Anh Mat Cua Cau Ay
Tôi không biết rõ cảm giác được ai đó để mắt đến là như thế nào.Có lẽ, do tôi đã quá quen với việc lặng lẽ đi qua những hành lang đông đúc mà chẳng ai buồn quay lại nhìn.Là một học sinh bình thường, học lực tạm ổn, không thân với ai, cũng chẳng nổi bật ở bất kỳ điểm gì. Còn là mớt đứa mọt sách dễ bị bắt nạt.Tôi giống như một vệt mực nhạt nhoà trong tờ giấy trắng không cần xoá cũng chẳng ai nhận ra sự biến mất.Tôi tên là Han Yunhee, học lớp 12-2.
Không có bạn thân. Không có gia thế. Không có chút nổi bật gì trong trường học này.Nhưng tôi để ý và biết rất rõ về Yang Jungwon.Chỉ cần là học sinh ở đây, dù mù thông tin đến mấy, cũng sẽ biết tên cậu ấy. Cậu là lớp trưởng lớp 12-1, hội trưởng hội học sinh, đội trưởng đội bóng chuyền và là gương mặt đại diện của trường trong hầu hết các hoạt động giao lưu.Mỗi lần xuất hiện, Jungwon đều thu hút ánh nhìn không chỉ vì vẻ ngoài sáng sủa, mái tóc nâu gọn gàng, ánh mắt điềm tĩnh, mà còn vì cái cách cậu cư xử: đúng mực, không phô trương, nhưng luôn khiến người khác phải chú ý.Với tôi, Jungwon giống như người ở một thế giới khác. Một nơi sáng rực mà tôi chưa từng có can đảm bước vào.Tôi chỉ biết đứng từ xa, dõi theo như thể đang nhìn một vì sao mà biết rõ rằng, mình chẳng thể nào chạm tới.---Buổi trưa hôm ấy, trời âm u nhẹ, có mùi ẩm của cơn mưa đêm trước còn vương lại.Tôi mang theo khay cơm và định sẽ chui vào góc sâu nhất của nhà ăn và đủ yên tĩnh để đọc nốt chương tiểu thuyết còn dang dở. Nhưng khi còn chưa kịp đặt khay cơm lên bàn, thì một giọng nói sắc lạnh vang lên phía sau:"Ê, chỗ đó là của tụi tao.”Tôi quay lại là ba đứa bên lớp 12-5, nổi tiếng trong trường vì tính cách hung hăng và cái mác "chị đại". Bọn chúng là Yuna, Harin và Jungeun. Gia đình bọn nó là nhà tài trợ chính cho các hoạt động giao lưu của trường nên bọn chúng rất ỷ lại và được quyền ức hiếp người khác. Tôi biết mình không nên gây rắc rối, nên chỉ cúi đầu, lặng lẽ định rời đi. Nhưng chưa đi được bao nhiêu thì Junheun đã chặn tôi lại, Yuna đã tiến đến trước mặt tôi."Mày giả điếc à? Ăn cái gì nhìn tởm quá vậy."Tôi im lặng, cố giữ khay cơm trước ngực. Không đáp trả. Không phản ứng."Không ưa cái mặt mày." Giọng nói cuối cùng vang lên, và ngón tay Yuna đẩy trán tôi.Mọi thứ sau đó diễn ra rất nhanh tôi mất thăng bằng, loạng choạng ngã về phía sau. Khay cơm tuột khỏi tay, rơi xuống và tôi nghe thấy âm thanh bịch của chất lỏng đổ lên vải áo.Một giây sau, mùi canh nóng và thịt cay nồng lan toả khắp không khí.Tôi cảm nhận rõ chất lỏng ấm và nhớp nháp tràn xuống vai, đầu đau vì khay cơm rơi vào đầu. Nhưng điều khiến tim tôi gần như ngừng đập… là khi tôi nhìn thấy Jungwon.Cậu đứng cách tôi chưa đầy một mét.