TruyenFull.Me

Anh Cho Em Lon Duoc Khong

Có ai còn nhớ bé Dũ ở chương 8 không ạ 😗 👆👆👆
......................................
.
.
.
Sau một hồi chịu đựng "lễ rửa tội" từ ánh mắt của những người xung quanh, Lưu Chương cuối cùng cũng thành công xoay sở, kéo theo đám người còn lại trốn vào một quán ăn vặt khá vắng khách nằm ở trong một con hẻm.

Bọn họ năm người ngồi vây tròn quanh một bàn nhỏ trong góc khuất. La hét nãy giờ làm Lâm Mặc cảm thấy vừa đói lại vừa khát, liền quyết định gọi thật nhiều để bổ sung năng lượng. Đợi mọi người đều chọn món xong, Lưu Chương mới cầm tờ thực đơn lên đưa cho Châu Kha Vũ.

"Bé con, có thích ăn gì không? Thích hình nào thì chỉ vào hình đó, anh mua cho em."

Vu Dương nhìn nhìn, liền lên tiếng hỏi:

"Lưu Chương này, cậu định cứ gọi bé con, bé con mãi à. Như vậy sẽ bất tiện lắm đấy, không bằng lấy cho thằng nhóc một cái tên nào đấy đi?"

Lưu Chương nghiêng đầu, nghĩ cũng đúng, liền quay sang hỏi:

"Bé con, lấy cho em một cái tên nhé? Em có đặc biệt thích gì không?"

Châu Kha Vũ nhìn hắn, rồi cầm lên tờ thực đơn, ngón tay chỉ vào một xiên tre gồm ba cái bánh bột gạo hồng trắng xanh xếp chồng lên nhau.

Hắn theo thói quen lại đưa tay xoa đầu thằng nhóc: "Em thích cái này sao? Bánh dango đấy, để anh gọi cho em."

Lưu Chương: "A, hay anh gọi em là Dango luôn nhỉ? Nghe đáng yêu phết đấy!"

Oscar: "..."

Lâm Mặc: "..."

Vu Dương: "..."

Cái trình độ đặt tên này có hơi...

Châu Kha Vũ nghe xong liền lạnh nhạt nhìn hắn, quay mặt đi không thèm phản ứng.

Oscar nhịn không được lên tiếng cảnh tỉnh hắn: "Mày đặt tên cho tử tế một chút được không? Đặt tên nào mà để thằng nhóc ra đường còn dám nhận là tên nó ấy! Tao mà bị gọi là Dango thì chắc chắn tao sẽ cho mày ăn đấm ngay từ lần gọi đầu tiên đấy!"

Vu Dương: "Dango nghe cũng... khá đáng yêu... nhưng tớ nghĩ gọi Dan thôi nghe sẽ ổn hơn đấy."

Lâm Mặc dứt khoát chốt đơn: "Dan đi anh."

Nhưng Lưu Chương vẫn còn muốn giãy dụa một chút: "Bé con, Dango và Dan em thích cái nào hơn? Anh thấy Dango nghe đáng yêu lắm đấy."

Châu Kha Vũ không cần suy nghĩ, lạnh lùng đưa lên hai ngón tay, dập tắt ý nghĩ vớ vẩn của Lưu Chương.

Lưu Chương thấy bé con nhà mình dứt khoát như vậy, cũng đành thất vọng từ bỏ: "Được rồi, Dan."

Thế là Châu Kha Vũ thành công có một cái tên mới. Mà thật ra cũng không mới mẻ gì cho lắm, bởi vốn dĩ tên ở nhà của nó cũng là Daniel rồi, chẳng qua tên này chỉ có ông bà là thích gọi thôi, còn anh trai nó thì vẫn thích gọi nó là Kha Vũ hơn.

Nếu có thể, nó cũng muốn nghe anh gọi nó là Kha Vũ...

Người phục vụ bắt đầu mang dần từng món ăn lên. Lúc bắt đầu động đũa Lưu Chương mới nhớ đến một vấn đề.

"Ủa? Oscar, con Luna đâu rồi?"

"Sao tao biết? Nó kè kè theo mày mà?"

"Đừng hỏi em, em chỉ biết ăn và chơi thôi."

"Robot của cậu sao? Lúc tụi mình đang đứng nói chuyện trước gian hàng trang sức, tớ thấy nó cầm một đống đồ chơi bay đi đâu đó ấy." - Vu Dương nhớ lại, liền lên tiếng trả lời.

