Anh Chu
Choi Seungcheol là kiểu người nhìn có vẻ rất tự tin, rất bá đạo, nhưng thực chất hắn lại cực kỳ dễ ngại, đặc biệt là khi được khen một cách chân thành.Hôm đó, hắn vừa quay xong một buổi chụp hình cho tạp chí. Hắn vốn không nghĩ nhiều, chỉ là công việc thôi mà, nhưng khi về nhà, vừa bước vào cửa, hắn liền thấy em bé nhà hắn ngồi trên sofa, ôm điện thoại xem hình hắn trên tạp chí, đôi mắt sáng rực như vì sao.“Woaaa, chồng em đẹp trai quá nè!!” Em reo lên, mắt không rời khỏi màn hình.Hắn khựng lại một chút, giả vờ lạnh nhạt: “Đẹp gì mà đẹp?”Em ngước lên nhìn hắn, đặt điện thoại xuống rồi chạy lại gần, vòng tay ôm lấy cổ hắn, ánh mắt long lanh:“Đẹp lắm! Đẹp trai lắm luôn! Anh có biết không? Lúc nãy em còn lướt bình luận của fan nữa, ai cũng khen anh hết lời! Mấy người còn bảo anh nam tính, quyến rũ, khí chất ngút ngàn nữa kìa!”Choi Seungcheol bị nhìn chăm chú quá thì hơi mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng: “Chỉ là hình thôi mà, có gì đâu mà khen dữ vậy?”Em lắc đầu nguầy nguậy, hai tay ôm má hắn, nhìn sâu vào mắt hắn, giọng ngọt lịm:“Không! Là do anh thật sự đẹp trai, thật sự quyến rũ! Cả thần thái, cả khí chất đều tuyệt vời! Anh nghĩ đi, trên đời này có bao nhiêu người vừa đẹp trai, vừa mạnh mẽ, vừa ấm áp, lại còn tài giỏi như anh chứ? Không có ai đâu, chỉ có một mình Choi Seungcheol của em thôi!”Hắn cứng đờ trong vài giây, hai vành tai đỏ rực lên thấy rõ. Nhìn hắn như vậy, em càng được nước làm tới, nhón chân hôn lên chóp mũi hắn một cái, giọng càng thêm nũng nịu:“Anh còn có cơ bụng đẹp nữa nè, vai rộng nữa nè, ai nhìn cũng mê! Mà anh biết em thích nhất điểm gì ở anh không?”Hắn nuốt khan, cố tỏ ra bình tĩnh: “Điểm gì?”Em cười tít mắt, chọc chọc vào ngực hắn:“Em thích ánh mắt của anh. Mắt anh vừa dịu dàng, vừa sắc bén. Bình thường nhìn thì có vẻ nghiêm túc, nhưng mỗi khi anh nhìn em, ánh mắt anh luôn đầy yêu thương, cưng chiều. Em thích đến mức muốn nhìn mãi không thôi…”Choi Seungcheol cạn lời. Hắn không biết phải phản ứng thế nào, chỉ biết đưa tay che mặt, giọng hơi gắt lên để che đi sự ngượng ngùng:“Thôi đủ rồi, không cần khen nữa!”Em cười khúc khích, nhón chân ghé sát tai hắn, thì thầm một câu chí mạng:“Nhưng mà em thích khen chồng em lắm… Vì chồng em là người đàn ông tuyệt vời nhất mà…”Hắn đỏ mặt đến tận mang tai, lập tức ôm lấy em, giấu mặt vào hõm cổ em để che đi sự xấu hổ. Nhưng hành động tiếp theo lại hoàn toàn khác xa bộ dạng ngại ngùng vừa rồi.Hắn siết chặt em trong vòng tay, giọng trầm khàn:“Bảo bối, em dám nói mấy lời như thế thì phải chịu trách nhiệm đấy.”Em chớp mắt: “Trách nhiệm gì cơ?”Hắn cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả vào tai em:“Trách nhiệm dỗ anh, dỗ đến khi nào anh hết ngại thì thôi.”Em: “…”Choi Seungcheol đúng là kiểu người dễ ngại, nhưng một khi đã phản công thì chẳng cho ai đường lui!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me