TruyenFull.Me

Anh Ay Goi Toi La Hac Lien Hoa Edit P1

Editor: Lạc Y Y

Chu Nguyên Phong nhận được điện thoại của bệnh viện nói Cố Ngôn Sanh xuất huyết dạ dày ngất đi rồi liền vội vàng chạy đến nước Z.

Lúc hắn chạy đến bệnh viện Cố Ngôn Sanh vừa mới tỉnh lại, người trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, thấy Chu Nguyên Phong đã đến liền muốn đứng dậy đi lấy túi văn kiện trên bàn bên cạnh.

"Được rồi, đừng lộn xộn nữa, cậu chết rồi tôi không muốn tiếp quản tập đoàn Cố thị đâu."

Chu Nguyên Phong lấy văn kiện qua nhìn một cái, lập tức ngây người, kinh ngạc nói: "Cậu vì thuốc của Niệm Nam mới làm đến mức này?"

Cố Ngôn Sanh vội vàng nói: "Mang thuốc về đi, em ấy sắp phải cùng Phil rời đi rồi, phải đưa nó cho em ấy trước khi em ấy đi lưu diễn."

"Cậu chạy đến nước Z uống rượu đến xuất huyết lại tặng mấy cái hạng mục là vì lấy được thuốc cho Niệm Nam? Cậu không thể mang tôi theo giúp cậu sao? Cậu uống như vậy sẽ xảy ra chuyện đó!"

Cố Ngôn Sanh thu lại cảm xúc trong mắt, cúi đầu nhìn dây chuyền nốt nhạc trong tay, suy nhược nói: "Em ấy ngừng thuốc rồi... thuốc em ấy uống có tác dụng phụ rất lớn, nó đã ảnh hưởng đến quá trình làm nhạc mà em ấy yêu thích, nhưng em ấy không dùng thuốc sẽ khiến bệnh tình tái phát, thuốc này tác dụng phụ rất nhỏ, tôi muốn giúp em ấy..."

"Được, tôi mang về cho cậu ấy."

"Đừng để em ấy biết là do tôi làm, cũng đừng để em ấy biết chuyện tôi nằm viện, thời sự và tin tức trong nước đều bảo Cố Lâm xóa đi."

Ôn Niệm Nam nhận điện thoại của bác sĩ Lý bảo cậu đến bệnh viện, sau khi tới phát hiện bác sĩ Lý vô cùng kích động cầm theo thuốc đi đến.

"Niệm Nam, đây là thuốc mới, về sau cậu đổi sang thuốc này, tác dụng phụ của nó rất nhỏ, cậu không cần phải lo lắng tác dụng phụ của thuốc ảnh hưởng đến cậu nữa rồi."

Ôn Niệm Nam lấy thuốc mang về nhà bỏ vào trong vali, cậu nhìn tên công ty sản xuất dược trên hộp rồi lên mạng tìm hiểu một chút nước Z cũng không tìm ra, cậu không nghĩ nhiều liền trở lại studio.

Cậu vừa bước vào đã nhìn thấy Phil đang nói chuyện với ai đó, ông thấy Ôn Niệm Nam đã trở lại rồi nói: "Ôn, cậu quay lại rồi, tôi đang dạy bạn cậu đánh đàn, cậu ta rất có thiên phú."

"Bạn?"

Ôn Niệm Nam nhìn về hướng người chơi đàn, gương mặt ấy y như Cố Ngôn Sanh, khi trên mặt không có biểu cảm gì thật sự rất giống Cố Ngôn Sanh...

Cố Lâm đàn xong nghiêng đầu vẫy vẫy tay với Ôn Niệm Nam, ám muội cười nói: "Hi, bảo bối, tôi đến tìm em đây."

Phil kinh ngạc há hốc mồm: "Ôi chúa ơi, Ôn, đây là người yêu cậu ư?"

"Cậu ta đùa giỡn gọi bừa thôi, không phải người yêu, thầy đừng hiểu lầm" Ôn Niệm Nam bất đắc dĩ thở dài một hơi, đi lên trước lôi Cố Lâm ra ngoài.

Trong phòng nghỉ, Ôn Niệm Nam đưa nước cho Cố Lâm, hỏi: "Không phải cậu đang làm việc ở Cố gia sao? Vì sao lại thường xuyên chạy đến chỗ của tôi?"

