Anh Ay Goi Toi La Hac Lien Hoa Edit P1
Editor: Lạc Y Y
Ôn Niệm Nam hơi cau mày nhìn người trước mặt nói: "Tại sao cậu lại nói về tin tức của Cố Ngôn Sanh với tôi?"Wells sờ đàn dương cầm, lạnh lùng nói: "Bởi vì cảm thấy rất vui, nghe nói Cố Ngôn Sanh, chồng trước của cậu theo đuổi cậu không buông, muốn níu kéo cậu tái hôn? Cậu đồng ý rồi sao?""Không liên quan đến cậu" Ôn Niệm Nam đứng dậy xoay người đi ra hướng cửa.Wells bước tới bắt lấy cánh tay Ôn Niệm Nam muốn giáo huấn cậu."Đừng đụng vào tôi!" Ôn Niệm Nam hất tay Wells ra theo bản năng, cậu là người thứ 9 lên sân khấu."Vị nào là W.E?" Cô gái ôm bó hoa đi vào.Ôn Niệm Nam nghe thấy tiếng ánh mắt né tránh, đáp lời: "Là tôi""Đây là hoa tặng anh, chúc anh hôm nay thi đấu thuận lợi "Ôn Niệm Nam nhìn hoa hướng dương trên tay, trong lòng cảm thấy nhiều thêm mấy phần vui vẻ"Số 9 W.E, chuẩn bị một chút"Ôn Niệm Nam mang theo bó hoa hướng dương đi lên sân khấu, cúi chào khán giả, đi tới trước dương cầm đặt hoa lên cây đàn, bắt đầu đàn tấu.Ánh mắt của ban giám khảo trên khán đài đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay khi bản nhạc càng lúc càng mạnh mẽ bỗng trở nên mềm mại, độ khó của bản nhạc làm ban giám khảo ngạc nhiên, mà kỹ năng đánh đàn của W.E cũng khiến giám khảo kinh ngạc.
"Vâng, tiếp theo là giây phút công bố kết quả của vòng chung kết cuộc thi dương cầm thế giới lần này... quán quân sẽ là ai đây?"Ôn Niệm Nam trên sân khấu hồi hộp nắm chặt hoa hướng dương, nhắm mắt lại giữ vững nhịp thở."Chúc mừng W.E đến từ nước M! Giành được quán quân của năm nay!"Bên dưới khán đài vang lên một tràng vỗ tay nồng nhiệt, khi ánh đèn chiếu vào người Ôn Niệm Nam cũng chính là lúc tuyên bố cậu là quán quân. Ôn Niệm Nam hơi thở run rẩy mở mắt ra, vành mắt phút chốc đỏ lên.Mẹ ơi...Con làm được rồi...-Nước MÔn Niệm Nam xuống máy bay, nhìn fan vây quanh chật ních ở hiện trường, trong mắt lộ ra ý cười."W.E! W.E, em yêu anh!""Cố lên, cố lên! Anh là quán quân! Anh là quán quân đầu tiên!""W.E, em yêu anh! Cố lên!"Ôn Niệm Nam hơi cúi người nói lời cảm ơn: "Cảm ơn, cảm ơn sự khích lệ và ủng hộ của mọi người."Ba Ôn cùng với Đường Sóc từ đằng xa nhìn Ôn Niệm Nam bị fan vây kín, cười cười lắc đầu: "Đứa nhỏ này... cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện của mẹ nó, để cả thế giới nhớ đến tên của nó, lại sắp bận rộn dài dài với phỏng vấn và chương trình tiếp theo rồi."Đường Sóc cũng cười cười, bỗng nhớ tới gì đó, nói: "Niệm Nam cậu ấy vẫn chưa biết chuyện của Cố Ngôn Sanh và Thẩm Lạc An.""Trước mắt đừng nói với nó, nó giành được quán quân tâm trạng vẫn đang vui vẻ, ta muốn nó vui lâu hơn một chút."Ba Ôn vỗ vỗ bả vai Đường Sóc, gật đầu: "Hiện tại nó quá nổi tiếng, sau lưng có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào nó, Đường Sóc, cậu phải bảo vệ tốt cho nó."