Anh Johan Cua Em North
/ Author /" Jo, thở đi!"Anh Fah cố gắng ghì chặt lớp băng gạc đẫm máu lên vết thương đang rỉ máu không ngừng trên ngực anh Johan. Máu nóng thấm qua đầu ngón tay anh. Giống như lời Witchathorn đã cảnh báo, vết thương của kẻ bị "lãng quên" sẽ giống như rễ cây mọc ngược vào tim.Tình yêu càng sâu nặng, nỗi đau càng đâm sâu. Khi người anh yêu lãng quên anh, thì từng tế bào trong cơ thể anh như bị bóp nghẹt bởi chính tình yêu đó."Chết tiệt... rõ ràng là chỉ đau vào đêm trăng tròn... hôm nay mưa cả ngày mà vẫn đau là sao?!" Arthit đứng ngồi không yênJohan cắn chặt khớp hàm, hai tay siết lấy lớp chăn dưới người đến trắng bệch. Cơ thể anh khẽ run từng đợt, mồ hôi lạnh thấm đẫm trán, hàng chân mày chau lại vì đau đớn. Một chân anh co lại, như thể bản năng muốn chống chọi lại cơn đau đang thiêu đốt lồng ngực."Preecha từng nói về chuyện này. Nếu ký ức của North về Jo thực sự mất đi mãi mãi, thì vết thương sẽ không còn chờ đến kỳ trăng tròn. Nó sẽ đau bất kỳ lúc nào. Thậm chí là cơn đau sẽ trở nên nghiêm trọng hơn ""Vậy thì kể hết cho nó biết đi! Ép nó nhớ lại! Kéo nó về với mày!" Arthit gắt lên"Không..."Giọng anh Johan yếu ớt, khàn đặc như lẫn cả hơi thở." Cái quái quỷ gì mà mày cứ cố che giấu nó vậy ? Mày nghĩ mày ngăn cản nó được hả ? Nó liên tục hỏi bọn tao về mày, thực chất trong tiềm thức của nó vẫn đang cố nhớ ra mày "Anh Fah thở dài ấn mạnh băng gạc xuống chặn máu lại" Em ấy quên đi mày cũng không vui vẻ gì đâu Jo, em ấy đối với mày là bản năng, không đơn giản là kí ức "Anh Johan thở dốc cố nén lại cơn như muốn đau xé toạc lồng ngực " Kí ức đó....quá nặng nề....em ấy không nên nhớ...."" Mày muốn gánh thay em ấy ? "Có lẽ đúng, là anh chọn gánh thay em phần đau đớn đó. Anh thà mình chịu đựng còn hơn để em phải nhớ lại từng giọt máu, từng tiếng thét kinh khủng trong rừng thông ngày ấy. " Mày có hỏi em ấy chưa ? Rằng em ấy có muốn mày thay em ấy gánh vác như thế này không ? "Anh Johan nhắm mắt ngửa đầu ra sau. Anh không quan tâm, chỉ cần em có cuộc sống bình yên, dù thế giới này có sập anh vẫn sẽ chống đỡ cho em. "North, mày không ngồi yên được hả?"Ter bực bội ném cái gối về phía North, nhưng em chỉ im lặng, không buồn đáp trả. Từ hôm qua đến giờ, lòng em cứ như có lửa đốt. Anh Johan bất ngờ nói đi công tác và rời khỏi nhà ngay trong đêm, không kịp giải thích gì nhiều. Em không hiểu vì sao, chỉ biết rằng có điều gì đó... rất lạ. Một cảm giác