Anh Nang Cua Rieng Toi
Mấy ngày sau cơn mưa hôm ấy, bầu không khí giữa Taeui và Ilay trở nên khác lạ.
Không còn đơn thuần là hai người bạn thân quen từ nhỏ, cũng chẳng còn khoảng cách an toàn của tình bạn.
Mọi thứ như đang chông chênh giữa một lằn ranh mỏng manh: chỉ cần một bước nữa thôi, sẽ rơi hẳn vào tình yêu hoặc không còn là gì cả.Taeui thì bối rối.
Cậu tránh né ánh mắt Ilay, nhưng lại vô thức tìm kiếm sự hiện diện của người ấy.
Khi ngồi trong lớp, cậu luôn nhận thấy ánh mắt xám lạnh kia lặng lẽ dõi theo.
Khi đi trên hành lang, chỉ cần quay đầu, Ilay đã ở đó, im lặng nhưng kiên định, như thể cả thế giới có sụp đổ cũng không buông lỏng lấy cậuMột buổi chiều, Taeui ngồi trong thư viện. Trời ngoài cửa sổ nắng nhẹ, những tia sáng rải vàng trên trang giấy.
Cậu cố gắng tập trung đọc sách, nhưng đầu óc lại liên tục quay về buổi tối dưới mưa hôm ấy.
Bàn tay bất giác chạm lên môi mình – nơi Ilay đã hôn.
Chỉ một cái chạm thôi cũng khiến trái tim đập loạn nhịp.“mình… không ghét nó.” Taeui thì thầm, giọng ngập ngừng như sợ chính bản thân nghe thấy.Cậu từng nghĩ nụ hôn đầu sẽ đến trong một khung cảnh lãng mạn, với một người cậu rung động dần dần.Nhưng hóa ra, khi khoảnh khắc đó thật sự xảy ra, cậu lại thấy tự nhiên đến lạ.
Không có sự gượng ép. Không có sự xa lạ.
Chỉ có sự ấm áp quen thuộc – giống như Ilay từ lâu đã là một phần trong tim cậu.
Két.....
Cánh cửa thư viện khẽ mở.
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên.
Taeui không cần ngẩng đầu cũng biết đó là ai – bởi chỉ có một người khiến không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo đến thế.Ilay đứng đó, mái tóc xám hơi rối, ánh mắt xám tro như phủ một tầng sương mù.
Cậu ta tiến đến bàn, đặt xuống một lon nước ngọt.“Cậu ngồi đọc từ nãy đến giờ rồi. Uống chút gì đi.” Giọng nói vẫn thấp trầm, nhưng dịu dàng hơn thường lệ.Taeui khẽ cười, nhận lấy.
“Cảm ơn cậu… Ilay.”Cả hai im lặng một lúc lâu.
Không khí dường như dày đặc bởi những lời chưa nói.Cuối cùng, Ilay lên tiếng, giọng kiên định đến mức không cho phép ai phản bác:
“Taeui, tớ không muốn lặp lại mãi. Nhưng tớ sẽ nói rõ ràng một lần… Tớ yêu cậu.”Taeui khựng lại. Tim đập thình thịch. Cậu không dám ngẩng đầu lên.Ilay ngồi xuống đối diện, ánh mắt xoáy sâu vào cậu, từng chữ phát ra như khắc vào không khí:
“Không phải là tình bạn. Không phải là sự gắn bó đơn thuần. Mà là tình yêu. Tớ đã yêu cậu… từ khi chúng ta còn nhỏ.”Taeui ngẩng lên, đôi mắt run rẩy.
“Cậu… từ khi nào?”Ilay khẽ cười, nụ cười nhạt mang chút cay đắng.
“Từ cái ngày cậu đưa cho tớ viên kẹo. Cậu có nhớ không? Một cậu nhóc nhút nhát, lạnh lùng, không ai muốn đến gần… lại được một đứa bé ấm áp chìa tay ra.”Hình ảnh năm xưa ùa về trong trí nhớ Taeui.