"Hai ngày nay anh em không ở công ty, không đúng, không ở trong nước. Hôm nay anh Nguyên Phong cũng đi rồi, Tiểu Lý thì bị thương vẫn chưa khỏi cũng không có ở đấy, thế là chỉ còn lại một mình em ở công ty nên em lén trốn ra ngoài tìm anh chơi đó."

Ôn Niệm Nam nhìn qua Cố Lâm, nói: "Cố Ngôn... anh cậu yên tâm giao công ty cho cậu, cho thấy anh ta tín nhiệm cậu." Cố Lâm bĩu môi nói: "Anh ấy mới không yên tâm ấy, anh ấy ngu ngốc chạy đến nước Z uống rượu, kết quả..."

Cố Lâm đột nhiên ngậm miệng lại không phát ra tiếng, nhìn vẻ mặt khó hiểu của Ôn Niệm Nam, ánh mắt trầm xuống đột nhiên cười lên.

"Anh Niệm Nam, anh phải đi lưu diễn với Phil bao lâu thế? Em nhớ là anh sắp thi rồi nhỉ?"

Ôn Niệm Nam gật đầu, khẽ nói: "Sau khi lưu diễn kết thúc thì sẽ đến thời gian thi rồi, tôi muốn thư giãn tâm trạng viết nhạc cho cuộc thi."

"Cũng đúng, tránh xa anh trai em để anh bình tĩnh lại, em sợ anh ấy ép mình quá chặt, ngược lại cũng sẽ xảy ra chuyện."

Ôn Niệm Nam giật mình, nói: "Có ý gì..."

"Anh trai ngớ ngẩn kia của em đầu óc không bình thường, mỗi lần gặp anh đều chạy lại nói với em mình đã nói gì, đã làm gì, hỏi em mình có làm sai chỗ nào chọc anh không vui không, bây giờ trong mắt anh ấy chỉ có anh thôi, không còn nhìn thấy thứ gì khác nữa rồi."

Ôn Niệm Nam đôi mắt khẽ chớp, quay mặt đi thấp giọng nói: "Cố Lâm... Tôi không muốn nhắc tới anh ta, nếu như cậu còn muốn nhắc tới y thì trở về đi."

"Không nhắc nữa, không nhắc nữa, anh Niệm Nam, em muốn xin chữ ký của anh được không? Có một bạn thỏ muốn có."

"Được"

Trước chuyến lưu diễn, đoàn đội của Phil đã công bố trên Weibo về thời gian và nơi diễn ra chuyến lưu diễn tiếp theo, và Phil đã đăng một tấm ảnh chụp cùng W.E kèm theo câu văn: Sắp bắt đầu chuyến lưu diễn cùng với học trò của W.E của tôi, đã sẵn sàng chưa?

Cố Ngôn Sanh dựa người trên giường bệnh nhìn tấm ảnh trên điện thoại, đưa tay che đi tầm mắt thở dài, lẩm bẩm nói: "Anh cho em thời gian, chúng ta đều bình tĩnh lại."

Sau khi lưu diễn bắt đầu, Cố Ngôn Sanh ngày nào cũng lướt Weibo, muốn lướt xem W.E có cập nhật gì mới không, mà mỗi lần cậu diễn xong đều sẽ có fans chụp hình đăng lên, Cố Ngôn Sanh đều lưu lại tất cả.

Sau khi khỏi bệnh, Cố Ngôn Sanh xuất viện trở về nước M, thăm Tiểu Lý xong hắn trở lại tiếp quản công ty, nhưng thời gian ngẩn ngơ xem điện thoại lại càng nhiều hơn.

"Quý này công ty chúng ta đang trong dự án hợp tác với Tưởng gia..."

"Cố tổng? Cố tổng?"

Cố Ngôn Sanh nhíu mày nhìn người trước mặt, bực mình nói: "Có chuyện gì?"

"Ngài... điện thoại của ngài reo rồi..."

Cố Ngôn Sanh lấy điện thoại nghe máy.

"Alô, cậu nói cái gì?" Cố Ngôn Sanh nhìn người trong phòng họp, đứng lên rời đi trở lại văn phòng.