bất an len lỏi trong tim em. Em muốn gọi cho anh, nhưng rồi lại sợ làm phiền anh giữa lúc bận rộn."Ter, mày có hỏi anh Hill về anh Johan cho tao chưa?""Hỏi cái gì?""Thì tự nhiên ảnh đi công tác gấp như vậy... Công ty có chuyện gì à?"Ter thở dài, rồi đẩy em ra một cách khó chịu"North, mày tự đi hỏi anh ấy đi." Dao nói nhưng không ngẩng đầu khỏi màn hình laptop "Nếu sợ làm phiền thì thôi, nhưng anh Johan mà thấy mày phiền, ảnh đã không bắt mày về sống chung với ảnh đâu. Muốn quan tâm thì cứ gọi đi, biết đâu ảnh đang đợi đấy." Phoon góp lời"Woa, thằng North mà cũng biết sợ này sợ kia hả? Yêu rồi đúng không?"Ter lập tức nhảy lên lưng em, trêu chọc"Úi chà chà, tình yêu biến người ta thành cún cưng kìa!""Cái đầu mày!" Em gắt, hất Ter ra khỏi người."Ê, đi đâu vậy?""Đi tè, muốn đi chung không?""Mõm chó!"North bước vào nhà vệ sinh, nhưng thật ra em không có nhu cầu gì — ngoài việc tìm một không gian yên tĩnh để thở. Em rút điện thoại ra. Trên màn hình là số của anh Johan. Ngón tay em cứ lơ lửng trên nút gọi, do dự mãi.Sao em lại nhớ anh đến thế?Không hiểu nổi. Cứ như thể tim em thiếu mất một phần.Leng keng...Tiếng chuông kim loại va nhau bất ngờ vang lên khiến em giật mình ngẩng đầu. Một người lạ đang đứng trước cửa nhà vệ sinh.Là Preecha.North khẽ nhíu mày. Em không nhớ cậu ấy là ai , tất nhiên rồi, ký ức kia không còn nữa."Chào!"Preecha mỉm cười. North nghiêng đầu, cảnh giác nhưng vẫn lịch sự"Chào...""Cho cậu nè!"Cậu đưa tay ra. Trên lòng bàn tay là một sợi chỉ đỏ mảnh, ở giữa treo một chiếc chuông bạc nhỏ xíu, lấp lánh ánh sáng dịu nhẹ."Tôi á?" North chỉ vào mình, ngạc nhiên.Preecha bật cười"Woa... giọng của cậu á, lần đầu mới nghe đấy. Dễ thương thật."North cau mày, trong đầu bắt đầu dấy lên nghi ngờ người này có bình thường không vậy?"Nè, để tôi đeo cho. Nhớ là đừng tháo ra nha. Biết đâu, nhờ nó cậu sẽ tìm lại được thứ mình đã vô tình làm rơi mất ""Gì cơ...?"Preecha không trả lời, chỉ lặng lẽ bước tới, nâng cổ tay em lên và cẩn thận buộc sợi chỉ đỏ quanh đó. Chiếc chuông bạc khẽ rung, phát ra âm thanh nhỏ như gió chạm vào kỷ niệm xa xưa. Sợi chỉ ấy từng là vật dẫn đường cho anh Johan tìm thấy em trong nghi lễ hủy diệt Kittima, được nhuộm bởi chính máu của anh.Dù ký ức có bị đánh rơi, máu ở tim vẫn nhớ đường về nhà . Và một lần nữa, nó đã tìm đến em. North cúi nhìn sợi chỉ đỏ trên cổ tay mình, lòng chợt se lại. Không hiểu vì sao, nhưng trái tim em lại khẽ run lên.
