Anh Ay Thich Toi Nhieu Hon Nhung Gi Toi Nghi
Những người trong gia đình này ai cũng có một tính cách cực kỳ xấu, nhưng mẹ tôi được cho là người tốt hơn một chút.Bà ấy sẽ đánh hay chửi rủa tôi khi bà ấy tức giận một chuyện gì đó nhưng bà ấy vẫn còn nương tay với tôi.Bà ấy không giống như cha tôi. Cha tôi là người tồi tệ hơn rất nhiều.Tử tước sẽ hành động theo những gì ông ấy muốn và ông không cho phép ai trong gia đình của mình đi ngược lại ý muốn của ông ấy.Ông ấy không bao giờ chạm vào tôi nhưng chỉ cần chứng kiến hành vi bạo lực của ông ấy thì cũng coi như ông ấy đang có ý đe dọa.Anh trai tôi cũng có bản tính tương tự vậy. Anh ta giống cha và thậm chí còn bạo lực hơn cả cha.Trên hết, vì anh ta là đứa con trai lớn hư hỏng nhất trong gia đình, nên anh ta khá ngu ngốc. Nếu danh tính của Shuel được tiết lộ thì chắc chắn anh ta sẽ làm hại cậu ấy như thể anh ta đang hưởng thụ niềm vui của chính mình.Hơn nữa, anh trai Jeffrey của tôi, là một người luôn ra vào phòng của tôi, để gây chuyện với tôi.Mức độ khó khăn trong bốn ngày tiếp theo lập tức tăng lên.Vẫn còn thời gian trước khi bắt đầu kỳ nghỉ của học viện mà anh trai tôi đang theo học, và tôi tự tin rằng lý do cha tôi lên Thủ đô chỉ là để giải quyết một số công việc vụn vặt.Có điều gì bất ngờ xảy ra không nhỉ?"Dù sao, hãy chuẩn bị ra ngoài chào đón họ trở về đi."Đó là cách mẹ tôi cắt ngang dòng suy nghĩ hiện tại của tôi.Thậm chí bà ấy còn không thèm quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của tôi, không quay đầu, đóng sầm cửa và rời đi.Tôi đứng đó một lúc với khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, nhưng khi tôi đã tỉnh táo lại và nhớ đến sự tồn tại của đứa trẻ mà tôi đã đẩy dưới gầm giường."Shuel. Bây giờ ra ngoài được rồi."Âm thanh mờ nhạt vang vọng khắp phòng.Nhưng không có câu trả lời cho tiếng gọi của tôi.Giọng nói của tôi quá nhỏ sao?"Shuel?"Tôi gọi đứa trẻ với một giọng to hơn một chút nhưng nó vẫn không có lời hồi ầm nào. Lần này, thậm chí không có một âm thanh nào phát ra cả.Cậu ấy đang lo lắng rằng đây là một cái bẫy à? Hay cậu ấy đang ngủ?Có lẽ là vì cậu ấy cứ mãi loay hoay cả đêm qua.Tôi hạ mình xuống và đúng như dự đoán, thấy Shuel đang nằm sấp."Làm sao cậu có thể ngủ thiếp đi như thế này..."Tôi đã vật lộn trong một khoảng thời gian chỉ để kéo cơ thể của Shuel ra khỏi gầm giường.Cuối cùng, sau khi hoàn toàn kéo Shuel ra ngoài, tôi thở dài và cố gắng lay cậu để đánh thức cậu ấy dậy, nhưng tôi giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu.Trán Shuel ướt đẫm mồ hôi lạnh. Đôi môi của cậu ấy thì tái nhợt.Đôi mắt lấp lánh của cậu bây giờ trông rất uể oải và vô hồn."