rút tay ra xoay người định rời đi, Cố Ngôn Sanh thấy người muốn đi, đột nhiên đứng dậy đem người ép vào tường ôm chặt lấy.

"Đừng đi... đừng rời xa anh..."

"Anh buông ra! Anh uống say rồi Cố Ngôn Sanh! Buông tay"

Đột nhiên cách đó không xa có mấy người từ trong phòng đi ra, đang đi về hướng này, nghe thấy thanh âm liền nhìn qua.

Ôn Niệm Nam biết một khi Cố Ngôn Sanh uống say rồi thì trở nên rất dính người, nhưng đây là khách sạn, không thể ném hắn ở đây, lỡ như hắn giở trò điên khùng bị người khác nhận ra rồi đăng lên mạng...

"Cố Ngôn Sanh, phòng anh số mấy?"

"Số 1204..."

Ôn Niệm Nam dìu Cố Ngôn Sanh đến phòng 1204, lục lọi rất lâu mới tìm thấy thẻ phòng từ túi áo Cố Ngôn Sanh mở cửa.

Ôn Niệm Nam vốn định để Cố Ngôn Sanh ở ngay cửa rồi rời đi, nhưng nhìn vẻ mặt đầy đau đớn của hắn lại không làm như thế, cậu mở cửa phòng dìu hắn vào trong.

Hành lang bên kia, Tần Tề Bách đang ôm người đẹp trong lòng nhìn Ôn Niệm Nam và Cố Ngôn Sanh, lấy điện thoại chụp vài tấm ảnh.

Ôn Niệm Nam dìu người tới trên giường xoay người định rời đi, nhưng tay bỗng nhiên bị bắt lấy.

"Đừng đi... xin em đó..."

Ôn Niệm Nam đứng im tại chỗ, ánh mắt có hơi hốt hoảng nhìn Cố Ngôn Sanh khẩn cầu trên giường.

"Niệm Niệm đừng đi... Anh mua cho em hoa hướng dương em thích nhất, em đừng đi có được không? Em theo anh về Cố gia, chúng ta cùng nhau trồng hoa có được không... anh mua cho em nhẫn cưới mới có được không?"

Ôn Niệm Nam nghe thấy nhẫn cưới tức khắc sắc mặt trở nên tái nhợt, xoay người đi ra cửa, ai ngờ Cố Ngôn Sanh vội vàng đuổi theo cậu, từ trên giường rớt xuống sàn.

"Anh"

Cố Ngôn Sanh hấp tấp đuổi tới từ phía sau ôm lấy Ôn Niệm Nam, run giọng nói: "Xin lỗi... Anh sai rồi... Em đừng đi được không... Anh thật sự biết sai rồi, Niệm Niệm anh sai rồi, anh biết anh đã hủy cây đàn của mẹ em... Anh hủy đi em..."

"Buông tôi ra, tôi nói lần cuối cùng"

Cố Ngôn Sanh buông lỏng tay, lấy bình hoa bên cạnh cái tủ đi đến bên cạnh Ôn Niệm Nam, nghẹn ngào nói: "Niệm Niệm em đánh anh đi... anh cũng làm chân anh bị thương có được không? Em cũng cho anh biết đau cỡ nào đi được không? Em rất đau có phải không?"

Ôn Niệm Nam nhìn bình hoa trong tay Cố Ngôn Sanh, đôi mắt khẽ chớp rồi siết chặt tay, thân thể cậu hơi run rẩy.

"Đừng mặc kệ anh được không... Anh rất đau... Niệm Niệm, nơi này của anh rất đau... rất đau, vì sao lồng ngực lại đau như thế..."

Cố Ngôn Sanh che chỗ ngực mình nhìn Ôn Niệm Nam, vành mắt phút chốc đỏ lên.

Cố Ngôn Sanh đột nhiên nâng bình hoa lên dùng sức đập vào chân mình, Ôn Niệm Nam bị một màn trước mắt dọa sợ, nhanh chóng đẩy bình hoa ra.

Bình hoa rơi xuống sàn nhà, các mảnh vỡ văng xẹt qua cánh tay cùng khóe mắt của Cố Ngôn Sanh, máu nơi khóe mắt tức khắc chảy xuống.

Ôn Niệm Nam nhìn máu chảy trên sàn, thanh âm run rẩy nói: "Anh làm gì thế hả! Cố Ngôn Sanh anh điên rồi sao! Anh đang ép tôi..."

Ôn Niệm Nam che mắt ngã ngồi xuống sàn nhà, ngước mắt lên nhìn Cố Ngôn Sanh vẻ mặt không biết phải làm sao, dường như máu đó không phải bản thân hắn chảy ra...

Cố Ngôn Sanh thấy Ôn Niệm Nam khóc tức khắc hoảng loạn, vành mắt cũng theo đó mà đỏ lên, đi đến ngồi xổm xuống nhìn Ôn Niệm Nam

"Đừng khóc... Niệm Niệm ngoan...không đau...không đau chút nào đâu...em đừng khóc mà"

Ôn Niệm Nam mím chặt môi, thanh âm run rẩy nói: "Cố... Cố Ngôn Sanh, anh cố ý... anh đang cố ý làm mình bị thương đúng không?"

Cố Ngôn Sanh nhẹ nhàng vươn tay lau đi giọt nước nơi khóe mắt kia, nhưng lại phát hiện máu trên tay mình lau lên mặt Ôn Niệm Nam.

"Xin lỗi... Anh đi rửa sạch máu ngay đây... em đừng sợ, anh đi rửa sạch máu ngay đây..."

Cố Ngôn Sanh bước chân loạng choạng muốn mở cửa phòng tắm ra, nhưng mãi không mở được.

"Tại sao mở không ra..."

Cố Ngôn Sanh ý thức ngày càng mơ hồ, hắn cứ mãi đẩy cửa nhưng lại không ấn tay nắm cửa sao có thể mở ra, Ôn Niệm Nam liếc nhìn rồi đi qua đó mở cửa.

Mặt bên trái Cố Ngôn Sanh có rất nhiều máu, Ôn Niệm Nam dìu hắn đến phòng tắm định rửa sạch máu trên mặt hắn, nhưng vừa rửa được vài cái Cố Ngôn Sanh đột nhiên mở mắt, ánh mắt đờ đẫn nhìn Ôn Niệm Nam rồi ôm chầm lấy cậu.

"Anh"

Ôn Niệm Nam đứng không vững lập tức ngã ra sau, đột nhiên cậu cảm thấy vị trí ngã của hai người được thay đổi, Cố Ngôn Sanh ôm chặt Ôn Niệm Nam trong lòng bảo vệ chân của cậu, hai người ngã ra sau...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me