----------------------------------------
North tỉnh giấc. Em mơ màng mở mắt, đầu óc quay cuồng. Căn phòng này... không phải ở căn hộ. Không phải chiếc sofa nơi em ngủ thiếp đi khi đang xem TV tối qua. Không khí trong phòng mang một mùi hương dịu nhẹ, lạ lẫm."Anh Jo... anh yêu North nhiều đến mức nào vậy ạ?"Giọng nói ấy, là của em. Em giật mình quay đầu lại. Phía đối diện, anh Johan đang ngồi cạnh một người. Là em, một em North khác, trong bộ đồ bệnh nhân màu nhạt, ánh mắt hơi mệt mỏi nhưng tràn đầy ấm áp. Hình ảnh ấy... quen lắm. Một cơn nhức buốt đột ngột lan khắp đầu khiến em phải đưa tay lên ấn vào thái dương."Anh đã hỏi North rất nhiều lần rằng em có thể ở bên anh suốt đời được không, North nhớ chứ?""...Vâng.""North đã hứa thì phải giữ lời. Coi như anh xin em... đừng rời khỏi tầm mắt của anh, được không?"Tim em thắt lại. Hình ảnh ấy, ánh mắt dịu dàng của anh. Một giọng nói khác lại vang lên, kéo em ra khỏi dòng hồi ức đó."Bọn họ vốn dĩ đã là gia đình của nhau rồi."Cảnh vật vụt biến. Căn phòng nhòe đi thành sương mờ. North giờ đang đứng giữa một khu rừng tĩnh mịch, gió lạnh quất qua gò má. Khu rừng ấy..."Tình yêu của mày lớn đến mức nào? Mày nguyện chết vì nó à?!"Một giọng nữ lạnh lẽo vang lên, rít vào tai như dao cào đá. North hoảng hốt bịt tai lại, tim em đập thình thịch."North... nghe anh không?""Cũng tốt... nếu North quên, ít ra North vẫn sẽ cười như lần đầu anh gặp North."Là anh Johan. Em ngẩng lên và chết sững. Anh đang ôm em, mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt trong vòng tay anh. Nhưng điều kinh khủng hơn là trong tay anh đang cầm một con dao, lưỡi dao sáng loáng chỉa thẳng vào ngực trái chính mình."Anh yêu North nhé.""Không... KHÔNG! ANH JO!!"Em hét lên, vùng chạy về phía anhLeng kengTiếng chuông nhỏ vang lên, như xuyên thủng không gian, bẻ cong mọi hình ảnh, làm tất cả xoắn lại rồi vỡ tan như thuỷ tinh. Anh biến mất. Cả khu rừng cũng biến mất. Em hoảng loạn quay cuồng ánh sáng trắng từ xa rọi đến khiến em phải nheo mắt lại."Nếu North không tìm thấy anh... chỉ cần lắc cái này, anh sẽ tìm thấy North. Hiểu không?"Giọng anh văng vẳng. Em cúi nhìn cổ tay mình. Sợi chỉ đỏ, gắn chiếc chuông bạc lấp lánh, đang rung nhẹ. Em run rẩy nâng cổ tay lên, lắc nhẹ. Leng keng...Tiếng chuông vang lên, rõ ràng hơn bao giờ hết, như xé toạc màn đêm, như gọi về một điều gì đó em đã vô tình bỏ quên. Ánh sáng ập đến.North bật dậy, thở hổn hển như vừa thoát ra từ một cơn ác mộng.Không, đó không phải ác mộng. Đó là ký ức của emEm nhớ rồi, em nhớ ra anh Jo của em . Từng mảnh ghép đổ ập về, từng hình ảnh rõ ràng như in. Anh ôm em giữa rừng thông lạnh buốt. Anh dùng máu mình làm lễ phong ấn. Anh nắm tay em, nói yêu em. Anh đã bảo vệ em bằng cả linh hồn của mình...Làm sao em có thể quên anh như thế này được?"Anh ơi..."Em siết lấy sợi chỉ đỏ, nước mắt ào ra như lũ. Em nấc lên, trái tim nhói buốt, đau đến mức em chỉ có thể ôm ngực mà gục xuống. Anh đã chịu đựng bao nhiêu đau đớn khi em nhìn anh như người xa lạ? Anh đã khổ sở thế nào chỉ để em được bình yên?"Anh Jo...North nhớ anh rồi...anh ơi..."North vội quẹt nước mắt với lấy điện thoại lao ra khỏi căn hộ.