Lưu Chương sững sốt buông đũa: "Đồ chơi nào? Nó làm gì có tiền mà mua?

Hắn thử đưa tay sờ xuống túi quần, không ngoài dự liệu - trống không. Ví tiền bị thó đi hồi nào mà hắn cũng chẳng hay. Thế là một tràng diss ngay lập tức được Lưu Chương cho ra đời.

"Về tới nhà là xác định nát cái thân nó với tao! Không hiểu nổi tại sao hồi đó cha mẹ tao lại chọn mua nó về nữa. Nói cái gì mà thỉnh quà may mắn về độ cho tai qua nạn khỏi, nhanh nhanh lành bệnh! Tao thấy rõ ràng là một cục nợ ăn hại thì có. Đã vậy hai người đó còn mua bằng tiền - của - tao nữa chứ! Nhớ lại vẫn còn cay!"

Vu Dương bật cười, hắn nói khá tốt, ít ra có món đồ chơi thú vị thì sẽ bớt nhàm chán hơn. Hắn chợt quay sang nhìn Châu Kha Vũ hỏi:

"Bé Dan thì sao? Ở nhà có ai mua đồ chơi robot như vậy cho em không?"

Châu Kha Vũ nhớ đến anh trai, liền gật đầu. Anh trai không chỉ mua một, mà còn mua rất nhiều robot cho nó.

Vu Dương nghiêng đầu nhìn nó, mấy sản phẩm trí tuệ nhân tạo cao cấp như này... không hề dễ sở hữu đâu. Giá thành đắt đỏ, nguồn cung cấp năng lượng chuyên biệt, lại còn phải bảo dưỡng định kì hằng năm như khám sức khoẻ nữa. Bọn chúng tựa như một dạng "pet" cao cấp dành riêng cho cánh nhà giàu vậy.

"Ba mẹ mua cho em sao?"

Nó kéo một cái bánh ra từ que dango, khẽ lắc đầu. Ba mẹ nó... đã không có, ông bà nói họ đã đi rất xa rồi, ở nhà chỉ còn nó với anh trai mà thôi.

"Vậy, là anh trai em sao?"

Châu Kha Vũ vừa cắn bánh vừa gật đầu, đúng vậy, nó có một anh trai.

"Em có thường đi chơi đâu không? Khu vui chơi hay sở thú chẳng hạn? Đợi lúc nào rảnh, bọn anh cũng sẽ dẫn em đi."

Châu Kha Vũ suy nghĩ một lát, liền lắc đầu, không có gì thú vị, nó đều đi hết rồi, rất nhàm chán. Còn chẳng bằng ở nhà chơi cùng Lưu Chương.

Vu Dương nhướng mày, hiếm thấy có đứa con nít nào có thể từ chối được sức hấp dẫn của mấy địa điểm như khu vui chơi hay sở thú. Nhìn thái độ bình thản của thằng nhóc thì có lẽ nó đã từng đi nhiều lần rồi.

Có vẻ như giả thuyết "đến từ gia đình khó khăn" của Oscar là không đúng đâu...

"Vậy, anh trai của em làm nghề gì vậy? Có giống bọn anh không?"

Châu Kha Vũ đang cúi đầu ăn, nghe thấy câu hỏi này của Vu Dương đột nhiên liền bị sựng lại. Nhưng cũng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, rồi nó lập tức trở về trạng thái bình thường, ngay cả Lưu Chương ngồi kế bên cũng không phát hiện ra.

Nó ngẩng đầu lên nhìn Vu Dương, khẽ lắc đầu. Xong lại cúi xuống gặm tiếp cái bánh trong miệng, trong đầu thầm trách móc. Thật là, cái anh này xấu tính thế không biết. Nhân lúc nó đang ăn không để ý mà "gài" nó cả đống câu rồi, nó cũng lơ đãng mà trả lời thật luôn.

Cũng may nó dừng lại kịp thời, vừa nãy mà theo phản xạ tự nhiên gật đầu tiếp một cái nữa là đi toi rồi.