Đường Sóc ngạc nhiên nhìn ba Ôn: "Bác trai?""Cậu rất yêu nó, nhất định có thể chăm sóc nó chu toàn, đây cũng là điều mà ta cùng mẹ nó mong muốn.""Được... Con sẽ bảo vệ cậu ấy thật tốt, cảm ơn bác trai""Ba" Ôn Niệm Nam nhìn thấy ba mình, cậu chạy qua ôm chặt lấy ba Ôn.Ba Ôn cười rồi xoa đầu Ôn Niệm Nam, nói: "Vất vả rồi, về nhà thôi."Ôn Niệm Nam trong mắt đầy ý cười: "Dạ"Nhưng khi bọn họ vừa lên xe chuẩn bị rời đi, Ôn Niệm Nam theo bản năng nhìn lướt qua một chiếc xe màu đen bên ngoài cửa sổ, cửa xe đột nhiên nâng lên che đi tầm mắt của cậu."Niệm Nam, hoa tôi tặng cậu nhận được rồi chứ?"Ôn Niệm Nam sững sờ: "Gì cơ..."Đường Sóc thắc mắc hỏi: "Hửm? Không nhận được sao? Trước lúc thi tôi bảo bọn họ tặng, chưa tặng ư?""Nhận...nhận được rồi, rất đẹp."Thì ra... là hoa của Đường Sóc.Vào bữa tối, Ôn Niệm Nam cảm thấy rõ ràng ba đang giấu cậu cái gì đó, hình như là cố tình lảng tránh chủ đề liên quan đến internet.Trong phòng, Ôn Niệm Nam mở trang web DAWN muốn cập nhật trạng thái, bất chợt nhìn thấy bình luận bên dưới.[Tra nam Cố Ngôn Sanh đã tái hợp với Thẩm Lạc An rồi, W.E đại đại, cậu và Đường Sóc cũng ở bên nhau đi]Ôn Niệm Nam tay khựng lại xem màn hình, hít sâu một hơi mở Weibo, lướt từ từ xuống xem hồi lâu, tay đang cầm điện thoại đang run, ánh sáng trong mắt như dập tắt.-Tòa nhà đài truyền hìnhSau khi trao đổi về chương trình và phỏng vấn với đài truyền hình, Ôn Niệm Nam cùng Đường Sóc cầm theo hợp đồng đi đến bãi đỗ xe, đang đứng bên cạnh xe bất chợt nhìn thấy người không ngờ tới. Thẩm Lạc An nắm tay Cố Ngôn Sanh thân mật đi ở đằng xa, bóng dáng ấy trông như quan hệ của hai người rất tốt, giống như năm đó."Đừng nhìn nữa, mình đi thôi."Ôn Niệm Nam khẽ chớp mắt, đi lên xe không nói gì.Nhưng khi chiếc xe vừa khởi động định lái đi, một chiếc xe màu đen bỗng vụt ngang, như thể là cố ý xém đụng trúng."Thật ngại quá, không nhìn thấy hai người" Thẩm Lạc An bước xuống xe, nhìn Ôn Niệm Nam khiêu khích.Cố Ngôn Sanh thấy Ôn Niệm Nam ở trong xe đối diện cúi đầu không phản ứng, ánh mắt phức tạp chợt lóe lên.Đường Sóc xuống xe liếc nhìn, lạnh lùng nói: "Tránh ra!""Niệm Nam, cậu cũng đến quay chương trình à? Khéo thế, Ngôn Sanh cũng để tôi đến tham gia chương trình nè, ái chà thật trùng hợp, hình như là cùng kỳ với cậu nha" Thẩm Lạc An thấy Ôn Niệm Nam không nhìn hắn cũng không có bất kỳ phản ứng nào, ánh mắt hắn đầy trào phúng.Cố Ngôn Sanh thình lình lên tiếng, giọng nói trầm thấp có chút không được tự nhiên: "Lạc An, chúng ta về đi, không còn sớm nữa rồi."Thẩm Lạc An đắc ý cười nói: "Đúng vậy, không còn sớm nữa, chúng ta còn phải đi về cùng nhau ăn bữa tối nữa. Em phải bảo dì Lam làm nhiều món hơn mới được." Đường Sóc sững sờ, nhìn Ôn Niệm Nam ở phía sau một cái, ngạc nhiên nói: "Cậu dọn tới Cố gia rồi?""Chúng tôi làm hòa rồi, Ngôn Sanh cũng đã ly hôn, đương nhiên là dọn đến sống cùng nhau rồi. Không có người thứ ba ở giữa, tôi với Ngôn Sanh vui chết đi được." Mãi đến khi Thẩm Lạc An và Cố Ngôn Sanh rời đi, tay đang siết chặt của Ôn Niệm Nam mới thả lỏng, trong lòng bàn tay đầy rẫy dấu móng tay nhưng trên mặt hoàn toàn không nhìn ra được cái gì."Niệm Nam... cậu...cậu không sao chứ?""Không sao, về thôi."