----------------——-
Anh Johan co người lại, thân thể nghiêng sang một bên, bàn tay siết chặt lấy mép giường đến trắng bệch. Những khớp xương nổi lên gồ ghề, run rẩy. Cơn đau ở ngực trái ngày càng dữ dội, như thể có hàng trăm mũi kim đang thi nhau đâm vào tim anh. Cả ngày nay, ngay cả nước lọc anh cũng không thể uống nổi. Mỗi lần nuốt, cơn đau lại dội ngược lên tận óc. Anh Fah buộc phải truyền dịch"Mẹ kiếp! Mày không gọi thì tao gọi!"Arthit sốt ruột đứng bật dậy "Đừng... thằng chó Thit..."Giọng Johan khàn đặc, mỗi từ đều như được rút ra từ cổ họng rực lửa. Thuốc giảm đau đã chẳng còn tác dụng gì nữa. Anh Johan run run siết lấy chiếc bánh răng nhỏ. Anh đưa nó lên môi, đặt một nụ hôn thật khẽ Vừa vặn Arthit rút điện thoại ra thì North gọi đến " Nghe ! " Arthit gắt lên nhìn về phía giường hỗn loạn. / Arthit, anh Jo đang ở đâu ? / Arthit cứng người nhất thời không biết trả lời thế nào liền liếc qua Hill" Chuyện gì? "" North ! Nó hỏi thằng Jo đang ở đâu "Tên em vừa vang lên,anh Johan lập tức gượng người ngồi bật dậy, anh Fah giật mình vội đỡ lấy anh"Jo! nằm xuống! "/ Arthit ! / " Nó nói đi công tác mà mày hỏi tao là thế quái nào ? "/ Thằng chó Thit đừng có lải nhải, anh Jo đang ở đâu ? / Arthit thở dài, anh cúp máy North sau đó ấn gửi định vị cho em." Làm gì vậy ? "Hill ngỡ ngàng " Gửi định vị cho nó, nói tới nói lui phát phiền, nó bắt đầu chửi tao rồi "Anh Johan vội rút ống truyền dịch ra" Jo ! Mày điên hả ? "Hill vội ấn anh Johan trở lại giường" Jo, mày không ổn đâu, mày đang phát sốt đấy ! "Cơ thể anh Johan nóng ran do cơn đau hành hạ. Nghĩ tới việc trời đã tối một mình em chạy đến đây anh không ngồi yên được. " Jo, mày đang sốt hơn 39 độ! Mày muốn chết hả?!"
Hill gắt lên, ấn anh Johan trở lại giường. "Mày còn cố chấp nữa tao trói mày lại đấy! "Trời mưa nặng hạt. North ngồi trong taxi, tim đập loạn trong lồng ngực. Chiếc taxi vừa dừng lại, North lập tức lao ra khỏi xe, chạy thẳng vào toà nhà. Nước mưa bám đầy vai áo, lạnh buốt, nhưng em không quan tâm. Tay em run lên khi nhấn chuông. Em nhấn liên tục, như thể càng nhấn mạnh, cánh cửa sẽ mở ra nhanh hơnCửa mở ra. Arthit thấy em liền thở dài né sang một bên. Em phóng như tên lửa vào phòng ngủ mà không biết còn có cả anh Fah và anh HillTim em thắt lại khi thấy anh Johan ở trên giường. Trên người anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ trắng và quần ngủ dài, vết máu đã khô lại bên ngực trái, nơi từng là dấu vết phong ấn đau đớn. Khuôn mặt anh tái nhợt, hơi thở anh nặng nề, hàng chân mày chau lại" Anh....anh ơi "Anh Johan mở mắt ra khi nghe em gọi." North..."Giọng anh khàn đặc. Anh vừa nghe em gọi anh là anh ơi....có phải không, em là em North của anh. North mếu máo sau đó bật khóc nức nở lao vào lòng anh Johan. " North xin lỗi anh Jo....North xin lỗi vì đã quên mất anh Jo...."Anh Johan siết chặt em vào lòng, như thể sợ chỉ cần buông ra em sẽ tan biến mất. Gương mặt anh vùi sâu vào hõm cổ em, hơi thở nóng hổi thấm vào da thịt, run rẩy nhưng đầy khát khao được chạm đến điều thân thuộc đã mất" North....đừng đi nữa nhé...."Giọng anh thoáng run. Nếu em là trái tim của anh, thì yêu anh chính là bản năng của em.Dù cho thế giới này có sụp đổ, dù em có đánh rơi kí ức bao nhiêu lần thì sâu thẳm trong linh hồn em vẫn sẽ vô thức tìm anh, tìm về nhà của em. " Liệu người có còn ở đây với tôi thật lâu
