Anh Ay Goi Toi La Hac Lien Hoa Edit P1
Editor: Lạc Y YThấy Cố Ngôn Sanh thực sự tức giận rồi, Chu Nguyên Phong không nói thêm nữa: "Được, được, được, tôi không nói nữa."Hắn quay người về phía Ôn Niệm Nam ở dưới lầu nói: "Niệm Nam, về phòng nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay chắc là mệt rồi, cậu vẫn chưa khỏe đừng để quá mệt.""Được, cảm ơn Nguyên Phong." Ôn Niệm Nam gật đầu, nhẹ giọng đáp.Chu Nguyên Phong nhìn gương mặt xanh mét đang trừng mắt nhìn hắn, hắn xoay người đi lên lầu rời khỏi chỗ này.Cố Ngôn Sanh hừ lạnh một tiếng đi xuống lầu, nghĩ đến nụ cười nơi khóe miệng khi nãy của người trên sô pha khi đang trò chuyện với Chu Nguyên Phong, hắn liếc mắt nhìn người trong phòng khách rồi đi tới.Khi Ôn Niệm Nam nhìn thấy Cố Ngôn Sanh bước xuống lầu và đi về phía mình, nụ cười trên mặt cậu dần dần biến mất, thân thể trở nên căng thẳng rồi cúi đầu xuống.Cố Ngôn Sanh gương mặt lạnh lùng đi tới đầu kia của sô pha, không nhẫn nại nói: "Đi pha cho tôi một bình cà phê."Người trên sô pha dường như không nghe thấy cũng không có đáp lại, Cố Ngôn Sanh ngước mắt lên nhìn qua."Uống cà phê vào buổi tối không tốt cho giấc ngủ, anh sẽ không ngủ được.""Tôi kêu cậu đi pha thì cậu cứ đi, lắm lời thế làm gì!""Tôi không đi."Cố Ngôn Sanh nghĩ mình nghe nhầm rồi, ánh mắt hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: "Cậu nói cái gì?"Ôn Niệm Nam ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn người trước mặt: "Mẹ kêu anh chăm sóc tôi, không phải để tôi chăm sóc anh."Từ thúc nghe thấy giọng nói thì đi tới lo lắng hỏi: "Tiên sinh... cậu muốn uống cà phê sao?"Cố Ngôn Sanh không nói gì, hắn quay đầu lại sắc mặt xanh méc nhìn Ôn Niệm Nam.Đột nhiên hắn bước tới nắm lấy tay Ôn Niệm Nam kéo lại, Ôn Niệm Nam bị động tác bất ngờ làm cho hoảng sợ, vừa kịp phản ứng thì đã bị kéo đến trước mặt Cố Ngôn Sanh, cậu gần như nằm trên đùi hắn.Ôn Niệm Nam giãy dụa nhìn Cố Ngôn Sanh với ánh mắt đầy sợ hãi, giọng nói khẽ run hỏi: "Anh... anh định làm gì?"Trong đầu cậu chợt nhớ lại những ký ức đáng sợ khi bị nhốt dưới tầng hầm, cậu ngẩng đầu nhìn lên lầu muốn kêu người."Mẹ... Ưm..."Lời nói còn chưa nói xong miệng đột nhiên bị tay bịt lại. Ôn Niệm Nam sợ hãi giãy giụa há miệng muốn cắn.Đột nhiên đầu bị hất qua, Ôn Niệm Nam giương mắt nhìn người trước mặt như ác ma."Cậu dám! Cắn tôi một cái thử xem."Cố Ngôn Sanh giọng điệu u ám nhìn chằm chằm người trước mặt đang phát run và mở to hai mắt nhìn hắn, cảnh cáo nói."Không được kinh động người trên lầu, có nghe không?" Nói xong hắn buông tay ra.Từ thúc thấy thế vội vàng muốn tiến lên khuyên bảo, còn chưa kịp nói thì đã bị ánh mắt lạnh lùng của hắn làm cho hoảng sợ."Cút ra ngoài!" Như sợ người trên lầu nghe thấy, hắn cố ý hạ giọng."Nhưng phu nhân, thân thể phu nhân vẫn còn chưa...""Tôi