Anh Banh Mi Va Be Meoz
Tiếng chuông vang lên kết thúc một buổi học dài. Sân trường dần đông đúc, học sinh đổ ra như ong vỡ tổ. Pond vừa ra khỏi lớp, còn chưa kịp bước xuống bậc cầu thang thì đã thấy Prim đứng đợi sẵn."Tay cậu như vậy chắc không lái xe được rồi. Có muốn đi chung với mình đến nhà thầy không?" – Prim nghiêng đầu hỏi, giọng nhẹ như gió chiều.Pond còn chưa kịp trả lời, một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên từ phía sau, không lớn nhưng đủ để làm cả hai người đứng im. "P'Pond bị đau, nhưng Phuwin thì lành lặn. Cảm ơn ý tốt của P'Prim nha."Pond khẽ liếc sang. Phuwin đang đứng đó, khoanh tay, ánh mắt bình thản nhưng sắc lẻm. Giọng em không cao, không gay gắt, nhưng lạnh đủ để anh đổ mồ hôi hột.Em mèo nhỏ... ghen thật rồi.Prim không giận, chỉ hơi nhướng mày rồi mỉm cười:"Chỉ tiện đường thôi mà. Mèo không cần xù lông dữ vậy đâu."Mèo?Phuwin nhíu mày. Ngay lập tức. Gọi gì không gọi, dám gọi mèo, mèo chỉ có một mình PangPond được phép gọi thôi.Không nói nhiều, em bước lại gần, đứng chắn nhẹ trước mặt Pond, nở một nụ cười ngọt đến rợn người:"Chị thử đụng vào là biết ngay mèo hay hổ á mà."Giọng nói mềm nhưng ánh mắt lại chẳng hiền chút nào. Câu nói vừa dứt, không khí như ngưng lại một nhịp. Thấy không khí có phần căng thẳng, Pond vội chen vào."Mình quen được Phuwin chở rồi, cảm ơn ý tốt của cậu nha."Prim thoáng lúng túng, đành cười nhẹ rồi quay đi:"Vậy... mình về trước. Gặp lại sau nha Naravit."Pond thở phào khi thấy cô ấy đi khuất, rồi quay sang nhìn em, Phuwin vẫn còn đang nghiêm mặt. Anh vội cười, kéo tay em:"Đi thôi, Meoz, mẹ anh nấu trứng chiên rồi đó~"Phuwin tuy vẫn còn hơi bực, nhưng bị cái giọng nũng nịu của Pond làm mềm lòng. Em không nói gì, ngoan ngoãn dắt xe, để Pond ngồi lên sau.Trên đường về, Pond cứ ngồi sau mà cười tủm tỉm mãi không thôi."Anh bị gì vậy?" – Phuwin hỏi, không thèm quay lại."Không gì, chỉ là thấy Meoz giữ người chặt ghê luôn.""Giữ gì mà giữ?! Anh nói nữa là em cho xuống xe đi bộ thiệt á!"Pond bật cười khúc khích, chồm người lên, ghé sát tai em:"Thích anh thì cứ nói đi, đừng chối nữa~""Thích cái đầu anh á!!" – Phuwin gắt lên, mặt đỏ như gấc "Im coi! Lát té là đừng có la!"Pond ngoan ngoãn dựa lưng lại, im bặt, chỉ còn tiếng cười khe khẽ.Mèo nhỏ của anh, ghen lên cũng đáng yêu muốn xỉu luôn.Căn phòng học nhỏ nằm ở tầng hai, khung cửa sổ mở hé để lùa chút gió cuối ngày vào trong. Bên ngoài, những chậu cây nhỏ trên lan can lay động nhẹ theo làn gió, và một cậu nhóc với mái tóc rối bù vì đội mũ nón cả ngày đang ngồi bên bậu cửa, hai tay chống cằm, đôi mắt không ngừng dõi vào trong lớp.Lớp ôn tập chỉ dành riêng cho hai học sinh được tuyển vào kỳ thi học sinh giỏi là Prim và Pond nên cậu bé mèo chỉ ngồi ngoài cửa sổ, ánh mắt cảnh giác như bảo vệ lãnh thổ. Từ lúc bước vào lớp, Prim đã ngồi sát Pond, lấy luôn lý do "ngồi gần để dễ trao đổi bài", khiến Phuwin phải nhíu mày không dưới năm lần. Đôi chân nhỏ lúc đầu còn đong đưa lơ đãng, giờ đã bắt chéo lại, gương mặt đăm chiêu như chuẩn bị cho một cuộc họp quan trọng.Thầy giáo vừa dứt lời cho nghỉ giải lao, Phuwin đứng bật dậy, ló đầu vào lớp, giọng trong trẻo vang