Ưm, Hư..."Tình trạng của Shuel rất kỳ lạ.Khuôn mặt của cậu đã tái đi và thở cũng rất khó khăn.Cảm giác như trái tim cậu sẽ ngừng đập bất cứ lúc nào.May mắn thay, tôi đã nhận thức được các triệu chứng."Ha, ha..."Tôi vẫn không thể hiểu tại sao cậu ấy lại thở gấp khi nằm sấp dưới gầm giường chỉ trong một khoản thời gian ngắn.Nhưng bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ về lý do khiến cậu ấy bị như thế. Trans bởi nhà Charyy bận chạy deadline novelTôi tuyệt vọng nhìn quanh phòng. Tôi nhớ rằng việc điều trị thở dốc là đặt một túi giấy lên miệng và cho họ thở liên tục nhiều lần. Trên thế giới này, túi giấy khá phổ biến. Thỉnh thoảng tôi đi ra ngoài mua thức ăn và không vứt thứ đó đi. Tôi chắc chắn nó ở đâu đó trong căn phòng.Khi tôi tìm quanh phòng với hai tay run rẩy, một vật màu nâu lọt vào mắt tôi. Tôi chạy đến, lấy cái túi và đặt nó lên miệng Shuel."Mình, mình phải bình tĩnh.""Thở đi, Shuel. Từ từ thôi."Shuel giật mình khi có thứ gì đó đột nhiên chạm vào khóe miệng nhưng tôi vẫn giữ lấy cậu ấy.Tôi có thể mơ hồ đoán rằng nguyên nhân thở gấp của Shuel là do căng thẳng, nhưng tôi không thể làm gì hơn được."Nếu cậu tiếp tục như thế này, cậu sẽ chết đấy. Làm ơn, hít thở đi.."Nghe theo lời tôi, Shuel thở ra thật chậm mặc dù mắt cậu đang lộ rõ sự sợ hãi, nhưng hơi thở của cậu đã dần dần ổn hơn.Tôi lấy túi giấy ra khỏi miệng cậu sau khi đảm bảo rằng hơi thở của cậu đã hoàn toàn trở lại bình thường.Khuôn mặt Shuel vẫn nhợt nhạt mặc dù hơi thở của cậu đã ổn định lại.Đứa trẻ này, lúc nào cũng mỉm cười ngây ngất, giờ đây giống như một con cá bị mắc cạn và dần mất đi sự sống.Tôi đưa tay ra một cách lo lắng, nhưng Shuel vội vàng mở miệng trước."Tớ xin lỗi.""..... Hửm?""Tớ xin lỗi, xin hãy để tớ ra ngoài..."Shuel run rẩy và lẩm bẩm những lời vô nghĩa.Chỉ sau đó tôi mới nhận ra rằng đôi mắt của Shuel vẫn còn ẩm ướt."Shuel. Tỉnh dậy đi, Shuel!"Lắc vai cậu và hét lên một lần nữa, mắt Shuel cuối cùng cùng mở to ra và lấy lại tiêu cự như thể vừa mới ngủ dậy.Shuel nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt choáng váng, và quay đầu lại để kiểm tra xung quanh trong sự bối rối."Hừ, hừ...."Shuel vẫn còn đang thở dốc, sau đó cậu ngã quỵ với một tiếng thở dài như thể cậu vừa thức dậy sau một cơn ác mộng."Tạ ơn Chúa..."May mắn thay, có một chiếc giường phía sau để cậu không bị ngã nhưng ngay cả khi cậu ấy ngã gục xuống sàn, cậu vẫn sẽ không nhận thấy được tôi đang đứng ở đâu. Sau một lúc nín thở, Shuel ngẩng đầu lên với một tiếng nấc.Cơ thể tôi đóng băng ngay lập tức khi nhìn thấy sự oán giận trên khuôn mặt cậu ấy."Hức... Đừng để tớ trong bóng tối."Rất nhiều tiếng nấc vang lên, nhưng đó là những lời nói cứng rắn đầu tiên phát ra từ miệng đứa trẻ hiền lành này.Tôi không thể hiểu được khuôn mặt méo mó trông như sắp khóc của cậu, nhưng tôi vẫn gật đầu đồng ý."Cậu chắc chứ?""