Anh Ay Goi Toi La Hac Lien Hoa Edit P1
Editor: Lạc Y YThấy Ôn Niệm Nam vẫn một mực đòi ly hôn, trong mắt Lục Vân lóe lên một tia kỳ quái."Niệm Niệm, mẹ biết con là một đứa trẻ tốt, khi đó công ty của ba con gặp khó khăn về tài chính, cũng là Cố Gia và Lục Gia ra tay giúp đỡ, bây giờ hạng mục hợp tác của ba công ty cũng không ít, nếu con ly hôn rồi, vậy còn ba con thì làm sao bây giờ? Con muốn ông ấy khó xử sao?"Dù gì bà cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ với thủ đoạn tàn nhẫn nổi tiếng trong giới kinh doanh. Lục Vân làm việc từ trước đến nay thủ đoạn khôn khéo cũng không nương tay, vì không cho Ôn Niệm Nam ly hôn bà cũng chỉ có thể dùng loại thủ đoạn này.Ôn Niệm Nam quả nhiên do dự, ngơ ngác nhìn Lục Vân thật lâu không lên tiếng nữa.Ba...Khi đó công ty xảy ra vấn đề, ngày nào ba cũng đi sớm về muộn, thân thể ngày càng gầy yếu, là Lục Vân đã giúp đỡ tài trợ cho công ty bọn họ.Bây giờ công ty ngày càng phát triển tốt hơn, ba cũng rất vui mừng, nếu mình ly hôn thì ba sẽ làm sao đây?"Niệm Niệm? Con cho nó thêm một cơ hội nữa được không? Con nể mặt mẹ có được không con?"Nhìn ánh mắt cầu khẩn của Lục Vân, Ôn Niệm Nam mím môi thỏa hiệp: "Được... Được..."Có lẽ là vì ba, vì công ty... Hoặc có lẽ là vì sức mạnh trong lòng mình không thừa nhận thất bại, muốn thử một lần cuối cùng...Lục Vân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi Ôn Niệm Nam đồng ý.Đồng ý thì tốt rồi, chỉ cần hai đứa tiếp xúc với đối phương nhiều hơn là được, chỉ cần không cho Cố Ngôn Sanh tin lời phiến diện của người khác, bà sẽ không uổng công vô ích bỏ lại công ty ở nước F mà vội vàng trở về."Niệm Niệm con mau nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi, một lát nữa mẹ sẽ bảo dì Lam làm một ít cháo rồi mang lên cho con, con trước cứ nghỉ ngơi đi""Vâng, cảm ơn mẹ."Lục Vân nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, bước chân nặng nề xoay người đi vào thư phòng.Vừa bước tới cửa liền nghe thấy tiếng tranh cãi từ bên trong truyền ra, bà liền mở cửa đi vào."Cãi cái gì hả? Hôm nay ồn ào mãi không dứt?"Không biết hai người trong thư phòng vừa nói chuyện gì, Cố Ngôn Sanh hai tay đang nắm lấy cổ áo Chu Nguyên Phong, trên mặt nổi đầy gân xanh phẫn nộ mà nhìn hắn"Còn không buông tay? Con cho rằng Nguyên Phong đánh không lại con sao?"Cố Ngôn Sanh buông tay đứng sang một bên không phục, tức giận hỏi: "Dựa vào cái gì lại tước quyền quản lý công ty của con giao cho Chu Nguyên Phong? Mẹ đã nói việc này cho ông chưa?"Lục Vân ngồi xuống, ra hiệu cho Cố Ngôn Sanh ngồi ở ghế sô pha bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Ông nội con không cần phải biết, Nguyên Phong về sau sẽ ở bên cạnh trợ giúp cho con không trở về nước F nữa, miễn để con lại làm ra chuyện gì lỗ mãng nữa?"Thấy Cố Ngôn Sanh đen mặt không nói, Lục Vân nói tiếp: "Còn có, cuộc sống thoải mái của con đã