Nụ cười non nớt của mình, bàn tay đưa ra, và đôi mắt xám tro đầy ngỡ ngàng kia.“Tớ biết mình ích kỷ.” Ilay tiếp lời. “Tớ luôn muốn cậu chỉ ở bên tớ. Khi thấy cậu cười với người khác, tớ ghen đến phát điên. Khi Rian ở gần cậu, tớ chỉ muốn kéo cậu đi ngay lập tức. Tớ không giỏi nói, không giỏi thể hiện… nhưng tớ biết một điều: tớ không thể sống thiếu cậu.”Giọng Ilay run nhẹ, nhưng ánh mắt thì kiên định tuyệt đối.
Taeui im lặng hồi lâu.
Nhiều cảm xúc cuộn trào trong lòng: ngạc nhiên, bối rối, xao động, nhưng hơn hết là sự ấm áp.
Cậu chợt nhận ra – mọi hành động của Ilay từ nhỏ đến giờ đều là những mảnh ghép của tình yêu thầm lặng.Taeui cắn môi, rồi chậm rãi lên tiếng:
“Ilay… tớ không biết từ bao giờ, nhưng tớ cũng không muốn xa cậu. Khi Rian đến gần, tớ thấy bối rối… nhưng khi cậu siết tay tớ, tớ lại thấy an tâm. Tớ đã nghĩ đó chỉ là sự quen thuộc… nhưng giờ tớ biết, trái tim tớ đã chọn từ lâu rồi.”Đôi mắt Ilay sáng lên, như bầu trời u tối bỗng rực nắng.
“Ý cậu là…”“Ừ.” Taeui mỉm cười, gò má ửng hồng. “Tớ… cũng thích cậu.”Trong giây phút ấy, Ilay đứng dậy, vòng qua bàn, kéo Taeui vào một cái ôm chặt.
Hơi thở gấp gáp, cánh tay run rẩy, nhưng cái ôm lại vô cùng mạnh mẽ, như thể muốn khắc sâu người này vào cơ thể mình.“Taeui…” Ilay thì thầm bên tai, giọng khàn khàn. “Cảm ơn cậu… đã không bỏ rơi tớ.”Taeui ôm lại, cảm nhận nhịp tim dồn dập của đối phương hòa cùng nhịp tim mình.
Trong khoảnh khắc đó, mọi do dự tan biến, chỉ còn lại tình cảm trong trẻo nhưng mãnh liệt của hai trái tim từng bước trưởng thành bên nhauNgày hôm sau, Rian gặp Taeui ở sân trường.
Cậu ta chỉ mỉm cười, ánh mắt nhẹ nhàng:
“Cậu đã chọn rồi, đúng không?”Taeui khẽ gật đầu.Rian thở dài, rồi bật cười:
“Tớ đoán trước được mà. Người như Ilay… sẽ không bao giờ để cậu tuột khỏi tay. Còn cậu… cậu cũng chẳng thể giấu nổi cảm xúc đâu.”Nói rồi, Rian vỗ vai Taeui, nụ cười chân thành:
“Hãy hạnh phúc đi. Tớ sẽ vẫn là bạn của cậu.”Taeui cảm thấy mắt mình cay xè, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm.
Người thứ ba đã rút lui trong yên bình, để lại cho hai người con đường rộng mở.Buổi tối, khi hoàng hôn buông xuống, Taeui và Ilay cùng nhau đi dọc theo con đường quen thuộc từ nhỏ.
Ánh nắng vàng nhuộm mái tóc xám của Ilay, đôi mắt cậu ta không còn lạnh lẽo mà tràn ngập sự ấm áp.Ilay nắm lấy tay Taeui, siết chặt.
“Từ giờ, đừng nghĩ đến việc rời xa tớ. Dù chỉ một giây.”Taeui bật cười, tựa đầu vào vai cậu ta.
“Được. Vì tớ cũng chẳng muốn đi đâu cả.”Và giữa ánh chiều tàn, hai bóng hình song hành, cùng hứa hẹn cho một tình yêu dài lâu.
