Anh La Bong Ma Trong Tep Tin
Ha-rin từ từ mở mắt, ánh đèn bệnh viện trắng lóa làm cô khẽ nheo lại.Mùi thuốc sát trùng phảng phất trong không khí.
Bên giường bên cạnh, Ji-ah vẫn đang nằm bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt nhưng ít nhất... hơi thở đã đều đặn trở lại.Ngồi bên cạnh, chăm sóc không rời, chính là Kyung-min — người con trai mà Ji-ah luôn dành trọn trái tim.Thấy cô tỉnh dậy, Kyung-min lập tức đứng bật dậy, lo lắng hỏi han, rồi nhẹ nhàng kể lại mọi chuyện sau khi cô ngất đi."Ông Baek đã bị bắt rồi," Kyung-min nói, giọng trầm xuống.
"Cảnh sát tìm thấy đủ bằng chứng về những tội ác ông ta gây ra... từ việc sát hại gia đình mình đến những người khác trong trại phúc lợi năm xưa."Ha-rin im lặng, lắng nghe.Kyung-min ngập ngừng một lúc, ánh mắt đượm buồn rồi tiếp tục:"Sau khi em ngất đi... Yoon-seong đã bước tới.
Cậu ấy ngồi xuống, ôm lấy em vào lòng như sợ em biến mất ngay lập tức.
Cậu ấy hôn nhẹ lên trán em và thì thầm... rằng:
'Sống tốt nhé. Tôi muốn nói... tôi thích cậu... nhiều lắm.'"Kyung-min khẽ thở dài:"Rồi linh hồn cậu ấy rời khỏi cơ thể Ji-ah.
Không kịp... để em nói lời từ biệt."Ha-rin siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình.Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống gối trắng.Thì ra...
Ngay cả khi ở giữa lằn ranh sinh tử, giữa cơn hỗn loạn và đau đớn,
Yoon-seong... vẫn chỉ nghĩ về cô.Tình cảm ấy, âm thầm và nồng nhiệt, như ngọn lửa cháy mãi mà chẳng thể chạm tới.Ha-rin gục đầu xuống gối, nấc lên từng tiếng.Cô không biết từ bao giờ, ánh mắt ấm áp của Yoon-seong, nụ cười vụng về của cậu, những cử chỉ quan tâm âm thầm của cậu... đã chiếm trọn trái tim mình.Chỉ là, họ quá ngây thơ.
Chỉ là, số phận quá nghiệt ngã.Để rồi, khi kịp nhận ra, thì đã mãi mãi lỡ mất."Yoon-seong..."
"Cậu ngốc lắm. Tôi cũng... thích cậu nhiều lắm..."Nhưng cậu đâu còn ở đây để nghe nữa.Chỉ còn những kỷ niệm, như đốm lửa nhỏ âm ỉ cháy trong tim,
dẫu gió có thổi tắt, dẫu mưa có dập vùi,
cũng sẽ mãi mãi... không quên.Vài ngày sau khi Ha-rin xuất viện, Ji-ah cũng từ từ tỉnh dậy.Khi cô chớp mắt nhìn quanh, thứ đầu tiên đập vào mắt là khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Ha-rin và Kyung-min."Chị tỉnh rồi! May quá..."Họ nhẹ nhàng kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra, từ việc Ji-ah bị Yoon-seong nhập, đến trận hỗn loạn trên núi đêm đó.
Nghe đến chuyện tình dang dở giữa Ha-rin và Yoon-seong, ánh mắt Ji-ah tối sầm lại, môi mím chặt."Tiếc quá... Thật sự rất tiếc..."
Cô lẩm bẩm, giọng nghèn nghẹn, đôi mắt đỏ hoe.Có những cuộc gặp gỡ chỉ để lại trong đời một lần.
Và khi đánh mất, chẳng có cách nào lấy lại được.—Vài tuần sau, khi tất cả đã bình phục, Ha-rin, Kyung-min và Ji-ah quyết định đến nơi giam giữ ông Baek.Họ đứng bên ngoài phòng thăm gặp, nhìn qua tấm kính lạnh lẽo.
Ông Baek, người đàn ông đã gây ra bao nhiêu tội ác, ngồi đó với đôi mắt trống rỗng, chẳng chút hối lỗi nào.Dù cảnh sát đã đọc hết những tội danh hắn phạm phải, ông ta vẫn chỉ lặng thinh, gương mặt lạnh băng như một khối đá mục rữa."Hóa ra, đến phút cuối... ông ta vẫn chẳng hề ân hận," Ji-ah lặng lẽ thì thầm.Ha-rin siết chặt bàn tay, một phần trái tim cô như bị khoét thêm một lỗ sâu.Kết thúc... nhưng chẳng phải là một kết thúc đẹp.—Sau vụ việc đó, cuộc sống dần quay về nhịp cũ.Chỉ có điều, Ha-rin vẫn không gặp lại Yoon-seong thêm một lần nào nữa."Có lẽ... cậu ấy đã thực sự rời đi rồi," cô nghĩ.