-Cố gia"Ai cho cậu đối với em ấy như vậy hả! Cậu cố ý muốn chọc tức em ấy sao!"Vừa xuống xe Cố Ngôn Sanh gương mặt xám xịt tát một bạt tay qua, lòng ngực phập phòng liên hồi.Thẩm Lạc An mỉa mai nói: "Ha, tôi chính là muốn khiêu khích cậu ta vậy đấy, anh thấy rồi chứ Cố Ngôn Sanh. Ôn Niệm Nam không hề có một chút xíu phản ứng nào với anh cả. Cậu ta căn bản không yêu anh nữa rồi, hahaha, cậu ta không yêu anh nữa.""Câm miệng!"Cố Ngôn Sanh đưa tay bóp cổ Thẩm Lạc An, ánh mắt đầy chết chóc, tay không ngừng siết chặt."Nếu tôi chết rồi, video sẽ trực tiếp đăng lên, anh cứ đợi Ôn Niệm Nam của anh thân bại danh liệt đi!"Cố Ngôn Sanh buông lỏng tay ném người sang một bên, nghiến răng nói: "Cậu muốn tài nguyên, quyền lợi hay là danh tiếng? Chỉ cần cậu không hại em ấy, tôi sẽ góp vốn cho bác trai cậu. Cậu muốn tiền hay công ty tôi đều có thể cho, tại sao cứ nhất định phải bức ép em ấy!"Thẩm Lạc An cười khẩy: "Những thứ này tôi đều muốn, với lại tôi muốn tự tay anh lấy đi tài nguyên của cậu ta. Tôi chính là không muốn thấy cậu ta sống thoải mái. Không phải trong lòng cậu ta còn yêu anh sao? Hay rồi, lúc này nhìn thấy tôi và anh ở bên nhau, cậu ta chỉ có thể hận anh thôi.""Thẩm Lạc An, nếu như cậu muốn hãm hại em ấy, tôi sẽ không để cậu làm loạn nữa, tôi sẽ tự tay tống khứ cậu cùng với bác trai cậu vào lao tù!"-Ba Ôn nghe thấy tiếng vật rơi xuống ở trên lầu liền hốt hoảng chạy lên, nhưng phát hiện cánh cửa đóng chặt."Tiểu Niệm, có tiếng gì vậy?""Con không cẩn thận làm rơi cái đèn bàn... không có gì đâu ba.""Tiểu Niệm, nếu như con mệt thì ngủ một lát đi con, ba ở ngay dưới lầu."Ba Ôn thở dài đi xuống lầu, mỗi năm vào mấy ngày giỗ của Diệp Nhàn, cảm xúc của Ôn Niệm Nam đều rất dễ mất khống chế, mà lúc này lại có thêm chuyện của Thẩm Lạc An. Ôn Niệm Nam nhất định là đã ghét cay ghét đắng Cố Ngôn Sanh và Thẩm Lạc An.-Buổi chiều lúc ăn cơm, Ôn Niệm Nam mở lời."Qua mấy ngày nữa là ngày giỗ của mẹ rồi, ba à, con muốn ngày mai đến thăm mẹ."Ba Ôn đau lòng nói: "Được... Ba đi cùng với con."Ôn Niệm Nam khẽ lắc đầu: "Ngày mai con muốn đi một mình, vào ngày giỗ của mẹ chúng ta hãy đi cùng nhau... được không ạ?"Ba Ôn sững sờ, ông biết ngày mai chính là ngày mà lần cuối cùng Diệp Nhàn gặp Ôn Niệm Nam lần cuối tại bệnh viện, lần nữa gặp nhau chính là lần xa cách vĩnh viễn rồi."Được"-Nghĩa trangTrời bắt đầu đổ mưa phùn, những ánh sáng xung quanh có hơi lu mờ. Ôn Niệm Nam cầm theo hoa bách hợp mà mẹ cậu thích nhất đi đến nghĩa trang, nhưng vừa đến gần đã nhìn thấy bó hoa bách hợp mới toanh được đặt trước bia mộ, trời thì đang mưa, nhưng trên cách hoa bách hợp lại chẳng có bao nhiêu nước mưa, chứng tỏ là vừa được người đặt ở đó không lâu.