Không còn đơn thuần là hai người bạn thân quen từ nhỏ, cũng chẳng còn khoảng cách an toàn của tình bạn.
Mọi thứ như đang chông chênh giữa một lằn ranh mỏng manh: chỉ cần một bước nữa thôi, sẽ rơi hẳn vào tình yêu hoặc không còn là gì cả.Taeui thì bối rối.
Cậu tránh né ánh mắt Ilay, nhưng lại vô thức tìm kiếm sự hiện diện của người ấy.
Khi ngồi trong lớp, cậu luôn nhận thấy ánh mắt xám lạnh kia lặng lẽ dõi theo.
Khi đi trên hành lang, chỉ cần quay đầu, Ilay đã ở đó, im lặng nhưng kiên định, như thể cả thế giới có sụp đổ cũng không buông lỏng lấy cậuMột buổi chiều, Taeui ngồi trong thư viện. Trời ngoài cửa sổ nắng nhẹ, những tia sáng rải vàng trên trang giấy.
Cậu cố gắng tập trung đọc sách, nhưng đầu óc lại liên tục quay về buổi tối dưới mưa hôm ấy.
Bàn tay bất giác chạm lên môi mình – nơi Ilay đã hôn.
Chỉ một cái chạm thôi cũng khiến trái tim đập loạn nhịp.“mình… không ghét nó.” Taeui thì thầm, giọng ngập ngừng như sợ chính bản thân nghe thấy.Cậu từng nghĩ nụ hôn đầu sẽ đến trong một khung cảnh lãng mạn, với một người cậu rung động dần dần.Nhưng hóa ra, khi khoảnh khắc đó thật sự xảy ra, cậu lại thấy tự nhiên đến lạ.
Không có sự gượng ép. Không có sự xa lạ.
Chỉ có sự ấm áp quen thuộc – giống như Ilay từ lâu đã là một phần trong tim cậu.
Két.....
Cánh cửa thư viện khẽ mở.
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên.
Taeui không cần ngẩng đầu cũng biết đó là ai – bởi chỉ có một người khiến không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo đến thế.Ilay đứng đó, mái tóc xám hơi rối, ánh mắt xám tro như phủ một tầng sương mù.
Cậu ta tiến đến bàn, đặt xuống một lon nước ngọt.“Cậu ngồi đọc từ nãy đến giờ rồi. Uống chút gì đi.” Giọng nói vẫn thấp trầm, nhưng dịu dàng hơn thường lệ.Taeui khẽ cười, nhận lấy.
“Cảm ơn cậu… Ilay.”Cả hai im lặng một lúc lâu.
Không khí dường như dày đặc bởi những lời chưa nói.Cuối cùng, Ilay lên tiếng, giọng kiên định đến mức không cho phép ai phản bác:
“Taeui, tớ không muốn lặp lại mãi. Nhưng tớ sẽ nói rõ ràng một lần… Tớ yêu cậu.”Taeui khựng lại. Tim đập thình thịch. Cậu không dám ngẩng đầu lên.Ilay ngồi xuống đối diện, ánh mắt xoáy sâu vào cậu, từng chữ phát ra như khắc vào không khí:
“Không phải là tình bạn. Không phải là sự gắn bó đơn thuần. Mà là tình yêu. Tớ đã yêu cậu… từ khi chúng ta còn nhỏ.”Taeui ngẩng lên, đôi mắt run rẩy.
“Cậu… từ khi nào?”Ilay khẽ cười, nụ cười nhạt mang chút cay đắng.
“Từ cái ngày cậu đưa cho tớ viên kẹo. Cậu có nhớ không? Một cậu nhóc nhút nhát, lạnh lùng, không ai muốn đến gần… lại được một đứa bé ấm áp chìa tay ra.”Hình ảnh năm xưa ùa về trong trí nhớ Taeui.
