TruyenFull.Me

Anh Johan Cua Em North

/ Author /

Anh Johan vuốt nhẹ mái tóc xoăn lộn xộn của em North. Rất khó khăn để anh dỗ em vào giấc vì khi nãy em sợ đến nổi tay chân đều run lên. Anh cũng chưa từng thấy em sợ hãi tới mức này. Trong lòng Johan lấy làm lạ, tuy North nhát thật nhưng em không có vấn đề với bóng tối, việc cúp điện không hề đáng sợ đến vậy. Cả Phoon nữa, hai em đều sợ đến mức không thể nói gì.

" Ngủ rồi hả ? "

Arthit đẩy cửa phòng bước vào. Anh Johan gật nhẹ đầu, tay em vẫn ôm chặt bàn tay anh.

" Rốt cuộc gan vợ mày nó bé cỡ nào vậy ? "

" North không có vấn đề với bóng tối, tao vẫn chưa hiểu tại sao em ấy lại sợ tới mức này "

Thực tế mà nói đến hiện tại cả đám đều cảm thấy có gì đó không ổn rồi. Giống như việc các anh thường xuyên nghe thấy tiếng rên rỉ xì xầm xung quanh đây mà không thể biết được nó phát ra từ đâu vào ban đêm. Khi đi vệ sinh vào ban đêm cũng vậy, anh Johan thường thấy ai đó đứng ở cầu thang tầng bốn, không nhìn rõ chỉ thấy một cái bóng đứng yên bất động, không chỉ anh, ba người còn lại cũng thấy như thế. Còn quỷ quái hơn là Hill thấy có ai đó ngồi xích đu vào ban đêm. Có lúc anh Fah còn nhìn thấy ai đó đứng trước cửa phòng cả đêm không cử động . Đó là lí do anh đã dặn North không được đi lung tung và động vào bất kì đồ vật nào ở đây.

" Jo "

Anh Johan ngước lên khi nghe Arthit gọi

"Mày thấy có gì đó lạ không ? "

Dường như có gì đó rất lạ. Khi cả đám có ý định rời khỏi đây thì trời lại mưa không ngớt

" Ý mày là sao ? "

" Dao mới kể cho tao nghe một chuyện "

" Chuyện gì ? "

" Hôm chúng ta đi chợ, Dao, North và vợ thằng Fah có lên tầng bốn "

Anh Johan nhíu mày, em lại không nghe lời anh nữa rồi

" Anh Jo...."

" Anh đây "

Anh cúi xuống gần với em. Em liền nép vào người anh.

Một lúc sau Arthit cũng về phòng, anh lo em giật mình nên cả đêm cũng không yên giấc được

North mơ màng mở mắt ra. Em nhìn xung quanh, không thấy anh Jo đâu trong lòng có chút sợ hãi

" Anh ơi...."

Em gọi nhỏ nhưng không nghe anh trả lời. North nuốt nước bọt một cái ực, với lấy cái điện thoại bật đèn pin lên. Em nghĩ có lẽ anh đi toilet. Thôi thì cứ nằm yên ở đây, chứ bên ngoài tối quá, em sợ lắm

/ อำนาจผี, ความมืดครอบคลุม, วิญญาณเข้าสิง, พลังผูกพัน / ( Anmat Phi, bóng tối bao trùm, linh hồn nhập xác, sức mạnh gắn kết )

Em bật dậy, tiếng xì xầm gì đó bên tai, một bóng người vụt qua phía sau cửa. Em sợ đến nổi hai tay cũng run lên. Nhưng vẫn tự trấn an đó là anh Jo. Em đánh liều bước xuống giường đi tìm anh

" Má ơi giật mình ! "

Vừa ra khỏi cửa em thấy một người con gái đang đứng bên hiên cửa sổ, nơi mà anh Johan và các anh bác sĩ khác thường hay đứng tán gẫu. Thoạt nhìn hình như đó là em gái của Kit. Vì rất giống hình ảnh lúc em trả búp bê

" Xin lỗi ạ...."

Em lên tiếng. Người đó không trả lời, rồi đột nhiên hai vai người đó rung lên, tiếng cười khành khạch quái dị vang lên. Hai chân em bắt đầu cứng lại, cổ họng cũng không thể phát ra tiếng. Người đó quay mặt lại. Hai mắt em mở lớn, trước mắt là hình ảnh kinh hoàng. Gương mặt người đó xám xịt, hốc mắt rỗng tuếch không hề có con ngươi, từ trong đó những con dòi bò lúc nhúc phát tởm. Khuôn miệng cười đến nổi rách toạc. Trên người mặc một chiếc đầm màu đỏ tươi, tóc xoã ngang vai.

Em không thể chạy, cơ thể em không cử động được.

/ อำนาจผี, ความมืดครอบคลุม, วิญญาณเข้าสิง, พลังผูกพัน / ( Anmat Phi, bóng tối bao trùm, linh hồn nhập xác, sức mạnh gắn kết )

Tiếng xì xầm mỗi lúc một lớn và gần bên tai. Em nhắm chặt mắt lại.