Ôn Niệm Nam nhìn thấy vậy thì ngây người một lúc, là ai? Là ai đã đến đây?Cậu quay đầu nhìn ngó xung quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng người nào.Ôn Niệm Nam ngồi xổm xuống nhẹ nhàng đặt hoa xuống, sờ bức ảnh của mẹ ở trên bia mộ, ánh mắt bịn rịn không nỡ buông."Mẹ ơi...Con lấy được quán quân rồi, con rất vui, chuyện mà mẹ muốn làm con đã giúp mẹ hoàn thành rồi. Ba con bây giờ rất khỏe, công ty của ba rất ổn định, mọi thứ đều rất tốt, nhưng con lại không ổn...""Con... tin nhầm người rồi, vào lúc con hận hắn, hắn đối với con ôn nhu đủ kiểu, làm rất nhiều chuyện vì con. Hắn tặng con hoa hướng dương, cứu mạng con. Đôi mắt đong đầy tình ý cùng với hối hận ấy của hắn...con suýt chút nữa lại rơi vào bẫy của hắn...con cho rằng hắn đang hối cải."Ôn Niệm Nam quỳ xuống trước bia mộ, dựa vào đó, hai mắt lập tức đỏ lên, sau khi dụi dụi mắt thì chợt nở nụ cười."Bị lừa một lần, vậy mà lại bị lần thứ hai, thật buồn cười, hiện giờ bộ mặt thật của hắn đã lộ diện rồi, thì ra... chẳng qua chỉ là thủ đoạn của hắn ta mà thôi.""Cái gì mà hối hận làm mọi thứ cho con... cái gì mà người mạo danh như Thẩm Lạc An mới yêu hắn, cái gì mà yêu con thật lòng sẽ thay đổi vì con...con lúc đó vậy mà lại tin hết..."Ôn Niệm Nam cúi đầu lau nước mắt, cười nghẹn ngào nói: "Yêu... thật mệt mỏi, con không muốn yêu nữa... không rung động với bất kỳ ai nữa, như vậy sẽ không mệt, sẽ không đau..."Ôn Niệm Nam ngồi cuộn tròn trước bia mộ vòng tay ôm chặt chân mình, mưa phùn làm thấm ướt đầu tóc cậu, khiến cậu trông hệt như vật nuôi bị bỏ rơi...Chợt nghe thấy tiếng đến gần, trước mặt Ôn Niệm Nam bỗng xuất hiện một đôi giày da màu đen.Ôn Niệm Nam ngây người, tầm mắt từ từ di chuyển lên trên, khi nhìn thấy dấu nhẫn trên bàn tay đó ánh mắt chợt lóe lên, không nhìn lên tiếp nữa."Niệm Niệm... trời mưa rồi, sẽ bị cảm đó."Tác giả có lời muốn nói"Dự báo: Nghĩa trang phân rõ giới hạn, hai người quay chương trình xảy ra sự cố, Thẩm Lạc An lại động tay động chân chọc trúng tim đen trước công chúng, Đường Sóc tra ra chân tướng Đường Luân Hiên mất tích.Cố tra có nỗi khổ không nói nên lời, cảm nhận một chút cảm giác bị hiểu lầm, có nỗi khổ không thể nói ra.Thẩm Lạc An có thể uy hiếp Cố Ngôn Sanh bởi ba nguyên nhân:Thứ nhất: Cố Ngôn Sanh không dám mạo hiểm đánh cược tiền đồ của Niệm Niệm, thà rằng mình buông bỏ Niệm Niệm.Thứ hai: Nếu như video bị tuồn ra thì dù cho Niệm Niệm có là người bị hại, nó cũng sẽ trở thành tiêu điểm để công chúng chế giễu quán quân dương cầm thiên tài này.Thứ ba: Sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần của Niệm Niệm, tưởng tượng cả dân mạng đều bàn luận về video của cậu, Niệm Niệm sẽ làm thế nào.Đường Sóc tra ra chân tướng anh trai mất tích, có lẽ là bản thân đã hiểu lầm Cố Ngôn Sanh.