Anh nó quả thật là một quân nhân, nó biết. Hơn nữa quân phục của anh nó còn hoàn toàn khác so với Lưu Chương, từ màu sắc đến kiểu dáng. Nên cơ bản thì nó cũng đoán được nơi đây đã cách rất xa, rất xa nhà nó. Nó đã không còn ở trên địa phận nước B nữa rồi. Đương nhiên là nó không ngốc đến mức để lộ điều này cho ai biết. Dù nó chỉ mới tám tuổi, nhưng cũng đủ khôn để biết rằng thân phận của mình "giá trị" đến cỡ nào trong thời buổi này. Nó bị bắt cóc còn không phải là vì lý do này sao.

Vu Dương lại tiếp tục "vô tình" hỏi nó thêm về một số địa điểm nổi tiếng của cả nước A lẫn nước B, nó đều lắc đầu giả vờ không biết. Có một điều nó phải công nhận là người này thật sự rất khéo ăn nói, rất dễ khiến người nghe bị cuốn theo cuộc trò chuyện mà anh vạch ra sẵn, sau đó bất giác liền trả lời thật lòng.

Nếu không phải vừa nãy đột nhiên anh ta hỏi về nghề nghiệp của anh trai nó, thì có lẽ nó cũng sẽ không kịp thời nhận ra...

Sau khi ăn xong bọn họ lại kéo nhau đi chơi. Lâm Mặc thu hoạch thêm được một đống thú nhồi bông, bánh kẹo. Toàn bộ đều là chiến lợi phẩm từ trò bắn súng - một quá trình đơn phương tàn sát chủ tiệm đến từ vị trí Oscar và Lưu Chương. Ông chủ tiệm cũng chỉ biết đứng nhìn rồi khóc thầm trong bụng, chứ nào đâu ngờ rằng hai người đối diện đều là dạng học viên tinh anh của Học viện Quân Đội, coi như hôm nay tiệm của ông ta xui xẻo đi.

Châu Kha Vũ đứng kế bên cũng hưởng ké được một chút, Lưu Chương còn riêng mua cho nó thêm một cái đèn lồng giấy - bằng tiền của Oscar. Nhưng nó chẳng thể nào vui nổi, bởi vì toàn bộ hành trình nó đều phải căng mắt ra quan sát Vu Dương. Nó sợ trong lúc lơ đãng anh ta lại hỏi nó thêm câu nào nữa thì tiêu. Nhưng nhờ vậy mà nó cũng phát hiện ra, những lúc không nói chuyện với nó thì anh ta lại quấn lấy Lưu Chương!

Đồ đáng ghét!

Làm hại Châu Kha Vũ phải căng dây thần kinh cả buổi trời, đến khi về tới nhà nó đã mệt lữ ra rồi, đi chơi mà còn tệ hơn ở nhà nữa!
.........................................

Bá Viễn đang ngồi xem xét văn kiện trong phòng làm việc. Đã khuya thế này nên hầu hết mọi người đều về nhà nghỉ ngơi cả rồi. Riêng đối với Bá Viễn thì chỉ cần chỗ nào có bàn ghế và giường là hắn đều nghỉ ngơi được tất. Nên là hầu như quanh năm suốt tháng hắn đều cắm cọc trong trụ sở là chính.

Tiếng điện thoại đột ngột vang lên, hắn bỏ văn kiện đang xem dở xuống bàn, nhấc máy lên nghe.

"Cậu à? Cháu làm xong rồi nhé. Giờ cậu muốn được nghe bản tường thuật trực tiếp hay là để cháu gửi mail cho nào?"

"Tâm trạng tốt quá nhỉ?"

"Vâng, mới đi chơi với bọn Lưu Chương về, vui lắm ạ." - giọng nhấn nhá rõ gây hấn.

Bá Viễn đỡ trán: "Gửi mail qua đây!" sau đó liền ngắt máy cái rụp. Khỏi cần nghe tiếp hắn cũng tưởng tượng ra được giọng cười đắc ý của thằng cháu mất nết kia.

Chỉ một giây sau, hắn nhận được mail, liền mở ngay ra đọc. Xem nào, cha mẹ chưa rõ, có anh trai, chắc chắn gia cảnh không nhỏ, sống ở thành thị, chỉ có điều không xác định được cụ thể nơi sinh sống. Kèm theo ảnh và số liệu cơ thể. Hơn nữa suy đoán được khả năng cao là cơ thể khỏe mạnh, không có khuyết tật - kể cả giọng nói.