"Đến một nơi tốt đẹp hơn, nơi không còn những ký ức đau buốt ấy."Dẫu biết như vậy, tim cô vẫn đau nhói mỗi khi nghĩ về cậu.—Một tháng sau, khi quay trở lại khách sạn cũ để lấy đồ, Ha-rin bất ngờ nhìn thấy một dáng người quen thuộc giữa hành lang nhuốm màu bụi mờ.Yoon-seong.Vẫn là cậu — chàng trai trong bộ đồng phục cũ kỹ,
nhưng lần này, ánh mắt cậu rực sáng như những tia nắng mùa xuân đầu tiên.Cậu mỉm cười, bước tới gần cô."Xin lỗi... đã để cậu chờ lâu."Hai người đứng bên nhau, giữa hành lang yên tĩnh, nói thật nhiều — về những điều chưa từng dám thổ lộ, về tình cảm ấm áp cứ lặng lẽ lớn dần trong tim mỗi người.Ha-rin, hơi cúi đầu, giọng lí nhí:"Tớ cứ nghĩ... cậu không thể trò chuyện cùng tớ nữa..."Yoon-seong bật cười, nhẹ nhàng lấy ra một vật nhỏ từ túi áo — một chiếc điện thoại cổ bé xíu, hơi ngả màu vàng theo năm tháng."Không đâu,"
"Chỉ cần dùng cái này, cậu có thể liên lạc với tớ.
Tớ sẽ mãi dõi theo cậu, Ha-rin à."Ha-rin nhìn chiếc điện thoại trong tay mình, nước mắt bất giác lăn dài.Một lần nữa, cậu lại cứu rỗi trái tim cô.
Một lần nữa, cậu lại thắp lên cho cô một ngọn lửa hi vọng ấm áp.Dẫu cho cậu chỉ là một linh hồn,
dẫu cho giữa họ tồn tại cả một thế giới ngăn cách,
thì ít nhất...
Tình cảm này, sẽ mãi ở lại.
Bên giường bên cạnh, Ji-ah vẫn đang nằm bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt nhưng ít nhất... hơi thở đã đều đặn trở lại.Ngồi bên cạnh, chăm sóc không rời, chính là Kyung-min — người con trai mà Ji-ah luôn dành trọn trái tim.Thấy cô tỉnh dậy, Kyung-min lập tức đứng bật dậy, lo lắng hỏi han, rồi nhẹ nhàng kể lại mọi chuyện sau khi cô ngất đi."Ông Baek đã bị bắt rồi," Kyung-min nói, giọng trầm xuống.
"Cảnh sát tìm thấy đủ bằng chứng về những tội ác ông ta gây ra... từ việc sát hại gia đình mình đến những người khác trong trại phúc lợi năm xưa."Ha-rin im lặng, lắng nghe.Kyung-min ngập ngừng một lúc, ánh mắt đượm buồn rồi tiếp tục:"Sau khi em ngất đi... Yoon-seong đã bước tới.
Cậu ấy ngồi xuống, ôm lấy em vào lòng như sợ em biến mất ngay lập tức.
Cậu ấy hôn nhẹ lên trán em và thì thầm... rằng:
'Sống tốt nhé. Tôi muốn nói... tôi thích cậu... nhiều lắm.'"Kyung-min khẽ thở dài:"Rồi linh hồn cậu ấy rời khỏi cơ thể Ji-ah.
Không kịp... để em nói lời từ biệt."Ha-rin siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình.Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống gối trắng.Thì ra...
Ngay cả khi ở giữa lằn ranh sinh tử, giữa cơn hỗn loạn và đau đớn,
Yoon-seong... vẫn chỉ nghĩ về cô.Tình cảm ấy, âm thầm và nồng nhiệt, như ngọn lửa cháy mãi mà chẳng thể chạm tới.Ha-rin gục đầu xuống gối, nấc lên từng tiếng.Cô không biết từ bao giờ, ánh mắt ấm áp của Yoon-seong, nụ cười vụng về của cậu, những cử chỉ quan tâm âm thầm của cậu... đã chiếm trọn trái tim mình.Chỉ là, họ quá ngây thơ.