Ôn Niệm Nam hơi cau mày nhìn người trước mặt nói: "Tại sao cậu lại nói về tin tức của Cố Ngôn Sanh với tôi?"Wells sờ đàn dương cầm, lạnh lùng nói: "Bởi vì cảm thấy rất vui, nghe nói Cố Ngôn Sanh, chồng trước của cậu theo đuổi cậu không buông, muốn níu kéo cậu tái hôn? Cậu đồng ý rồi sao?""Không liên quan đến cậu" Ôn Niệm Nam đứng dậy xoay người đi ra hướng cửa.Wells bước tới bắt lấy cánh tay Ôn Niệm Nam muốn giáo huấn cậu."Đừng đụng vào tôi!" Ôn Niệm Nam hất tay Wells ra theo bản năng, cậu là người thứ 9 lên sân khấu."Vị nào là W.E?" Cô gái ôm bó hoa đi vào.Ôn Niệm Nam nghe thấy tiếng ánh mắt né tránh, đáp lời: "Là tôi""Đây là hoa tặng anh, chúc anh hôm nay thi đấu thuận lợi "Ôn Niệm Nam nhìn hoa hướng dương trên tay, trong lòng cảm thấy nhiều thêm mấy phần vui vẻ"Số 9 W.E, chuẩn bị một chút"Ôn Niệm Nam mang theo bó hoa hướng dương đi lên sân khấu, cúi chào khán giả, đi tới trước dương cầm đặt hoa lên cây đàn, bắt đầu đàn tấu.Ánh mắt của ban giám khảo trên khán đài đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay khi bản nhạc càng lúc càng mạnh mẽ bỗng trở nên mềm mại, độ khó của bản nhạc làm ban giám khảo ngạc nhiên, mà kỹ năng đánh đàn của W.E cũng khiến giám khảo kinh ngạc.
"Vâng, tiếp theo là giây phút công bố kết quả của vòng chung kết cuộc thi dương cầm thế giới lần này... quán quân sẽ là ai đây?"Ôn Niệm Nam trên sân khấu hồi hộp nắm chặt hoa hướng dương, nhắm mắt lại giữ vững nhịp thở."Chúc mừng W.E đến từ nước M! Giành được quán quân của năm nay!"Bên dưới khán đài vang lên một tràng vỗ tay nồng nhiệt, khi ánh đèn chiếu vào người Ôn Niệm Nam cũng chính là lúc tuyên bố cậu là quán quân. Ôn Niệm Nam hơi thở run rẩy mở mắt ra, vành mắt phút chốc đỏ lên.Mẹ ơi...Con làm được rồi...-Nước MÔn Niệm Nam xuống máy bay, nhìn fan vây quanh chật ních ở hiện trường, trong mắt lộ ra ý cười."W.E! W.E, em yêu anh!""Cố lên, cố lên! Anh là quán quân! Anh là quán quân đầu tiên!""W.E, em yêu anh! Cố lên!"Ôn Niệm Nam hơi cúi người nói lời cảm ơn: "Cảm ơn, cảm ơn sự khích lệ và ủng hộ của mọi người."Ba Ôn cùng với Đường Sóc từ đằng xa nhìn Ôn Niệm Nam bị fan vây kín, cười cười lắc đầu: "Đứa nhỏ này... cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện của mẹ nó, để cả thế giới nhớ đến tên của nó, lại sắp bận rộn dài dài với phỏng vấn và chương trình tiếp theo rồi."Đường Sóc cũng cười cười, bỗng nhớ tới gì đó, nói: "Niệm Nam cậu ấy vẫn chưa biết chuyện của Cố Ngôn Sanh và Thẩm Lạc An.""Trước mắt đừng nói với nó, nó giành được quán quân tâm trạng vẫn đang vui vẻ, ta muốn nó vui lâu hơn một chút."Ba Ôn vỗ vỗ bả vai Đường Sóc, gật đầu: "Hiện tại nó quá nổi tiếng, sau lưng có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào nó, Đường Sóc, cậu phải bảo vệ tốt cho nó."Đường Sóc ngạc nhiên nhìn ba Ôn: "Bác trai?""Cậu rất yêu nó, nhất định có thể chăm sóc nó chu toàn, đây cũng là điều mà ta cùng mẹ nó mong muốn.""