Áo gile và tay áo sơ mi trắng của cậu nhuộm đầy sốt từ thịt xào cay và nước canh loang lổ. Một vài hạt cơm còn đính trên tập đề cương cậu đang cầm.Jungwon không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt khó đoán không hẳn là giận dữ, cũng không phải thương hại. Mà giống như một sự bối rối cực kỳ không thoải mái.Tôi lắp bắp, ngồi dậy trong sự hỗn loạn và áy náy, tay chân bẩn thỉu:"Mình...mình xin lỗi. Xin lỗi thật sự...Mình sẽ giặt đồng phục cho cậu, sẽ lau tập vở cho cậu… Mình không cố ý..."Jungwon vẫn không nói gì. Cậu chỉ nhìn tôi trong vài giây, ánh mắt sâu đến mức khiến tôi muốn biến mất khỏi đó rồi quay lưng, bước đi.Nhóm bạn thân của cậu đi sau, vừa đi vừa xì xào:"Này, bẩn đồng phục mất rồi Won à""Mùi này nặng lắm, khó tẩy lắm"Tôi ngồi yên tại chỗ, cảm nhận cơ thể dính đầy thức ăn, tóc rũ rượi mùi canh. Chỉ có nắng chiều là vẫn vàng rực phía sân trường, nhưng tôi lại cảm thấy lạnh.---Tôi thay sang đồng phục thể dục và gội qua đầu bằng nước lạnh trong phòng vệ sinh. Không đủ sạch, không đủ thơm. Nhưng tôi không có lựa chọn.Lúc vào lớp, tôi thấy Jungwon đang đứng trước bàn mình.Cậu quay đầu lại khi thấy tôi bước vào lớp, mặt không cảm xúc tay cầm túi đựng đồng phục bẩn."Cầm lấy. Giặt rồi đem trả. Tốt nhất là đi tiệm. Tôi không mặc lại mớ canh lạnh đó đâu."Giọng cậu không to, nhưng cứng. Tôi luống cuống nhận lấy túi đồ, cúi đầu:"Mình xin lỗi... Mình thật sự không cố ý...Mình sẽ đem đi giặt ngay…"Nhưng Jungwon đã quay đi mất rồi. Tôi siết chặt quai túi, cảm thấy lòng ngực nặng trĩu.---
Chiều hôm đó, tôi không thể đem đồ đi giặt.Bởi vì khi vừa ra cửa lớp, tôi lại bị nhóm Yuna chặn đầu.Tôi phải cầm balo cho ba người họ, đi theo đến trung tâm thương mại, làm người sai vặt không công. Mỗi lần tôi lén nhìn đồng hồ, bụng lại càng quặn thắt."Mai... mai mình sẽ đi giặt. Mai nhất định."Tôi tự nhủ như vậy, cố nuốt trôi cảm giác tội lỗi đang gặm nhấm trong ngực.---Sáng hôm sau.Tôi mang đồng phục dơ đến trường, định tranh thủ tiết tự học đầu giờ để chạy ra tiệm giặt ủi. Nhưng khi tôi vừa đặt cặp xuống, Jungwon đã đứng trước mặt.“Đồ tôi đâu?”Tôi chết lặng. Bàn tay cứng đờ. Tôi nhìn xuống balo đặt trên bàn chiếc túi...vẫn còn trong balo."Mình... xin lỗi... hôm qua mình... mình bị giữ lại-""Lý do không quan trọng." Jungwon ngắt lời, ánh mắt lạnh đi. "Chỉ biết là cậu không giữ lời."Tôi cúi gằm, không phản bác. Có thể tôi có lý do. Nhưng trong mắt người đối diện, tôi chẳng khác gì một đứa vô trách nhiệm, dối trá, không biết điều.Jungwon bỏ đi, để lại tôi trong lớp học đang dần ồn ào.Tôi nhìn theo bóng lưng ấy, tấm lưng từng ướt mùi canh do tôi gây ra và nhận ra rằng, tôi vừa bước thêm một bước dài vào vùng ánh sáng...nhưng lại mang theo đôi tay lấm bẩn.-Hết chương 1-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me