Chỉ là, số phận quá nghiệt ngã.Để rồi, khi kịp nhận ra, thì đã mãi mãi lỡ mất."Yoon-seong..."
"Cậu ngốc lắm. Tôi cũng... thích cậu nhiều lắm..."Nhưng cậu đâu còn ở đây để nghe nữa.Chỉ còn những kỷ niệm, như đốm lửa nhỏ âm ỉ cháy trong tim,
dẫu gió có thổi tắt, dẫu mưa có dập vùi,
cũng sẽ mãi mãi... không quên.Vài ngày sau khi Ha-rin xuất viện, Ji-ah cũng từ từ tỉnh dậy.Khi cô chớp mắt nhìn quanh, thứ đầu tiên đập vào mắt là khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Ha-rin và Kyung-min."Chị tỉnh rồi! May quá..."Họ nhẹ nhàng kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra, từ việc Ji-ah bị Yoon-seong nhập, đến trận hỗn loạn trên núi đêm đó.
Nghe đến chuyện tình dang dở giữa Ha-rin và Yoon-seong, ánh mắt Ji-ah tối sầm lại, môi mím chặt."Tiếc quá... Thật sự rất tiếc..."
Cô lẩm bẩm, giọng nghèn nghẹn, đôi mắt đỏ hoe.Có những cuộc gặp gỡ chỉ để lại trong đời một lần.
Và khi đánh mất, chẳng có cách nào lấy lại được.—Vài tuần sau, khi tất cả đã bình phục, Ha-rin, Kyung-min và Ji-ah quyết định đến nơi giam giữ ông Baek.Họ đứng bên ngoài phòng thăm gặp, nhìn qua tấm kính lạnh lẽo.
Ông Baek, người đàn ông đã gây ra bao nhiêu tội ác, ngồi đó với đôi mắt trống rỗng, chẳng chút hối lỗi nào.Dù cảnh sát đã đọc hết những tội danh hắn phạm phải, ông ta vẫn chỉ lặng thinh, gương mặt lạnh băng như một khối đá mục rữa."Hóa ra, đến phút cuối... ông ta vẫn chẳng hề ân hận," Ji-ah lặng lẽ thì thầm.Ha-rin siết chặt bàn tay, một phần trái tim cô như bị khoét thêm một lỗ sâu.Kết thúc... nhưng chẳng phải là một kết thúc đẹp.—Sau vụ việc đó, cuộc sống dần quay về nhịp cũ.Chỉ có điều, Ha-rin vẫn không gặp lại Yoon-seong thêm một lần nào nữa."Có lẽ... cậu ấy đã thực sự rời đi rồi," cô nghĩ.
"Đến một nơi tốt đẹp hơn, nơi không còn những ký ức đau buốt ấy."Dẫu biết như vậy, tim cô vẫn đau nhói mỗi khi nghĩ về cậu.—Một tháng sau, khi quay trở lại khách sạn cũ để lấy đồ, Ha-rin bất ngờ nhìn thấy một dáng người quen thuộc giữa hành lang nhuốm màu bụi mờ.Yoon-seong.Vẫn là cậu — chàng trai trong bộ đồng phục cũ kỹ,
nhưng lần này, ánh mắt cậu rực sáng như những tia nắng mùa xuân đầu tiên.Cậu mỉm cười, bước tới gần cô."Xin lỗi... đã để cậu chờ lâu."Hai người đứng bên nhau, giữa hành lang yên tĩnh, nói thật nhiều — về những điều chưa từng dám thổ lộ, về tình cảm ấm áp cứ lặng lẽ lớn dần trong tim mỗi người.Ha-rin, hơi cúi đầu, giọng lí nhí:"Tớ cứ nghĩ... cậu không thể trò chuyện cùng tớ nữa..."Yoon-seong bật cười, nhẹ nhàng lấy ra một vật nhỏ từ túi áo — một chiếc điện thoại cổ bé xíu, hơi ngả màu vàng theo năm tháng."Không đâu,"
"Chỉ cần dùng cái này, cậu có thể liên lạc với tớ.
Tớ sẽ mãi dõi theo cậu, Ha-rin à."Ha-rin nhìn chiếc điện thoại trong tay mình, nước mắt bất giác lăn dài.Một lần nữa, cậu lại cứu rỗi trái tim cô.
Một lần nữa, cậu lại thắp lên cho cô một ngọn lửa hi vọng ấm áp.Dẫu cho cậu chỉ là một linh hồn,
dẫu cho giữa họ tồn tại cả một thế giới ngăn cách,
thì ít nhất...
Tình cảm này, sẽ mãi ở lại.
-------------------------------------------------------------------------------
Hoàn văn chính 🌿
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me