Theo quan sát của Vu Dương, thỉnh thoảng thằng nhóc vẫn có thể phát ra một vài âm tiết đơn giản, hơn nữa nó vẫn khóc bình thường, giọng không hề ngượng nghịu. Hắn cũng đã mang theo máy rà quét hình ảnh tổng quan, không hề phát hiện ra chấn thương nào kể cả chấn thương cũ lẫn mới ở vùng thính giác, khả năng nghe tốt, dây thanh âm cũng hoàn toàn bình thường, vùng ngôn ngữ Broca không có dấu hiệu bị tổn thương. Tất cả đều dẫn đến một chẩn đoán duy nhất: Đối tượng không bị tật câm bẩm sinh hay tật câm do chấn thương khác. Có thể là do tự thân có vấn đề, không muốn nói chuyện.

Hơn nữa tính đề phòng người lạ rất cao, không thích hợp với độ tuổi của đối tượng. Khả năng là do môi trường sống đặc biệt từ nhỏ.

Bá Viễn suy tư một chút, cảm thấy thằng nhóc này rất có thể là người hắn muốn tìm, hoặc ít nhất thì cũng đáng giá để thử một phen. Đặc biệt là, vị thiếu tướng "bên kia" cũng thật sự đang tìm một đứa em trai bị mất tích...

Hắn lại mở điện thoại ra, nhập vào một dãy số.

"Bá Viễn đây, tình hình bên cậu ổn cả chứ? Đã có tiến triển rồi, bây giờ tôi muốn cậu nhả một số thông tin ra cho bọn họ, được chứ? Có một số chuyện cần xác định lại một chút. Làm cẩn thận vào, cụ thể là thông tin nào thì tôi sẽ gửi cho cậu ngay. Tốt, tạm biệt."

Bá Viễn ngắt máy, khẽ mỉm cười. Thu hoạch lần này xem ra cũng không tệ lắm đâu, cũng coi như là có "mồi" để câu "cá" rồi.
........................................

Lưu Chương cởi áo ra, quăng phịch xuống dưới nền nhà. Đưa tay xuống định cởi cả quần dài ra để đi vào nhà tắm, vừa sờ đến thắt lưng hắn đột nhiên liền dừng lại.

Hắn quay đầu nhìn ra đằng sau, quả nhiên thằng nhóc con ngồi trên giường vẫn đang mở to mắt nhìn hắn. Lưu Chương nhẹ nhàng vỗ ngực, mém nữa hắn thành biến thái thật rồi, hên là chỉ mới cởi áo thôi. Ở một mình riết quen nên hắn tạm thời quên mất hiện tại trong phòng còn xuất hiện thêm một người nữa.

Có vẻ như do còn nhỏ nên thằng nhóc cũng chẳng biết ngại ngùng là gì, nó nhảy xuống giường, tiến tới cầm chiếc áo đang nằm giữa nhà lên.

Lưu Chương thấy vậy liền không nhặt lên nữa, chỉ quay đầu bỏ vào nhà tắm. Sẵn tiện căn dặn nó:

"Em cứ để đó đi, không cần động vào. Đợi anh tắm xong rồi mình đi ngủ."

Châu Kha Vũ vẫn nhìn chằm chằm theo bóng lưng Lưu Chương, đợi đến khi anh đã khuất hẳn sau cánh cửa nhà tắm, nó mới cúi đầu xuống nhìn chiếc áo của anh.

Nó đưa tay vào túi áo lục lọi, mặc kệ những viên kẹo đầy màu sắc đang rơi vãi ra giữa sàn, từ trong túi lôi ra một mảnh giấy trắng với những dòng chữ màu xanh lá cây.

Tờ giấy này là của Vu Dương. Lúc nãy bọn họ có dừng lại ở một gian hàng, gọi là "Ước Nguyện". Người ta kể lại một truyền thuyết, chỉ cần dùng bút mực màu xanh lá cây để viết, mọi điều ước sẽ biến thành hiện thực. Lâm Mặc nghe xong liền háo hức muốn thử, Vu Dương cũng có tham gia. Không biết Vu Dương viết gì trong đấy, nhưng nó thấy lúc lại gần Lưu Chương, hắn đã bỏ mảnh giấy này vào túi áo của anh.