Ừ""Thật không?""Thật mà."Shuel hỏi đi hỏi lại như thể cậu đang chắc chắn chính xác câu trả lời của tôi và cậu ấy nhẹ nhõm hơn sau khi xác nhận lần thứ năm.Sau khi nỗi lo lắng trong tim hạ xuống, đôi mắt của Shuel ngay lập tức nhắm lại và cơ thể cậu ngã về phía sau như một con búp bê bị đứt dây cót. "........!"Tôi vội vã đến gần đứa trẻ, cảm thấy như mình đột nhiên bị tạt một gáo nước lạnh.Cậu ấy ngất xỉu à?Không, sẽ tốt hơn nếu cậu ấy ngất xỉu.Nếu đột nhiên cậu ấy ngừng thở thì sao?Tâm trí tôi trở nên trống rỗng. Tôi không biết mình nên làm gì.Sau đó, tôi đặt ngón tay dưới mũi Shuel. Hơi thở ấm áp sượt qua những ngón tay lạnh lẽo của tôi.Phù."........."Cậu ấy chỉ ngủ thiếp đi........Những lo lắng của tôi tan biến ngay tức khắc và tôi nhìn chằm chằm vào đứa trẻ này.Đồ đáng ghét. Tôi cứ nghĩ trái tim tôi sắp ngừng đập tới nơi rồi.Trái ngược với khuôn mặt lạnh lùng của tôi, khuôn mặt ngủ của Shuel rất an tĩnh, như thể trước đó cậu chưa từng khóc hay trở nên rụt rè. Trans bởi nhà Charyy bận chạy deadline novelTôi lặng lẽ thở dài khi nhìn Shuel thở bình yên với chiếc mũi và đôi mắt đỏ hoe.Cuối cùng rắc rối cũng đã kết thúc, nhưng hiện tại đã đến giờ ăn trưa.Ngay cả khi tôi đã chuẩn bị để rời đi ngay bây giờ cũng không có đủ thời gian..Tôi phải giấu cậu ấy ở đâu đó.Một lần nữa, tôi lại vướng phải rắc rối.Một nơi để ẩn náu. Có chỗ nào ở đây không?Tủ quần áo? Dưới gầm giường? Không cần phải nói, loại trừ tất cả. Phòng tắm? Những người giúp việc sẽ phải vào đó để dọn dẹp, vì vậy nơi đó đã bị loại trừ ngay lập tức.".......Mình nên làm gì bây giờ?"Tôi nhìn xuống Shuel, người đang ngủ ngon lành.Khuôn mặt đứa trẻ đang ngủ vẫn bình yên.* * *"Arwen. Mày đến trễ rồi."Đó là những gì mẹ tôi đã nói khi tôi bước vào phòng ăn.Bà ấy không lộ một chút vẻ tức giận nào khi ở trước mặt cha tôi, chỉ trưng một vẻ ngoài hiền thục trước mặt ông.Tất cả là do cha tôi ghét cảnh tượng thô tục ví dụ như chửi bới chẳng hạn, nhưng trớ trêu thay ông lại là người thô tục nhất trong số họ.Tôi đứng trước mặt ông ấy, cố gắng kiểm soát hơi thở của mình. Để tránh bị trễ, tôi nắm giữ chiếc váy và đã chạy điên cuồng đến phòng ăn nên tôi đã hết hơi.Sau khi suy ngẫm về nơi để giấu Shuel, tôi giấu Shuel giữa những con búp bê. Vì mất khá nhiều thời gian cho việc ấy nên tôi chỉ còn một khoảng thời gian ngắn để có thể nhanh chóng đến phòng ăn.Tôi giấu đứa trẻ giữa nhiều con búp bê sang trọng, mềm mại và thơm tho nhất, rồi tôi đã cáu gắt với những người giúp việc để họ không thể chạm vào búp bê của tôi khi tôi chạy ra ngoài.Búp bê satin và ngọc đắt tiền là những món đồ xa xỉ.Cha mẹ tôi đã mua cho tôi những con búp bê để họ cho thiên hạ thấy rằng trong việc nuôi dạy con cái, họ trân quý con cái của họ hơn bao giờ hết nhưng họ lại ngăn tôi chơi với con búp bê họ đã mua cho tôi và nói rằng tôi sẽ làm bẩn nó.Chúng là những con búp bê rất đắt tiền và dù sao tôi cũng sẽ không chạm vào chúng nhưng đây là một trong trường hợp khẩn cấp nên bắt buộc tôi phải làm như vậy, vì tôi trân trọng mạng sống của mình hơn là những vật có giá trị."Xin lỗi vì đã đến trễ, thưa cha, thưa mẹ và cả...".Tôi dừng lại một lúc và nhìn lên.