Cố Ngôn Sanh đứng trước cửa sổ sát đất tiếp tục nghe Cố Lâm nói qua điện thoại, cảm xúc phức tạp chợt lóe lên trong mắt hắn.

"Người em cử đến gần Tần gia nói cậu ta đã nghe trộm được cuộc nói chuyện giữa Thẩm Thiên Hào và Thẩm Lạc An. Thẩm Lạc An nói hắn đã lấy được lịch trình của chuyến lưu diễn của Phil. Hắn sẽ động tay động chân trong lúc diễn của anh Niệm Nam, nói... nói sẽ khiến cho anh Niệm Nam biến mất mãi mãi không trở về nước M được nữa."

"Hắn dám!" Cố Ngôn Sanh nắm thành quyền đấm lên kính thủy tinh, ánh mắt đầy dữ tợn.

"Thằng tiện nhân này vẫn đang mơ mộng hão huyền! Tôi không đến tìm hắn ngược lại hắn tự mình đi tìm chết!"

Cố Lâm nhìn hình ảnh máy ảnh mini chụp được, cau mày nói: "Thẩm Lạc An bây giờ đang được Tần gia bảo vệ, chắc hẳn trong tay hắn có quân cờ, nếu không Tần gia không thể nào giúp đỡ hắn."

"Cố Lâm, giám sát hắn chặt chẽ cho tôi, một khi hắn ra ngoài liền trói người lại. Tôi không tin tên cáo già Tần gia đó sẽ vì Thẩm Lạc An mà không quan tâm đến lợi ích của công ty."

Cố Ngôn Sanh nhìn ra ngoài cửa sổ ánh mắt kiên định nói: "Tôi sẽ bảo vệ em ấy, lần này tôi sẽ không để em ấy lại vì Thẩm Lạc An mà chịu bất cứ tổn thương nào."

Nha quốc

"Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã tới đây, tiếp theo là phần biểu diễn của học trò W.E của tôi."

Phil ra sau sân khấu gật đầu với Ôn Niệm Nam.

Ôn Niệm Nam đi đến trước dương cầm ngồi xuống, mái tóc hơi dài được buộc bằng dây buộc tóc hình lông công, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng.

Người bên dưới khán đài đều bị người tao nhã dịu dàng này làm cho kinh ngạc, các phóng viên và phương tiện truyền thông ở hàng trước nâng máy ảnh ấn nút chụp.

Ánh đèn chiếu vào người cậu như thể toàn bộ cơ thể đều đang phát sáng, tiếng đàn chậm rãi vang lên khiến người ta đắm chìm trong đó, cậu thuộc về sân khấu...

Sau khi bản nhạc kết thúc, dưới khán đài qua hồi lâu mới vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.

Khi buổi biểu diễn kết thúc thì đã rất muộn rồi, Phil cùng với nhân viên công tác đang thảo luận vấn đề về sân khấu. Ôn Niệm Nam một mình bước đến hàng cao nhất trong phòng biểu diễn.

Phía sau bỗng vang lên tiếng một bé gái.

"Anh gì ơi, xin hỏi anh là W.E sao ạ?"

Ôn Niệm Nam xoay người nhìn ra phía sau, bé gái mặc một cái áo choàng đỏ, mở to đôi mắt màu xanh nhìn cậu.

Ôn Niệm Nam cúi người xuống dịu dàng xoa lên đầu cô bé, cười nói: "Phải, em tìm anh có chuyện gì sao?"

Bé gái lấy một nhành hoa hướng dương từ trong giỏ đưa cho cậu, mềm mại dễ thương nói: "Đây là hoa do người thích anh tặng cho anh." Nói xong liền tung tăng chạy đi.

Ôn Niệm Nam nhìn hoa trong tay một lúc, lẩm bẩm nói: "Hoa hướng dương"

Ôn Niệm Nam sau khi về tới khách sạn, cậu và Phil nói chúc ngủ ngon xong liền trở về phòng.

Nhành hoa đó được cậu đặt trong bình nước, Ôn Niệm Nam uống thuốc xong nằm trên giường nhìn hoa hướng dương từ từ ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, lúc Ôn Niệm Nam thức dậy phát hiện đã trưa lắm rồi, còn Phil đã đến chỗ biểu diễn luyện tập, có một mảnh giấy được nhét vào khe cửa của cậu.