Ngày rộng tháng dài sợ mai không còn thấy nhau
Ngày em đến áng mây xanh thêm
Ngày em đi nắng vương cuối thềm
Thiếu em tôi sợ bơ vơ vắng em như tàn cơn mơ
Chẳng phải phép màu vậy sao chúng ta gặp nhau
Một người khẽ cười người kia cũng dịu nỗi đau
Gọi tôi thức giấc cơn ngủ mê
Dìu tôi đi lúc quên lối về
Quãng đời mai sau luôn cạnh nhau "
/ Phép Màu (Đàn Cá Gỗ Original Soundtrack) / End.
———————————-
Recommend mọi người nghe bài hát ở trên, lúc toi nghe nghĩ ngay đến cúp lé của toi í hic.... Sẽ có ngoại truyện nhé. Cảm ơn các mom iu rất nhiều vì đã đồng hành cùng toi tới bây giờ 🫶
----------------------------------------
North tỉnh giấc. Em mơ màng mở mắt, đầu óc quay cuồng. Căn phòng này... không phải ở căn hộ. Không phải chiếc sofa nơi em ngủ thiếp đi khi đang xem TV tối qua. Không khí trong phòng mang một mùi hương dịu nhẹ, lạ lẫm."Anh Jo... anh yêu North nhiều đến mức nào vậy ạ?"Giọng nói ấy, là của em. Em giật mình quay đầu lại. Phía đối diện, anh Johan đang ngồi cạnh một người. Là em, một em North khác, trong bộ đồ bệnh nhân màu nhạt, ánh mắt hơi mệt mỏi nhưng tràn đầy ấm áp. Hình ảnh ấy... quen lắm. Một cơn nhức buốt đột ngột lan khắp đầu khiến em phải đưa tay lên ấn vào thái dương."Anh đã hỏi North rất nhiều lần rằng em có thể ở bên anh suốt đời được không, North nhớ chứ?""...Vâng.""North đã hứa thì phải giữ lời. Coi như anh xin em... đừng rời khỏi tầm mắt của anh, được không?"Tim em thắt lại. Hình ảnh ấy, ánh mắt dịu dàng của anh. Một giọng nói khác lại vang lên, kéo em ra khỏi dòng hồi ức đó."Bọn họ vốn dĩ đã là gia đình của nhau rồi."Cảnh vật vụt biến. Căn phòng nhòe đi thành sương mờ. North giờ đang đứng giữa một khu rừng tĩnh mịch, gió lạnh quất qua gò má. Khu rừng ấy..."Tình yêu của mày lớn đến mức nào? Mày nguyện chết vì nó à?!"Một giọng nữ lạnh lẽo vang lên, rít vào tai như dao cào đá. North hoảng hốt bịt tai lại, tim em đập thình thịch."North... nghe anh không?""Cũng tốt... nếu North quên, ít ra North vẫn sẽ cười như lần đầu anh gặp North."Là anh Johan. Em ngẩng lên và chết sững. Anh đang ôm em, mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt trong vòng tay anh. Nhưng điều kinh khủng hơn là trong tay anh đang cầm một con dao, lưỡi dao sáng loáng chỉa thẳng vào ngực trái chính mình."Anh yêu North nhé.""Không... KHÔNG! ANH JO!!"Em hét lên, vùng chạy về phía anhLeng kengTiếng chuông nhỏ vang lên, như xuyên thủng không gian, bẻ cong mọi hình ảnh, làm tất cả xoắn lại rồi vỡ tan như thuỷ tinh. Anh biến mất. Cả khu rừng cũng biến