Được... Con sẽ bảo vệ cậu ấy thật tốt, cảm ơn bác trai""Ba" Ôn Niệm Nam nhìn thấy ba mình, cậu chạy qua ôm chặt lấy ba Ôn.Ba Ôn cười rồi xoa đầu Ôn Niệm Nam, nói: "Vất vả rồi, về nhà thôi."Ôn Niệm Nam trong mắt đầy ý cười: "Dạ"Nhưng khi bọn họ vừa lên xe chuẩn bị rời đi, Ôn Niệm Nam theo bản năng nhìn lướt qua một chiếc xe màu đen bên ngoài cửa sổ, cửa xe đột nhiên nâng lên che đi tầm mắt của cậu."Niệm Nam, hoa tôi tặng cậu nhận được rồi chứ?"Ôn Niệm Nam sững sờ: "Gì cơ..."Đường Sóc thắc mắc hỏi: "Hửm? Không nhận được sao? Trước lúc thi tôi bảo bọn họ tặng, chưa tặng ư?""Nhận...nhận được rồi, rất đẹp."Thì ra... là hoa của Đường Sóc.Vào bữa tối, Ôn Niệm Nam cảm thấy rõ ràng ba đang giấu cậu cái gì đó, hình như là cố tình lảng tránh chủ đề liên quan đến internet.Trong phòng, Ôn Niệm Nam mở trang web DAWN muốn cập nhật trạng thái, bất chợt nhìn thấy bình luận bên dưới.[Tra nam Cố Ngôn Sanh đã tái hợp với Thẩm Lạc An rồi, W.E đại đại, cậu và Đường Sóc cũng ở bên nhau đi]Ôn Niệm Nam tay khựng lại xem màn hình, hít sâu một hơi mở Weibo, lướt từ từ xuống xem hồi lâu, tay đang cầm điện thoại đang run, ánh sáng trong mắt như dập tắt.-Tòa nhà đài truyền hìnhSau khi trao đổi về chương trình và phỏng vấn với đài truyền hình, Ôn Niệm Nam cùng Đường Sóc cầm theo hợp đồng đi đến bãi đỗ xe, đang đứng bên cạnh xe bất chợt nhìn thấy người không ngờ tới. Thẩm Lạc An nắm tay Cố Ngôn Sanh thân mật đi ở đằng xa, bóng dáng ấy trông như quan hệ của hai người rất tốt, giống như năm đó."Đừng nhìn nữa, mình đi thôi."Ôn Niệm Nam khẽ chớp mắt, đi lên xe không nói gì.Nhưng khi chiếc xe vừa khởi động định lái đi, một chiếc xe màu đen bỗng vụt ngang, như thể là cố ý xém đụng trúng."Thật ngại quá, không nhìn thấy hai người" Thẩm Lạc An bước xuống xe, nhìn Ôn Niệm Nam khiêu khích.Cố Ngôn Sanh thấy Ôn Niệm Nam ở trong xe đối diện cúi đầu không phản ứng, ánh mắt phức tạp chợt lóe lên.Đường Sóc xuống xe liếc nhìn, lạnh lùng nói: "Tránh ra!""Niệm Nam, cậu cũng đến quay chương trình à? Khéo thế, Ngôn Sanh cũng để tôi đến tham gia chương trình nè, ái chà thật trùng hợp, hình như là cùng kỳ với cậu nha" Thẩm Lạc An thấy Ôn Niệm Nam không nhìn hắn cũng không có bất kỳ phản ứng nào, ánh mắt hắn đầy trào phúng.Cố Ngôn Sanh thình lình lên tiếng, giọng nói trầm thấp có chút không được tự nhiên: "Lạc An, chúng ta về đi, không còn sớm nữa rồi."Thẩm Lạc An đắc ý cười nói: "Đúng vậy, không còn sớm nữa, chúng ta còn phải đi về cùng nhau ăn bữa tối nữa. Em phải bảo dì Lam làm nhiều món hơn mới được." Đường Sóc sững sờ, nhìn Ôn Niệm Nam ở phía sau một cái, ngạc nhiên nói: "Cậu dọn tới Cố gia rồi?""Chúng tôi làm hòa rồi, Ngôn Sanh cũng đã ly hôn, đương nhiên là dọn đến sống cùng nhau rồi. Không có người thứ ba ở giữa, tôi với Ngôn Sanh vui chết đi được." Mãi đến khi Thẩm Lạc An và Cố Ngôn Sanh rời đi, tay đang siết chặt của Ôn Niệm Nam mới thả lỏng, trong lòng bàn tay đầy rẫy dấu móng tay nhưng trên mặt hoàn toàn không nhìn ra được cái gì."Niệm Nam... cậu...cậu không sao chứ?""Không sao, về thôi."