lên:"Pangpond, em đi mua kem nè. Anh ăn gì không?"Pond ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng rơi lên người em:"Cho anh vị cũ nha. Nhớ chạy xe cẩn thận đó.""Người ta không phải con nít mà!" – Phuwin phụng phịu, miệng bĩu ra rõ dài, rồi nhún vai chạy biến khỏi hành lang như một làn gió nhỏ thơm mùi bạc hà.Em vừa khuất khỏi, không khí trong lớp lập tức đổi khác.Prim ngồi im vài giây, rồi như chớp được cơ hội ngàn năm có một, cô xoay nhẹ người, kéo ghế nhích lại gần Pond một chút. Vở bài tập bị đẩy sát qua bên, đến mức mép giấy gần như chạm vào khuỷu tay của Pond."Câu này làm sao vậy... Naravit?" – Giọng cô nhẹ như hơi thở, ánh mắt chớp chớp có phần ngây thơ được sắp đặt cẩn thận.Pond nghiêng đầu nhìn bài, chưa nói gì đã thấy khoảng cách giữa hai người gần hơn bình thường. Anh lịch sự giải thích, nhưng theo phản xạ, vai vẫn dịch ra một chút.Prim cũng dịch theo.Anh lại nghiêng người tránh, cô lại nhích tới. Cứ thế, ghế của Pond gần như sắp trượt khỏi mép bàn.Anh đặt bút xuống. Đôi mắt lạnh đi đôi chút, nhưng giọng vẫn mềm mỏng:"Prim."Prim ngẩng lên."Mình nghĩ... cậu nên biết mình đang làm gì?."Cô gái bên cạnh im lặng vài giây. Đôi mắt như vừa dao động, như vừa cố nén điều gì đó rất lâu rồi. Cô buông một hơi thở dài thật khẽ, như thể đã đến lúc không thể giấu thêm."Naravit..."Tên anh thoát ra trong giọng nói mềm như lụa, nhưng lần này, không còn sự vòng vo nào nữa."Mình thích cậu."Ba chữ ngắn ngủi, nhưng vang lên rõ ràng, không chút do dự.Pond không ngạc nhiên. Anh từng linh cảm, từng đoán trước, thậm chí từng âm thầm mong mình sai. Nhưng bây giờ, khi đối diện, khi lời đó được thốt ra một cách chân thành như vậy, anh vẫn không thể giả vờ không nghe.Pond nhìn thẳng vào mắt Prim. Đôi mắt anh không chớp, không tránh né. Đáy mắt là sự dịu dàng, nhưng dứt khoát."Mình biết. Mình đủ lớn để hiểu điều đó." – Anh nói. Âm thanh trầm nhẹ, như chạm vào mặt nước.Prim siết chặt lấy mép quyển vở, ngón tay cô hơi run:"Vậy tại sao? Tại sao không cho mình một cơ hội?""Vì mình không thích Prim."Prim vẫn ngồi yên. Cô gái có vẻ ngoài xinh xắn với mái tóc dài nhẹ buộc lệch sang một bên, đang cúi nhẹ đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Pond. Mấy giây im lặng trôi qua, cuối cùng cô khẽ hỏi, giọng nhỏ và mềm như một chiếc khăn lụa, nhưng từng chữ đều rạch rõ ý nghĩ:"Tại sao chứ? Mình... có gì không tốt sao?"Pond nhìn cô, không nói gì, để Prim có thể tiếp tục.Cô ngẩng lên, ánh mắt trong suốt ấy bỗng dưng dao động."Nhan sắc, học lực, gia đình... mình không thiếu thứ gì cả. Thậm chí..." – Cô dừng lại một nhịp, như đang chọn lựa từ ngữ. "Thậm chí còn hơn cả Phuwin nữa."Câu nói vừa dứt, ánh mắt Pond lập tức chuyển sắc.Chỉ một thoáng thôi, nhưng đủ để cả lớp học dường như hạ thấp nhiệt độ xuống vài độ.Pond khẽ nhíu mày. Cái tên "Phuwin" khi bị mang ra so sánh một cách trực diện như thế khiến lòng anh dội lên cảm giác khó chịu rõ rệt. Anh không thích điều đó. Không thích khi người quan trọng nhất với mình bị đặt lên bàn cân, như một phép đo giá trị có thể quy ra thành học lực hay gia thế."Prim." – Pond lên tiếng, giọng trầm xuống hẳn, nhẹ nhưng rõ ràng."Mình