bảo chú cút ra ngoài!"Từ thúc khẽ cúi đầu rời khỏi phòng khách, ông lo lắng nhìn hai người trên sô pha."Buông... Buông ra..." Ôn Niệm Nam dùng sức cạy bẻ bàn tay đang nắm lấy mình ra, đột nhiên da đầu bị kéo đau.Cố Ngôn Sanh cúi đầu nhìn người trước mặt đang kinh hãi nhìn mình, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, lửa giận chợt nổi lên.Hắn nắm chặt mái tóc hơi dài của Ôn Niệm Nam buộc cậu phải ngẩng đầu lên nhìn mình, ngữ khí lạnh băng nói: "Cậu đối với người bên cạnh tôi thật đúng là ân cần, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt đối với từng người một, nhưng lại tỏ ra lạnh nhạt với một mình tôi, thế nào? Trò lạt mềm buộc chặt của cậu chơi cũng rất giỏi nhỉ?"Ôn Niệm Nam không hiểu vì sao Cố Ngôn Sanh lại đột nhiên tức giận mà động tay động chân với cậu, bàn tay đang nắm tóc đột nhiên siết chặt làm cậu càng thêm đau đớn. Cậu càng giãy giụa dữ dội hơn, cậu không muốn bị nhốt dưới tầng hầm giống như lần trước."Tôi... tôi không có, Cố Ngôn Sanh anh buông tôi ra... Đau quá..."Cố Ngôn Sanh nghe xong, ánh mắt càng lạnh lẽo thêm mấy phần, chế nhạo nói: "Làm sao? Lúc trước gọi tôi là Ngôn Sanh cũng rất thuận miệng mà, bây giờ dám gọi cả tên lẫn họ của tôi rồi?"Hồi lâu không có đáp lại, tay Cố Ngôn Sanh dùng lực, cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt kia, nhưng khi bắt gặp đôi mắt ấy thì liền sửng sốt.Vành mắt của người trước mặt hơi đỏ lên, khóe mắt ngấn lệ, nước mắt dính vào lông mi, hàng mi nhỏ dài không ngừng lay động trên đôi mắt sáng ngời vì sợ hãi.Đôi tay kia đang dùng lực gạy bẻ tay hắn, thấy cậu đang nhìn mình, đôi mắt sáng ngời kia cũng hơi giật mình."Đừng... nhốt tôi dưới tầng hầm... được không..." Nước mắt từ khóe mắt cậu chợt chảy xuống rồi nhỏ trên đùi hắn.Nhốt dưới tầng hầm?Cố Ngôn Sanh nhìn đôi mắt sợ hãi cùng thân thể không ngừng run rẩy kia, hắn không tự chủ được mà giương mắt nhìn chằm chằm băng vải trên trán cậu, ngơ ngác buông lỏng tay ra.Ôn Niệm Nam lập tức ngã ngồi trên mặt sàn, Cố Ngôn Sanh vô thức đưa tay ra giúp đỡ, nhưng đang đưa ra giữa chừng thì thu tay lại.Trong mắt hiện lên một tia do dự, cuối cùng vẫn là lôi người dưới sàn lên trên sô pha.Ôn Niệm Nam ngồi phịch xuống sô pha ôm đầu không ngừng run rẩy, nhớ tới lời bác sĩ Lý nói, cậu cố gắng hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại, đôi mắt đầy sợ hãi nhìn người đối diện.Người trước mặt cuộn tròn thành quả bóng ôm đầu, vẻ sợ hãi trong mắt đặc biệt chướng mắt.Cố Ngôn Sanh hơi sững sờ một lúc, hắn không muốn đánh cậu, chỉ là nhất thời tức giận vì thái độ của Ôn Niệm Nam đối với Chu Nguyên Phong rất khác so với hắn, điều này khiến hắn không tự chủ được mà động tay động chân, nhưng hắn không ngờ lại gợi lên ký ức đáng sợ của Ôn Niệm Nam."Tôi sẽ không nhốt cậu dưới tầng hầm, cậu phản ứng lớn như vậy làm gì? Bị điên à?"