-Cố gia"Ai cho cậu đối với em ấy như vậy hả! Cậu cố ý muốn chọc tức em ấy sao!"Vừa xuống xe Cố Ngôn Sanh gương mặt xám xịt tát một bạt tay qua, lòng ngực phập phòng liên hồi.Thẩm Lạc An mỉa mai nói: "Ha, tôi chính là muốn khiêu khích cậu ta vậy đấy, anh thấy rồi chứ Cố Ngôn Sanh. Ôn Niệm Nam không hề có một chút xíu phản ứng nào với anh cả. Cậu ta căn bản không yêu anh nữa rồi, hahaha, cậu ta không yêu anh nữa.""Câm miệng!"Cố Ngôn Sanh đưa tay bóp cổ Thẩm Lạc An, ánh mắt đầy chết chóc, tay không ngừng siết chặt."Nếu tôi chết rồi, video sẽ trực tiếp đăng lên, anh cứ đợi Ôn Niệm Nam của anh thân bại danh liệt đi!"Cố Ngôn Sanh buông lỏng tay ném người sang một bên, nghiến răng nói: "Cậu muốn tài nguyên, quyền lợi hay là danh tiếng? Chỉ cần cậu không hại em ấy, tôi sẽ góp vốn cho bác trai cậu. Cậu muốn tiền hay công ty tôi đều có thể cho, tại sao cứ nhất định phải bức ép em ấy!"Thẩm Lạc An cười khẩy: "Những thứ này tôi đều muốn, với lại tôi muốn tự tay anh lấy đi tài nguyên của cậu ta. Tôi chính là không muốn thấy cậu ta sống thoải mái. Không phải trong lòng cậu ta còn yêu anh sao? Hay rồi, lúc này nhìn thấy tôi và anh ở bên nhau, cậu ta chỉ có thể hận anh thôi.""Thẩm Lạc An, nếu như cậu muốn hãm hại em ấy, tôi sẽ không để cậu làm loạn nữa, tôi sẽ tự tay tống khứ cậu cùng với bác trai cậu vào lao tù!"-Ba Ôn nghe thấy tiếng vật rơi xuống ở trên lầu liền hốt hoảng chạy lên, nhưng phát hiện cánh cửa đóng chặt."Tiểu Niệm, có tiếng gì vậy?""Con không cẩn thận làm rơi cái đèn bàn... không có gì đâu ba.""Tiểu Niệm, nếu như con mệt thì ngủ một lát đi con, ba ở ngay dưới lầu."Ba Ôn thở dài đi xuống lầu, mỗi năm vào mấy ngày giỗ của Diệp Nhàn, cảm xúc của Ôn Niệm Nam đều rất dễ mất khống chế, mà lúc này lại có thêm chuyện của Thẩm Lạc An. Ôn Niệm Nam nhất định là đã ghét cay ghét đắng Cố Ngôn Sanh và Thẩm Lạc An.-Buổi chiều lúc ăn cơm, Ôn Niệm Nam mở lời."Qua mấy ngày nữa là ngày giỗ của mẹ rồi, ba à, con muốn ngày mai đến thăm mẹ."Ba Ôn đau lòng nói: "Được... Ba đi cùng với con."Ôn Niệm Nam khẽ lắc đầu: "Ngày mai con muốn đi một mình, vào ngày giỗ của mẹ chúng ta hãy đi cùng nhau... được không ạ?"Ba Ôn sững sờ, ông biết ngày mai chính là ngày mà lần cuối cùng Diệp Nhàn gặp Ôn Niệm Nam lần cuối tại bệnh viện, lần nữa gặp nhau chính là lần xa cách vĩnh viễn rồi."Được"-Nghĩa trangTrời bắt đầu đổ mưa phùn, những ánh sáng xung quanh có hơi lu mờ. Ôn Niệm Nam cầm theo hoa bách hợp mà mẹ cậu thích nhất đi đến nghĩa trang, nhưng vừa đến gần đã nhìn thấy bó hoa bách hợp mới toanh được đặt trước bia mộ, trời thì đang mưa, nhưng trên cách hoa bách hợp lại chẳng có bao nhiêu nước mưa, chứng tỏ là vừa được người đặt ở đó không lâu.