hết, từ hôm nay trở đi, con chịu trách nhiệm về chế độ ăn uống và sinh hoạt hằng ngày của Niệm Niệm, chăm sóc nó cho đến khi nó khỏe lại, trong thời gian đó không cho phép con đi gặp tiện nhân họ Thẩm kia nữa.""Ha, nếu con không đồng ý thì sao?""Con có đồng ý hay không cái này không quan trọng, con chỉ cần biết con một ngày không thỏa hiệp, công ty liền một ngày sẽ do Nguyên Phong quản, khi nào Niệm Niệm thân thể được con chăm sóc hồi phục tốt rồi, ta liền giao lại cho con."Cố Ngôn Sanh vẻ mặt ủ rũ cúi đầu không nói, hắn không ngờ rằng mẹ hắn lại sử dụng chiêu này."Chuyện này ông nội con vẫn chưa biết, nếu ông ấy biết con đối xử với Niệm Niệm như vậy, ông ấy tuyệt đối sẽ không tha cho con dễ dàng như vậy đâu!"Nhìn thấy Cố Ngôn Sanh trầm mặc không nói, Lục Vân biết cậu đã thỏa hiệp, mở miệng nói: "Con đi xuống phòng bếp bảo dì Lam nấu một ít cháo, lát nữa con mang lên phòng đút cho Niệm Niệm ăn"Cố Ngôn Sanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Vâng"Hắn đóng sầm cửa lại rồi rời đi.Dì Lam đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, vì hôm nay Chu Nguyên Phong và lão phu nhân đều ở nhà, trong nhà đã lâu không có nhiều người như vậy, vừa nấu canh vừa cắt rau nhất thời lo liệu không xuể.Cố Ngôn Sanh đi đến cửa bếp hét lên một tiếng mà không ai đáp lại, không nhẫn nại đi tới: "Dì Lam""Ây u! Tiên sinh cậu làm tôi giật cả mình, có chuyện gì sao?" Dì Lam bị dọa cho giật mình, quay đầu lại hỏi.Cố Ngôn Sanh vẻ mặt ủ rũ cùng ngữ khí nặng nề nói: "Ôn Niệm Nam muốn ăn cháo, lát nữa Dì nấu một ít cháo rồi bưng lên đi.""Tôi nhớ là Dì bảo cậu bưng lên mà."Chu Nguyên Phong giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng.Cố Ngôn Sanh vừa nghe thấy giọng nói cơn giận lại nổi lên, hắn quay lại đấm một cái, Chu Nguyên Phong liền nghiêng mình né tránh."Cậu thật sự là không sợ chết mà còn dám lại đây, nếu không phải cậu đưa ra chủ ý quái quỷ này, sao bây giờ tôi phải ở nhà chăm sóc cho cậu ta!"Chu Nguyên Phong chẳng hề để ý đi vào phòng bếp, nói với Dì Lam: "Dì Lam, dì không cần quan tâm đến hắn đâu, bác gái con đã nói sinh hoạt hằng ngày sau này của Niệm Nam sẽ do A Sanh phụ trách, hãy để hắn tự đi nấu cháo, đừng để người khác lau mông cho hắn....""Ả? ồ, được" Dì Lam mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục chuẩn bị món ăn trong tay.Cố Ngôn Sanh nắm chặt tay, toàn thân run lên, sắc mặt âm u đến đáng sợ, ánh mắt phẫn nộ liếc nhìn Chu Nguyên Phong.Nhìn thấy Cố Ngôn Sanh thực sự tức giận, Chu Nguyên Phong ngừng trêu chọc hắn, lắc đầu nói: "Bỏ đi, Dì Lam nấu xong rồi đưa hắn bưng lên đi, không làm khó Cố đại tổng tài của chúng ta nữa."Cố Ngôn Sanh hừ lạnh một tiếng xoay người đi tới phòng khách, dựa vào trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần, chỉ chốc lát lại từ trong lòng ngực móc ra một điếu thuốc rồi châm lửa."Quả nhiên chỉ có lời