Ở đó, bên phải của cha tôi, vị trí cao nhất trong gia đình. Tôi đã ước nó bị bỏ trống, nhưng vẫn có người ngồi trên chiếc ghế đó.Không để lộ rõ bất kỳ biểu cảm nào, tôi mỉm cười rạng rỡ như một đứa ngốc."Chào anh trai!"Khuôn mặt của người kia như bị xúc phạm trước lời chào của tôi.Trước đó anh ta đã không hài lòng với đứa em gái chỉ mới ba tuổi của mình và thường đổ lỗi về sự ngu ngốc của tôi.Tất cả đều ngu ngốc.Tuy tôi nghĩ như vậy, tôi vẫn mỉm cười và ngồi xuống bên cạnh mẹ tôi. Bà ấy đang ngồi ở phía bên trái của cha, ngay tầm nhìn của cha.Ngay cả vào một ngày đặc biệt như thế này, bữa ăn dành của tôi vẫn được phục vụ như thường ngày.Một chiếc bánh mì nhỏ hơn một chút so với lòng bàn tay của tôi, cùng với món rau hầm, và một vài lát trái cây.Bất cứ khi nào tôi nhìn thấy bữa ăn, rõ ràng là bữa ăn thiếu chất dinh dưỡng, nhưng tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm khi cơ thể của mình vẫn còn nhỏ ."Jeff. Học kỳ này của con thế nào? Thật bất ngờ khi con trở về nhà khá sớm. Mẹ rất vui khi con trở lại sớm hơn dự tính".Giọng nói ngọt ngào của mẹ tôi...Tôi không tò mò về anh ta nhưng khi tôi thấy ánh mắt của bà ấy, liếc nhìn anh trai với đôi mắt lấp lánh đầy sự tò mò.Trong khi cắt một miếng bít tết với kích cỡ bằng bữa ăn trên đĩa của tôi, anh ta vô tư nhai thức ăn một cách ngon miệng."Vâng, con đã vượt qua kỳ thi với số điểm cao nhất, vì vậy con đã bắt đầu kỳ nghỉ sớm hơn dự tính ban đầu."Khi tôi đang nhai món salad, tôi gần như bật cười với những lời nói đó.Tôi không chắc liệu có thật sự là thi có kết quả tốt hay không, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói về một kỳ nghỉ được bắt đầu sớm như vậy đối với một thằng nhóc ngốc nghếch như thế."Ôi trời, thật tuyệt vời! Đúng như dự đoán, đó mới là con trai của chúng ta. Con làm tốt lắm!"Mẹ tôi mỉm cười rạng rỡ, gật đầu lia lịa với câu chuyện hết sức ngớ ngẩn ấy. Tôi cố gắng nuốt đồ ăn của mình và cười cùng với mẹ.Jeffrey là người không có hứng thú với học tập, vì vậy chỉ số thông minh của anh ta là hoàn toàn thuộc về con số không.Với niềm tự hào to lớn của mình, anh ta sẽ sớm bỏ học ngay lập tức sau khi đạt được số điểm cao như vậy. Nhưng tôi nghĩ cũng có thể anh ta đã thực sự bị đuổi khỏi học viện.Nếu anh ta thật sự bị đuổi ra khỏi học việc, người cha và người mẹ yêu quý của anh ta mà biết về sự việc đó thì chắc chắn họ sẽ thay đổi cách cư xử đối với anh ta.Nên là, tôi không nghĩ rằng anh ta đã bỏ học..."Nhưng tại sao anh trai đột nhiên trở lại?"#VUILONGKHONGREUP#NhaCharyybanchaydeadlinenovel
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me