Ôn Niệm Nam đưa tay lau nước mắt trên mặt, dần dần bình tĩnh lại nổi sợ vừa rồi, cậu cúi đầu không nói.Cố Ngôn Sanh bực bội đứng dậy đi ra ban công, lấy ra một điếu thuốc châm lên rồi liếc nhìn đồng hồ đeo tay.Đột nhiên hắn nghĩ đến người tự tin rạng rỡ ngồi bên cây đàn dương cầm ở hậu trường buổi hòa nhạc hôm nay, lại nhìn người đang run rẩy trên ghế sô pha ở đằng sau..."Tôi muốn trở về phòng" Phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói cực kì nhỏ.Cố Ngôn Sanh nghe thấy giọng nói liền sửng sốt, hỏi: "Cái gì?""Tôi... tôi mệt rồi, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi.""Về phòng thì về, còn cần báo cáo với tôi sao?" Giọng nói đầy khó chịu.Ôn Niệm Nam liếc mắt nhìn người bên bệ cửa sổ, khóe miệng hiện lên nụ cười châm chọc, cậu vịn sô pha đứng dậy muốn đi lên lầu."Chờ đã, tôi đi lên cùng cậu."Cố Ngôn Sanh đột nhiên ném điếu thuốc trong tay vào thùng rác, đi tới, giọng điệu thờ ơ nói: "Tôi cũng mệt rồi, muốn về phòng nghỉ ngơi."Dứt lời liền không màng người trước mặt kinh ngạc mà nhấc chân đi lên lầu.Ôn Niệm Nam ngơ ngác nhìn bóng lưng của Cố Ngôn Sanh, hồi lâu không có phản ứng."Ngây ra đó làm gì? Không trở về phòng sao?" Cố Ngôn Sanh đứng ở trên cầu thang quay đầu lại không nhẫn nại mà nói.Ôn Niệm Nam lúc này mới phục hồi lại tinh thần, bước từng bước từng bước đi đến, nhưng trước sau vẫn duy trì khoảng cách vài cái bậc thang với Cố Ngôn Sanh.Đẩy cửa phòng ra, hai người lần lượt đi vào, Ôn Niệm Nam đi đến mép giường ngồi xuống nhìn người đang đứng ở cửa.Cố Ngôn Sanh ngước mắt nhìn người trước mặt, nhàn nhạt nói: "Tìm cho tôi bộ quần áo, tôi muốn đi tắm.""Tắm... đi tắm?"Ôn Niệm Nam nghe thấy hắn muốn tắm ở trong phòng, trong mắt có chút không biết làm sao: "Anh ngày thường không phải đều tắm trong phòng cho khách sao? Hôm nay sao lại...""Tôi kêu cậu tìm quần áo cho tôi, tôi muốn tắm ở đâu còn phải nói cho cậu biết sao?" Hắn bực bội nói."Quần áo ở trong tủ kia, ở ngoài cùng bên trái."Cố Ngôn Sanh đi đến cái tủ bên cạnh cầm lấy quần áo bước vào phòng tắm, rầm một tiếng đóng sầm cửa lại.Khi Cố Ngôn Sanh đi tắm xong rồi thay đồ ngủ đi ra, trong phòng dường như trở nên yên tĩnh, bàn tay đang lau tóc hơi khựng lại, hắn nhấc chân đi tới.Chỉ thấy người trên giường dựa vào đầu giường ngủ thiếp đi, ánh đèn ấm áp trên bàn đầu giường chiếu vào mặt khiến cậu trông đặc biệt yếu ớt.Cố Ngôn Sanh đi tới nhìn khuôn mặt kia rồi ngừng lại động tác lau tóc của mình, ánh mắt trầm xuống, hắn ngồi xổm xuống muốn tắt đèn đi.Ai ngờ đèn vừa tắt người trên giường đột nhiên tỉnh dậy, mặt đầy kinh hãi nhìn hắn."Anh... anh làm gì vậy?" Ôn Niệm Nam mặt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.Cố Ngôn Sanh hừ lạnh một tiếng, bực mình nói: "Cậu nên đánh răng rửa mặt đi, tôi thấy cậu ngủ rồi nên gọi cậu dậy."