Vu Dương làm rất quang minh chính đại, không hề có ý giấu diếm, chỉ là lúc đó Lưu Chương còn đang mải mê ngửa đầu nhìn mấy cái đèn lồng khổng lồ đang bay trên trời nên không để ý tới mà thôi. Lúc anh lờ mờ phát giác ra liền cúi đầu xuống nhìn túi áo, nhưng lúc đó Vu Dương đã buông tay ra nhìn sang hướng khác rồi. Chỉ còn lại Châu Kha Vũ đang thọc cả bàn tay vào túi áo của anh để nhồi đầy kẹo vào đấy mà thôi. Lưu Chương cũng liền tưởng rằng cảm giác vừa nãy là do Châu Kha Vũ nghịch ngợm gây ra.

Châu Kha Vũ đương nhiên là cố tình đánh lạc hướng Lưu Chương, không để anh biết tới sự tồn tại của mảnh giấy này. Nếu không thì giờ phút này nó làm gì có cơ hội cầm lấy mảnh giấy này trong tay.

Nó mở tờ giấy ra, để xem Vu Dương viết gì trong đấy. Gì đây? Lần đầu tiên gặp cậu là ở trước cổng trường? cố tình viết thêm một bài phát biểu? cố tình đứng bên cạnh để làm quen? Châu Kha Vũ càng đọc mặt càng đen, đặc biệt là khi đọc đến câu cuối cùng - tớ thích Lưu Chương, bắt đầu từ bây giờ tớ liền chính thức theo đuổi cậu.

Nó quẳng mạnh cái áo của Lưu Chương xuống đất, mấy viên kẹo nhỏ cuối cùng còn sót lại trong túi áo cũng văng ra hết, va vào sàn nhà tạo ra những âm thanh lạch cạch đầy tính bực bội.

Nó tiến đến cạnh cửa sổ, định xé nhỏ mảnh giấy ra vứt xuống dưới vườn. Chợt, nó dừng tay, đóng cửa sổ lại, rồi gấp nhỏ mảnh giấy đi về phía đầu giường - nơi đang cất cái lồng đèn giấy mà Lưu Chương đã mua cho nó lúc ở lễ hội, cẩn thận mở cái đèn ra rồi nhét mảnh giấy vào trong. Rồi nó sẽ dùng mảnh giấy này sau...

"Bé con, đi ngủ thôi!!!"

Lưu Chương đột ngột xuất hiện từ sau lưng, bế hẳn Châu Kha Vũ lên rồi bước một bước dài lên giường, tắt đèn, trùm chăn, ngủ. Một loạt động tác nước chảy mây trôi, không để Châu Kha Vũ kịp phản ứng lại, lúc mở mắt ra nó đã nằm gọn trong lòng Lưu Chương rồi.

Châu Kha Vũ mở to mắt trong bóng tối một hồi lâu, rồi khẽ liếc sang người bên cạnh. Anh ngủ rồi. Nó nhìn anh một lát, rồi khẽ thở dài, nó cũng rất muốn nói chuyện với Lưu Chương, nhưng mà anh trai nó đã dặn rồi: không thể tự ý nói chuyện với người lạ, phải biết để phòng mọi người xung quanh. Nên thành ra từ lúc bị bắt cóc đến giờ nó không hề mở miệng nói chuyện lần nào. Thậm chí đến bây giờ cũng vậy, nó chỉ có thể nói chuyện khi xác định bản thân đã thật sự an toàn mà thôi.

An toàn là đến khi nào nhỉ? Đến khi anh trai tìm được nó chăng? Nếu vậy thì anh trai phải thật mau mau tìm thấy nó mới được, bởi vì nó còn muốn nói chuyện với Lưu Chương, nó rất muốn nói cho anh nghe tên thật của nó là gì...

Miên man suy nghĩ một lát, Châu Kha Vũ cũng liền thiếp đi. Nó cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi không được ngủ trên giường, lúc nào cũng chỉ có thể chui rúc vào một góc nào đó để tạm bợ chợp mắt, thậm chí dù kiệt sức đến cỡ nào đi nữa nó cũng không dám thả lỏng mình rơi vào giấc ngủ sâu, bởi vì xung quanh nó chỉ toàn là người xấu mà thôi. Dù có trưởng thành sớm đến đâu đi chăng nữa, thì suy cho cùng nó cũng chỉ là một đứa trẻ, sẽ mệt mỏi, sẽ sợ hãi. Nó sợ rằng chỉ cần ngủ sâu một chút thôi, sẽ vĩnh viễn không thể trở về nhà được nữa.

Vào đúng lúc mà nó cảm thấy mệt mỏi và tuyệt vọng nhất, Lưu Chương đến rồi,

Anh nói,

"Đừng sợ, có anh ở đây rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me