Ôn Niệm Nam nhìn thấy vậy thì ngây người một lúc, là ai? Là ai đã đến đây?Cậu quay đầu nhìn ngó xung quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng người nào.Ôn Niệm Nam ngồi xổm xuống nhẹ nhàng đặt hoa xuống, sờ bức ảnh của mẹ ở trên bia mộ, ánh mắt bịn rịn không nỡ buông."Mẹ ơi...Con lấy được quán quân rồi, con rất vui, chuyện mà mẹ muốn làm con đã giúp mẹ hoàn thành rồi. Ba con bây giờ rất khỏe, công ty của ba rất ổn định, mọi thứ đều rất tốt, nhưng con lại không ổn...""Con... tin nhầm người rồi, vào lúc con hận hắn, hắn đối với con ôn nhu đủ kiểu, làm rất nhiều chuyện vì con. Hắn tặng con hoa hướng dương, cứu mạng con. Đôi mắt đong đầy tình ý cùng với hối hận ấy của hắn...con suýt chút nữa lại rơi vào bẫy của hắn...con cho rằng hắn đang hối cải."Ôn Niệm Nam quỳ xuống trước bia mộ, dựa vào đó, hai mắt lập tức đỏ lên, sau khi dụi dụi mắt thì chợt nở nụ cười."Bị lừa một lần, vậy mà lại bị lần thứ hai, thật buồn cười, hiện giờ bộ mặt thật của hắn đã lộ diện rồi, thì ra... chẳng qua chỉ là thủ đoạn của hắn ta mà thôi.""Cái gì mà hối hận làm mọi thứ cho con... cái gì mà người mạo danh như Thẩm Lạc An mới yêu hắn, cái gì mà yêu con thật lòng sẽ thay đổi vì con...con lúc đó vậy mà lại tin hết..."Ôn Niệm Nam cúi đầu lau nước mắt, cười nghẹn ngào nói: "Yêu... thật mệt mỏi, con không muốn yêu nữa... không rung động với bất kỳ ai nữa, như vậy sẽ không mệt, sẽ không đau..."Ôn Niệm Nam ngồi cuộn tròn trước bia mộ vòng tay ôm chặt chân mình, mưa phùn làm thấm ướt đầu tóc cậu, khiến cậu trông hệt như vật nuôi bị bỏ rơi...Chợt nghe thấy tiếng đến gần, trước mặt Ôn Niệm Nam bỗng xuất hiện một đôi giày da màu đen.Ôn Niệm Nam ngây người, tầm mắt từ từ di chuyển lên trên, khi nhìn thấy dấu nhẫn trên bàn tay đó ánh mắt chợt lóe lên, không nhìn lên tiếp nữa."Niệm Niệm... trời mưa rồi, sẽ bị cảm đó."Tác giả có lời muốn nói"Dự báo: Nghĩa trang phân rõ giới hạn, hai người quay chương trình xảy ra sự cố, Thẩm Lạc An lại động tay động chân chọc trúng tim đen trước công chúng, Đường Sóc tra ra chân tướng Đường Luân Hiên mất tích.Cố tra có nỗi khổ không nói nên lời, cảm nhận một chút cảm giác bị hiểu lầm, có nỗi khổ không thể nói ra.Thẩm Lạc An có thể uy hiếp Cố Ngôn Sanh bởi ba nguyên nhân:Thứ nhất: Cố Ngôn Sanh không dám mạo hiểm đánh cược tiền đồ của Niệm Niệm, thà rằng mình buông bỏ Niệm Niệm.Thứ hai: Nếu như video bị tuồn ra thì dù cho Niệm Niệm có là người bị hại, nó cũng sẽ trở thành tiêu điểm để công chúng chế giễu quán quân dương cầm thiên tài này.Thứ ba: Sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần của Niệm Niệm, tưởng tượng cả dân mạng đều bàn luận về video của cậu, Niệm Niệm sẽ làm thế nào.Đường Sóc tra ra chân tướng anh trai mất tích, có lẽ là bản thân đã hiểu lầm Cố Ngôn Sanh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me