mất. Em hoảng loạn quay cuồng ánh sáng trắng từ xa rọi đến khiến em phải nheo mắt lại."Nếu North không tìm thấy anh... chỉ cần lắc cái này, anh sẽ tìm thấy North. Hiểu không?"Giọng anh văng vẳng. Em cúi nhìn cổ tay mình. Sợi chỉ đỏ, gắn chiếc chuông bạc lấp lánh, đang rung nhẹ. Em run rẩy nâng cổ tay lên, lắc nhẹ. Leng keng...Tiếng chuông vang lên, rõ ràng hơn bao giờ hết, như xé toạc màn đêm, như gọi về một điều gì đó em đã vô tình bỏ quên. Ánh sáng ập đến.North bật dậy, thở hổn hển như vừa thoát ra từ một cơn ác mộng.Không, đó không phải ác mộng. Đó là ký ức của emEm nhớ rồi, em nhớ ra anh Jo của em . Từng mảnh ghép đổ ập về, từng hình ảnh rõ ràng như in. Anh ôm em giữa rừng thông lạnh buốt. Anh dùng máu mình làm lễ phong ấn. Anh nắm tay em, nói yêu em. Anh đã bảo vệ em bằng cả linh hồn của mình...Làm sao em có thể quên anh như thế này được?"Anh ơi..."Em siết lấy sợi chỉ đỏ, nước mắt ào ra như lũ. Em nấc lên, trái tim nhói buốt, đau đến mức em chỉ có thể ôm ngực mà gục xuống. Anh đã chịu đựng bao nhiêu đau đớn khi em nhìn anh như người xa lạ? Anh đã khổ sở thế nào chỉ để em được bình yên?"Anh Jo...North nhớ anh rồi...anh ơi..."North vội quẹt nước mắt với lấy điện thoại lao ra khỏi căn hộ.
----------------——-
Anh Johan co người lại, thân thể nghiêng sang một bên, bàn tay siết chặt lấy mép giường đến trắng bệch. Những khớp xương nổi lên gồ ghề, run rẩy. Cơn đau ở ngực trái ngày càng dữ dội, như thể có hàng trăm mũi kim đang thi nhau đâm vào tim anh. Cả ngày nay, ngay cả nước lọc anh cũng không thể uống nổi. Mỗi lần nuốt, cơn đau lại dội ngược lên tận óc. Anh Fah buộc phải truyền dịch"Mẹ kiếp! Mày không gọi thì tao gọi!"Arthit sốt ruột đứng bật dậy "Đừng... thằng chó Thit..."Giọng Johan khàn đặc, mỗi từ đều như được rút ra từ cổ họng rực lửa. Thuốc giảm đau đã chẳng còn tác dụng gì nữa. Anh Johan run run siết lấy chiếc bánh răng nhỏ. Anh đưa nó lên môi, đặt một nụ hôn thật khẽ Vừa vặn Arthit rút điện thoại ra thì North gọi đến " Nghe ! " Arthit gắt lên nhìn về phía giường hỗn loạn. / Arthit, anh Jo đang ở đâu ? / Arthit cứng người nhất thời không biết trả lời thế nào liền liếc qua Hill" Chuyện gì? "" North ! Nó hỏi thằng Jo đang ở đâu "Tên em vừa vang lên,anh Johan lập tức gượng người ngồi bật dậy, anh Fah giật mình vội đỡ lấy anh"Jo! nằm xuống! "/ Arthit ! / " Nó nói đi công tác mà mày hỏi tao là thế quái nào ? "/ Thằng chó Thit đừng có lải nhải, anh Jo đang ở đâu ? / Arthit thở dài, anh cúp máy North sau đó ấn gửi định vị cho em." Làm gì vậy ? "Hill ngỡ ngàng " Gửi định vị cho nó, nói tới nói lui phát phiền, nó bắt đầu chửi tao rồi "Anh Johan vội rút ống truyền dịch ra" Jo ! Mày điên hả ? "Hill vội ấn anh Johan trở lại giường" Jo, mày không ổn đâu, mày đang phát sốt đấy ! "Cơ thể anh Johan nóng ran do cơn đau hành hạ. Nghĩ tới việc trời đã tối một mình em chạy đến đây anh không ngồi yên được. " Jo, mày đang sốt hơn 39 độ! Mày muốn chết hả?!"