" North ! North ! "

North choàng tỉnh. Em bật dậy thở hổn hển.

" North "

Em quay lại, là anh Johan của em. North ôm chầm lấy Johan khóc nấc lên vì sợ. Em vốn nhát gan nên không thường dám xem những sách truyện hay phim kinh dị quá nhiều, cũng không biết sao lại mơ thấy giấc mơ kinh hoàng đến thế. Người con gái đó giống hệt người em thấy cùng Phoon

" North, bình tĩnh lại, không sao hết "

Anh vỗ về em

" North sợ....."

" Có anh ở đây sợ cái gì "

Em buông anh ra, anh đưa tay quẹt nhẹ hai hàng nước mắt trên khuôn má bầu bĩnh.

" Anh ở đây với North, không phải sợ gì hết "

Em khẽ gật đầu. Một lúc sau anh mãi mới dỗ được em vào giấc lại được

——————————————————————
/ Author /

" Thực sự rất quái dị, tao nhớ lại còn nổi da gà đây "

Nghĩ lại chuyện hôm qua, North và Phoon vẫn còn rùng mình. Mới đầu em nghĩ mình gặp ma, nhưng Kit nói đó là em gái cậu và cũng xin lỗi vì em gái mình đã làm North và Phoon sợ. Lạ hơn là North cũng dần quên mất hình ảnh người con gái áo đỏ trong mơ vào đêm qua. Sáng nay khi anh Johan hỏi em mơ thấy gì em mãi vẫn không thể nhớ ra.

" Nhưng mà....tao vẫn cảm thấy có gì không đúng "

Phoon vẫn cảm thấy không ổn. Lúc Phoon nhìn về phía người con gái đó, cảm giác rất lạ, cảm giác đó không phải người, không ai lại cười kiểu đó cả.

" Tao muốn về....sao mưa dai thế nhỉ "

Ter và North mếu máo. Mưa không ngớt đã hơn 1 ngày và lại cúp điện. Vì mưa lớn đường vào rừng thông bị lún sâu không xe nào có thể vào được nên cả bọn không thể về được.

" Sao hả ? "

Johan lắc đầu khó chịu đút điện thoại vào túi, sóng quá yếu để liên lạc với bên ngoài

" Cái quái quỷ gì vậy chứ ? " Arthit gắt lên

Các anh đã cảm thấy bắt đầu không ổn và muốn lập tức đưa các em rời khỏi đây nhưng dường như cả đám đang bị kẹt lại. Johan rút ra một điếu thuốc, anh châm đầu thuốc, rít một hơi và nhả ra làn khói xám mờ ảo. Anh vốn không tin vào chuyện ma quỷ có thể hại người, nhưng liên kết những hiện tượng cả bốn người thấy vào những ngày đến đây, thậm chí sau khi North, Dao và Phoon lên tầng 4 hình ảnh người con gái được cho là em gái Kit hiện hữu rõ hơn càng khiến anh cảm thấy lo lắng. Anh chỉ muốn nhanh chóng đưa em rời khỏi đây, anh không muốn ai tác động đến tâm lí em của anh. Dù nó là thứ gì đi nữa

" Johan "

Anh ngước lên khi nghe tiếng gọi

" Gì ? "

Arthit khó hiểu

" Gì là gì ? "

" Mày mới gọi tao còn gì ? "

" Tao gọi mày làm quái gì ? "

Anh không quan tâm lắm vì nghĩ mình nghe nhầm. Vừa lúc đó, Hill và Fah vừa học xong thì đứng lên đi ra chỗ Arthit và Johan.

/ Bụp /

Cả bốn người bị thu hút bởi vật vừa rớt xuống từ tầng 4. Là một con búp bê vải. Vì cúp điện nên tầm nhìn trở nên hạn chế, chỉ có vài ngọn nến heo hút soi rõ mọi thứ. Tiếng mưa lộp độp càng khiến không khí trở nên u uất hơn. Anh Johan nhíu mày nhìn kĩ con búp bê

" Đừng đụng vào "

Hill lên tiếng.

" Trên trán nó có gì vậy ? "

Arthit cúi xuống nhìn, trên trán con búp bê vải có một dấu gì đó màu đỏ, giống như chữ Thái thời xưa vậy.

" Xin lỗi, có thể mang dùm em con búp bê lên đây được không ạ ? Em lỡ tay làm rơi "

Cả bốn người giật mình khi nghe tiếng nói vọng từ tầng bốn xuống. Là giọng con gái

" Đếch gì vậy, giọng vọng lên từ 18 tầng địa ngục hay sao mà vang dữ vậy ? "

" Thằng Johan, người ta nhờ mày kìa "

Arthit đẩy tay Johan. Anh khó chịu vùi tàn thuốc vào gạt tàn đặt trên bệ cửa sổ rồi lắc đầu đi vào trong. Fah cầm lấy con búp bê đặt lên bệ cầu thang

" Tôi để đây nhé, chúng tôi xin lỗi đã làm phiền "

Rồi cả 3 người đi vào sau Johan.

——————————————
Chúc mụi người buổi tối zui zẻ 👻🫶

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me