của lão phu nhân mới có thể làm tiên sinh thỏa hiệp, tiên sinh vẫn là nghe lời lão phu nhân nhất." Dì Lam nhìn người trong phòng khách, nhẹ giọng nói."Hắn là đang ngột ngạt trong lòng, mối quan hệ giữa mẹ con họ khác với những người khác."Cố Ngôn Sanh hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Hắn bực bội phun vòng khói, bàn tay buông xuống gõ nhịp nhàng trên ghế sô pha.Nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của Ôn Niệm Nam, trước sau cũng không hiểu được cậu rốt cuộc là có ý gì.Điện thoại trong tay hắn đột nhiên vang lên, Cố Ngôn Sanh nhìn đến màn hình hiển thị sau đó nhấn nút nhận: "Alo, Lạc An.""Ngôn Sanh, anh thế nào rồi? Hôm nay anh đi vội như vậy không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Thẩm Lạc An.Cố Ngôn Sanh nâng mắt liếc nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó nhìn lên lầu, chậm rãi nói: "Không sao, em đừng lo lắng, có ăn cơm tối chưa?""Dạ, em ăn rồi, em đang xem cổ phiếu."Thẩm Lạc An thấy đầu dây bên kia yên tĩnh có chút kinh ngạc, làm sao lại không có chuyện gì chứ?Dựa theo tính khí của bà già đó nhất định sẽ bạo phát làm ầm cả lên, dựa vào quan hệ của Ngôn Sanh với bà già đó chắc chắn sẽ nổi giận bừng bừng, làm sao có thể không có chuyện gì xảy ra?"Cố Ngôn Sanh lại đây bưng cháo, ngồi ở đó gọi điện cho ai thế?"Thẩm Lạc An nghe thấy giọng nói của Chu Nguyên Phong, tay nắm chặt điện thoại, trong mắt hiện lên nỗi oán hận trong lòng.Thảo nào yên lặng như vậy, hóa ra Chu Nguyên Phong đang ở bên cạnh cùng bà già đó."Có phải là Chu tiên sinh không? Chu tiên sinh cũng ở đó?""Ừm, mẹ anh về rồi, Nguyên Phong cũng ở đây giải quyết việc của công ty, gần đây anh có thể không đến thăm em được, em phải tự chăm sóc tốt cho bản thân."" Là do em đã làm sai chuyện gì sao?" Giọng nói của Thẩm Lạc An mang theo tiếng khóc nức nở, giọng điệu hoang mang và bất lực khiến người ta cảm thương.Cố Ngôn Sanh ngữ khí nặng nề mà vội an ủi nói: "Không phải vì em, là do mẹ anh, bà ấy định ở nước M một thời gian bảo anh ở nhà chăm sóc Ôn Niệm Nam.""Vậy khoảng thời gian này chúng ta có thể gặp nhau không?""Có thể, nhớ anh rồi thì có thể gọi điện nói với anh, anh sẽ đi thăm em"Cố Ngôn Sanh thằng nhãi cậu còn ở đó làm cái gì? Cháo đã nấu xong rồi, còn không nhanh chóng bưng lên đút Niệm Nam, Niệm Nam còn chưa có ăn cơm đâu."Như là cố ý nói với người ở bên kia điện thoại, Chu Nguyên Phong âm lượng vô cùng lớn.Cố Ngôn Sanh ngước mắt lên lườm hắn một cái, lại thấp giọng nói với đầu bên kia vài câu gì đó mới cúp điện thoại.Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt của Thẩm Lạc An lập tức thay đổi, trên mặt không có một tia buồn bã, trong mắt chỉ có hận ý sâu sắc.Nghe thấy Cố Ngôn Sanh vậy mà tự mình đút Ôn Niệm Nam ăn, điện thoại gần như bị bóp nát.Có bà già đáng chết kia cùng Chu Nguyên Phong ở đó, Ôn Niệm Nam trước sau luôn có người bảo vệ, mà Ngôn Sanh lại luôn ở bên cạnh Ôn Niệm Nam, vạn nhất Ngôn Sanh thích hắn thì làm sao đây? Lỡ như chuyện năm đó bị bại lộ...Sắc mặt Thẩm Lạc An càng ngày càng khó coi, hắn đột ngột đứng dậy, đem đồ ăn trên bàn quét xuống sàn nhà."Tiện nhân! Tiện nhân! Đừng hòng giành với tôi! Vị trí đó là của tôi, chỉ có thể là của tôi!"Sau khi trút giận xong nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, Thẩm Lạc An dần dần bình tĩnh lại, lấy điện thoại di động ra gọi."Alo? Bác trai"Chu Nguyên Phong mới từ phòng bếp đi ra ngồi trên ghế sô pha, cầm điều khiển và bật TV lên."Vừa nãy cậu gọi điện thoại cho ai vậy? Lại là Thẩm Lạc An?"Cố Ngôn Sanh lạnh lùng liếc hắn một cái: "Cần cậu quản sao? Chu! Tổng!""Chà... tôi cảm thấy rất là thuận tai nha, có thể cân nhắc để cậu gọi thêm vài lần, tôi thật sự cảm thấy rất tốt khi một mình quản lý tập đoàn công ty khổng lồ này."Người bên cạnh trầm mặc không nói, lại giơ tay lên châm một điếu thuốc.Chu Nguyên Phong hàm ý sâu xa nhìn Cố Ngôn Sanh, hắn biết Cố Ngôn Sanh rất tin tưởng mình, nhưng quyền lợi của công ty đều do một người ngoài như hắn quản lý, khó tránh khỏi sẽ làm Cố Ngôn Sanh trong lòng không nghĩ ngợi."Nói thật, tôi rất khâm phục cậu, tôi thấy tình hình của công ty, không hổ là người do Lục Gia và Cố Gia bồi dưỡng ra, cậu quả nhiên là có thiên phú cũng có năng lực, hổ phụ vô khuyển tử, hổ mẫu cũng vô khuyển tử**"(**Hổ không sinh chó, một cách ẩn dụ, một người cha tuyệt vời không sinh ra con cái bình thường. Dùng để khen ngợi con cái của người khác.)Cố Ngôn Sanh giương mắt nhìn chăm chú người trước mặt hồi lâu, không kiên nhẫn mở miệng nói:" Không phải nói cháo đã nấu xong rồi sao? Chơi tôi hả?""Là chơi cậu đó, nhìn nhầm rồi, cần phải đợi một lúc nữa"Hiếm thấy Chu Nguyên Phong lộ ra nụ cười nhàn nhạt, dựa vào trên sô pha, hai người đều không nói nữa, nhưng trong lòng họ đều hiểu rõ.Dì Lam nấu cháo xong cho ra bát rồi đặt lên khây đã chuẩn bị sẵn thìa và khăn giấy."Tiên sinh, cháo đã nấu xong rồi."Cố Ngôn Sanh trong tay cầm điếu thuốc đứng lên hướng phòng bếp đi đến, duỗi tay đón lấy khây đồ ăn trong tay dì LamChu Nguyên Phong giật điếu thuốc trong tay Cố Ngôn Sanh và ném vào thùng rác trước khi đưa khây thức ăn cho hắn."Chu Nguyên Phong cậu có ý gì?" Giọng nói tràn đầy bực bội, người nói rõ ràng là đang tức giận."Không nhìn ra sao? Niệm Nam không ngửi được mùi khói thuốc cậu không biết à? Hay cậu chỉ nhớ những sở thích và những thứ không thích của Thẩm Lạc An?"Cố Ngôn Sanh không nói gì nữa, bưng khây đồ ăn lên lầu, tiếng bước chân lên lầu đặc biệt lớn, làm dì Lam không nhịn được cười."Đã lâu rồi tôi không thấy mặt trẻ con của tiên sinh như vậy, Nguyên Phong thiếu gia quả nhiên là khắc tinh của tiên sinh nhà tôi."Chu Nguyên Phong cũng bất đắc dĩ lắc đầu, đi vào bếp phụ giúp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me