Hill gắt lên, ấn anh Johan trở lại giường. "Mày còn cố chấp nữa tao trói mày lại đấy! "Trời mưa nặng hạt. North ngồi trong taxi, tim đập loạn trong lồng ngực. Chiếc taxi vừa dừng lại, North lập tức lao ra khỏi xe, chạy thẳng vào toà nhà. Nước mưa bám đầy vai áo, lạnh buốt, nhưng em không quan tâm. Tay em run lên khi nhấn chuông. Em nhấn liên tục, như thể càng nhấn mạnh, cánh cửa sẽ mở ra nhanh hơnCửa mở ra. Arthit thấy em liền thở dài né sang một bên. Em phóng như tên lửa vào phòng ngủ mà không biết còn có cả anh Fah và anh HillTim em thắt lại khi thấy anh Johan ở trên giường. Trên người anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ trắng và quần ngủ dài, vết máu đã khô lại bên ngực trái, nơi từng là dấu vết phong ấn đau đớn. Khuôn mặt anh tái nhợt, hơi thở anh nặng nề, hàng chân mày chau lại" Anh....anh ơi "Anh Johan mở mắt ra khi nghe em gọi." North..."Giọng anh khàn đặc. Anh vừa nghe em gọi anh là anh ơi....có phải không, em là em North của anh. North mếu máo sau đó bật khóc nức nở lao vào lòng anh Johan. " North xin lỗi anh Jo....North xin lỗi vì đã quên mất anh Jo...."Anh Johan siết chặt em vào lòng, như thể sợ chỉ cần buông ra em sẽ tan biến mất. Gương mặt anh vùi sâu vào hõm cổ em, hơi thở nóng hổi thấm vào da thịt, run rẩy nhưng đầy khát khao được chạm đến điều thân thuộc đã mất" North....đừng đi nữa nhé...."Giọng anh thoáng run. Nếu em là trái tim của anh, thì yêu anh chính là bản năng của em.Dù cho thế giới này có sụp đổ, dù em có đánh rơi kí ức bao nhiêu lần thì sâu thẳm trong linh hồn em vẫn sẽ vô thức tìm anh, tìm về nhà của em. " Liệu người có còn ở đây với tôi thật lâu
Ngày rộng tháng dài sợ mai không còn thấy nhau
Ngày em đến áng mây xanh thêm
Ngày em đi nắng vương cuối thềm
Thiếu em tôi sợ bơ vơ vắng em như tàn cơn mơ
Chẳng phải phép màu vậy sao chúng ta gặp nhau
Một người khẽ cười người kia cũng dịu nỗi đau
Gọi tôi thức giấc cơn ngủ mê
Dìu tôi đi lúc quên lối về
Quãng đời mai sau luôn cạnh nhau "
/ Phép Màu (Đàn Cá Gỗ Original Soundtrack) / End.
———————————-
Recommend mọi người nghe bài hát ở trên, lúc toi nghe nghĩ ngay đến cúp lé của toi í hic.... Sẽ có ngoại truyện nhé. Cảm ơn các mom iu rất nhiều vì đã đồng hành cùng toi tới bây giờ 🫶
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me