[Ôn, tôi thấy cậu còn chưa dậy nên không có gọi cậu. Cậu lại chưa quen với chênh lệch múi giờ có thể ngủ thêm một lúc nữa, đừng để quá mệt. Tôi đi luyện tập trước đây]

Mà lúc này, Thẩm Lạc An lật đổ ly nước trên tay khi nhìn thấy Ôn Niệm Nam tỏa sáng dưới đàn dương cầm trong buổi biểu diễn tối qua.

"Alô? Người qua đó rồi chứ? Được! Theo dõi hắn, đợi còn một mình hắn liền ra tay."

Thẩm Lạc An nhìn gương mặt mang theo ý cười nhàn nhạt kia của Ôn Niệm Nam, ánh mắt tràn đầy đố kỵ, nói với đầu dây bên kia: "Nhớ đánh chết cho tôi, còn có, tôi muốn trên mặt hắn có thêm mấy vết sẹo, chụp xong gửi hình cho tôi, nếu không tôi có thể không đưa tiền."

Ôn Niệm Nam ăn bữa sáng đơn giản rồi chỉnh sửa khúc phổ một chút, trong ngực ôm một túi văn kiện đựng khúc phổ một mình đi đến chỗ biểu diễn.

Khách sạn ở gần chỗ biểu diễn, chỉ cần đi qua ba con đường là tới, Ôn Niệm Nam đeo tai nghe bluetooth đang nghe bản nhạc đi trên đường. Cậu không hề nhận thấy sau lưng mình bỗng có ba người theo sau.

"Là người này sao? Con trai của nước M trông cứ giống giống nhau."

"Là cậu ta, trong ảnh chính là tạo hình và dáng người này, đi!"

Ba người đàn ông đội nón chậm rãi theo sau Ôn Niệm Nam, trong đó có một người cầm dao trong tay.

Người trên đường rất thưa thớt, khi Ôn Niệm Nam rẽ vào con hẻm thứ hai thì chỉ có một vài học sinh ở xa xa đi qua.

Ba người nọ thấy xung quanh không còn ai, cả ba nhìn nhau rồi nhanh chóng theo sau.

Đang định đến gần thì bất ngờ người ở phía sau hét lên, cả hai quay lại thì phát hiện người kia đã biến mất.

"Tim?"

Hai người chợt nghe thấy trong con hẻm bên cạnh truyền đến tiếng vật gì đó rơi xuống, vừa đến gần liền bị đá cho một đạp.

"Fuck! A!"

Ôn Niệm Nam nghe thấy tiếng kêu thảm bước chân dừng lại. Cậu tháo tai nghe xuống xoay người nhìn ra đằng sau, nhưng chỉ nhìn thấy một con mèo mun chạy ngang qua.

Ôn Niệm Nam cảm thấy mình đã quá mẫn cảm nên nghe nhầm rồi, cậu thở ra một hơi lại đeo tai nghe lên xoay người rời đi.

Cố Ngôn Sanh ở bên trong con hẻm tàn nhẫn bóp cổ một người áp lên tường, ánh mắt đầy hung tợn nhìn chằm chằm hắn, làm ra động tác không cho phát ra tiếng.

Mà một người khác đang nằm bò bên cạnh chân hắn ôm bụng với vẻ mặt đầy đau đớn, còn người đàn ông tên Tim trên mặt toàn là máu đang ôm trán sợ hãi lùi ra sau.

Cố Ngôn Sanh siết chặt tay đang bóp cổ, sắc mặt u ám lạnh lùng nói: "Là Thẩm Lạc An bảo các người làm như vậy sao? Trả lời tao!"

"Đi chết đi!"

Đột nhiên cái người vẫn luôn vâng vâng dạ dạ ôm trán nhặt con dao lên, hung hăng đâm về phía Cố Ngôn Sanh...

Tác giả có lời muốn nói:

Dự báo: Gây sức ép với Tần gia giao Thẩm Lạc An ra, Niệm Niệm biểu diễn xảy ra tai nạn, Cố Ngôn Sanh cả chặng đường âm thầm bảo vệ, Đường Sóc ngắm nhìn Niệm Niệm phát hiện ra Cố Ngôn Sanh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me