Nụ cười non nớt của mình, bàn tay đưa ra, và đôi mắt xám tro đầy ngỡ ngàng kia.“Tớ biết mình ích kỷ.” Ilay tiếp lời. “Tớ luôn muốn cậu chỉ ở bên tớ. Khi thấy cậu cười với người khác, tớ ghen đến phát điên. Khi Rian ở gần cậu, tớ chỉ muốn kéo cậu đi ngay lập tức. Tớ không giỏi nói, không giỏi thể hiện… nhưng tớ biết một điều: tớ không thể sống thiếu cậu.”Giọng Ilay run nhẹ, nhưng ánh mắt thì kiên định tuyệt đối.
Taeui im lặng hồi lâu.
Nhiều cảm xúc cuộn trào trong lòng: ngạc nhiên, bối rối, xao động, nhưng hơn hết là sự ấm áp.
Cậu chợt nhận ra – mọi hành động của Ilay từ nhỏ đến giờ đều là những mảnh ghép của tình yêu thầm lặng.Taeui cắn môi, rồi chậm rãi lên tiếng:
“Ilay… tớ không biết từ bao giờ, nhưng tớ cũng không muốn xa cậu. Khi Rian đến gần, tớ thấy bối rối… nhưng khi cậu siết tay tớ, tớ lại thấy an tâm. Tớ đã nghĩ đó chỉ là sự quen thuộc… nhưng giờ tớ biết, trái tim tớ đã chọn từ lâu rồi.”Đôi mắt Ilay sáng lên, như bầu trời u tối bỗng rực nắng.
“Ý cậu là…”“Ừ.” Taeui mỉm cười, gò má ửng hồng. “Tớ… cũng thích cậu.”Trong giây phút ấy, Ilay đứng dậy, vòng qua bàn, kéo Taeui vào một cái ôm chặt.
Hơi thở gấp gáp, cánh tay run rẩy, nhưng cái ôm lại vô cùng mạnh mẽ, như thể muốn khắc sâu người này vào cơ thể mình.“Taeui…” Ilay thì thầm bên tai, giọng khàn khàn. “Cảm ơn cậu… đã không bỏ rơi tớ.”Taeui ôm lại, cảm nhận nhịp tim dồn dập của đối phương hòa cùng nhịp tim mình.
Trong khoảnh khắc đó, mọi do dự tan biến, chỉ còn lại tình cảm trong trẻo nhưng mãnh liệt của hai trái tim từng bước trưởng thành bên nhauNgày hôm sau, Rian gặp Taeui ở sân trường.
Cậu ta chỉ mỉm cười, ánh mắt nhẹ nhàng:
“Cậu đã chọn rồi, đúng không?”Taeui khẽ gật đầu.Rian thở dài, rồi bật cười:
“Tớ đoán trước được mà. Người như Ilay… sẽ không bao giờ để cậu tuột khỏi tay. Còn cậu… cậu cũng chẳng thể giấu nổi cảm xúc đâu.”Nói rồi, Rian vỗ vai Taeui, nụ cười chân thành:
“Hãy hạnh phúc đi. Tớ sẽ vẫn là bạn của cậu.”Taeui cảm thấy mắt mình cay xè, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm.
Người thứ ba đã rút lui trong yên bình, để lại cho hai người con đường rộng mở.Buổi tối, khi hoàng hôn buông xuống, Taeui và Ilay cùng nhau đi dọc theo con đường quen thuộc từ nhỏ.
Ánh nắng vàng nhuộm mái tóc xám của Ilay, đôi mắt cậu ta không còn lạnh lẽo mà tràn ngập sự ấm áp.Ilay nắm lấy tay Taeui, siết chặt.
“Từ giờ, đừng nghĩ đến việc rời xa tớ. Dù chỉ một giây.”Taeui bật cười, tựa đầu vào vai cậu ta.
“Được. Vì tớ cũng chẳng muốn đi đâu cả.”Và giữa ánh chiều tàn, hai bóng hình song hành, cùng hứa hẹn cho một tình yêu dài lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me