Ôn Niệm Nam ngồi dậy xoa xoa cái cổ đau nhức, quay đầu nhìn ngọn đèn đã tắt, trong lòng có chút nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ ngợi gì, cậu lấy bộ đồ ngủ của mình rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.Sau khi khóa cửa lại Ôn Niệm Nam mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên lau đi tấm gương bị hơi nóng che mờ, cậu nhìn chằm chằm băng gạc phía trên mắt rồi nhẹ nhàng vuốt ve.Sau khi Ôn Niệm Nam tắm rửa xong mở cửa bước ra, ánh mắt có chút chua xót, cậu đưa mắt nhìn lên giường ngay lập tức liền cứng đờ.Cố Ngôn Sanh vậy mà lại ngồi trên giường xem máy tính... Tối nay y thậm chí còn không ngồi trên sô pha như mọi khi, Ôn Niệm Nam sững sờ một lúc, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.Cố Ngôn Sanh ngẩng đầu liếc nhìn người đang đứng đờ người ở cửa phòng tắm, sắc mặt lạnh lùng nói: "Nhìn gì mà nhìn, cậu không buồn ngủ sao?""Hôm nay anh định ngủ ở đây à?""Sao? Cậu cũng muốn ngủ trên sô pha sao? Không muốn đi thì im lặng ngủ."Ôn Niệm Nam bỏ khăn tắm trong tay xuống, bước đến bên giường nằm xuống, thân thể bên dưới chăn bông căng cứng, cậu không biết mình đang hồi hộp hay là sợ hãi.Sau lưng có tiếng gõ nhẹ bàn phím máy tính, Ôn Niệm Nam nghĩ đến người phía sau liền không khống chế được nghĩ lung tung. Cậu cũng không cảm thấy buồn ngủ chút nào.Cố Ngôn Sanh lấy tai nghe đeo vào rồi nhấn nút phát, hắn nghe khúc dương cầm không biết bao nhiêu lần, tiếng đàn của W.E như là có sinh mệnh, nó truyền đạt quá trình chuyển biến cảm xúc, làn sóng nội tâm của người đánh đàn.Dù đã nghe qua vô số lần vẫn tán thưởng không thôi, ngay từ lần đầu tiên nghe thấy thì Cố Ngôn Sanh đã rất muốn làm quen với người này, người có thể đàn ra giai điệu hoàn mỹ đến trình độ cao như vậy.Nhưng hôm nay trong buổi hòa nhạc hắn đã nghe thấy tiếng đàn biểu đạt tình cảm tương đồng với W.ECố Ngôn Sanh quay đầu nhìn người trên giường đang quay lưng lại với mình, trong mắt lóe lên ý muốn thăm dò.Ôn Niệm Nam sững sờ nhìn chằm chằm ngọn đèn trên tủ, qua một lúc sau, tiếng gõ phím đột nhiên dừng lại, giường khẽ nhúc nhích vài cái rồi sau đó có tiếng chăn bông bị kéo.Cậu căng cứng người không dám cử động, giữ vững hơi thở."Đừng giả vờ nữa, tôi biết cậu chưa ngủ, vết thương của cậu có dính nước không?" Cố Ngôn Sanh đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng của căn phòng."Không có, tôi né nó ra rồi.""Biết né ra thì tốt, đỡ mất công tôi băng bó lại."Tay Ôn Niệm đang đặt trên gối siết chặt, trong mắt thoáng qua một tia buồn bã.Tác giả có lời muốn nói:Cố Tra làm trời làm đất tự mình leo lên giường rồi, anh muốn làm gì? Anh muốn làm gì?Dự báo chương sau: Thư viện lại gặp chuyện, sĩ diện đã online
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me