không chọn người mình thích bằng thước đo. Cũng không nhìn ai bằng công thức thành tích hay gia cảnh. Cậu nói cậu có nhiều thứ... ừ, có thể không hoàn toàn sai. Nhưng..."Anh dừng lại, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào Prim không né tránh, nhưng cũng không mềm lòng. "Trong lòng mình đã có một vì sao rồi. Mà khi người ta đã có ngôi sao trong tim... họ đâu còn để mắt đến vũ trụ nữa."Prim khựng lại.Câu nói ấy, nhẹ nhàng thôi, như lời thì thầm gió lướt qua bờ má. Nhưng cũng là một cú vỗ vào ngực, khiến cô không khỏi thấy lồng ngực mình thắt lại."Cậu hiểu ý mình mà, đúng không?" – Pond tiếp tục, giọng anh không trách móc, cũng không biện hộ. Chỉ đơn thuần là sự thật đã được cất giữ quá lâu, giờ mới được nói ra bằng tất cả chân thành."Phuwin là ngôi sao của mình."Anh cười, một nụ cười dịu dàng như nắng đầu đông."Em ấy không cần phải hơn ai cả, không cần phải nổi bật, không cần phải cố gắng làm gì cả... chỉ cần là chính em ấy thôi. Là em nhỏ đáng yêu, ngốc nghếch, hay nhăn mặt nhăn mũi khi ăn rau, hay giả vờ lườm mà mắt long lanh như sắp khóc. Mình thích em ấy, chỉ vì em ấy là chính em ấy."Nói đến đây, ánh mắt Pond bỗng như sáng hơn. Mỗi khi nhắc đến Phuwin, mọi góc cạnh lạnh lùng nơi anh đều trở nên mềm mại."Chỉ vậy thôi."Prim im lặng.Gió từ ngoài cửa sổ lùa vào, lướt qua mái tóc cô, nhẹ đến mức như đang vỗ về. Nhưng chẳng ai nghe thấy lời an ủi nào.Prim cúi đầu, tay vẫn siết nhẹ mép quyển vở đã lật sang trang trắng từ lúc nào. Một lúc sau, cô khẽ thở ra, không rõ là nhẹ nhõm hay buông bỏ."Vậy..." – Giọng cô chùng xuống, như là một đốm lửa sắp lịm tắt. "Chúng ta... vẫn có thể làm bạn tốt không?"Không cần nghĩ ngợi, Pond gật đầu ngay."Tất nhiên rồi. Nhưng..." – Anh hơi nghiêng đầu, nét mặt thoáng chút tinh nghịch. "Mình chỉ gặp riêng cậu nếu Phuwin đồng ý. Vì mình không muốn em ấy buồn."Prim ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, thoáng bất ngờ trước câu nói đó. Nhưng rồi, ánh mắt cô dịu xuống. Cô nhìn người con trai vừa thẳng thắn từ chối mình, lại vừa nhẹ nhàng đặt một ranh giới đủ tinh tế để không làm ai tổn thương thêm nữa."Còn nếu cần hỏi bài," – Pond tiếp, giọng như đang trêu, "thì lên lớp tìm mình nha. Mình luôn ở trong lớp với Phuwin."Prim bật cười.Không phải kiểu cười vui vẻ, mà là một nụ cười nhỏ, trong trẻo như hạt mưa vừa chạm xuống mặt bàn gỗ cũ ngắn ngủi, nhưng cũng đủ làm dịu đi chút gì đó trong lòng."Mình hiểu rồi."Ngay khoảnh khắc đó, cánh cửa lớp nhẹ nhàng mở ra, tiếng động nhỏ vang lên như một nhịp chuông chốt lại cuộc hội thoại.Phuwin xuất hiện nơi ngưỡng cửa, tay cầm ba hai cây kem đang muốn tan nước, trên trán còn lấm lem vài giọt mồ hôi.Đôi mắt to tròn của em dừng lại thoáng qua Pond, rồi lập tức dừng hẳn ở Prim đủ lâu để nhận ra không khí trong lớp có điều gì đó vừa xảy ra.Phuwin nghiêng đầu, giọng cất lên có vẻ vô tình nhưng lại rất khéo thăm dò:"Anh chị đang nói chuyện gì vậy?"
—————
Hình như có vẻ mng ko thích fic này lắm. Thấy cmt với view ít quá trừi :((((
—————
Hình như có vẻ mng ko thích fic này lắm. Thấy cmt với view ít quá trừi :((((
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me