TruyenFull.Me

Anh Sang Va Phuong Hoang

Bầu trời như trôi lặng.
Không tiếng gió, không bóng chim, chỉ có mặt biển đen nhánh và mảnh đất hoang khô cằn nằm cô độc giữa Calm Belt – vùng biển không có sóng, cũng không có lối thoát.

Marco đáp xuống từ bầu trời, hai cánh phượng hoàng thu lại thành đôi vai gầy gò rướm mồ hôi. Anh đã bay suốt hai ngày không nghỉ – trốn khỏi sự săn đuổi của những tàn dư thế lực cũ, tránh né cả hải quân lẫn những kẻ nhắm vào cái tên “Marco Phượng Hoàng” như một biểu tượng tàn dư của thời đại.

— “Chắc nơi này yên ổn đủ lâu để ngủ một giấc...” – Anh khẽ thở, bước dọc theo bãi cỏ thấp, đôi mắt dừng lại nơi vách đá dựng đứng.

Không có người. Không có tiếng động.

Ít nhất là trong vài giây tiếp theo.

Vì ngay lúc Marco vừa ngồi xuống, ánh sáng lóe lên phía chân trời, rạch một đường dài chói mắt ngang bầu trời xám.

— Tia sáng đó... không lẫn vào đâu được.

Marco bật dậy, đôi mắt thu hẹp lại đầy cảnh giác. Nhưng khi thân ảnh lấp lánh ánh sáng ấy xuất hiện từ sau rặng cây, anh vẫn không tránh khỏi một chút sửng sốt.

— “Ngươi...” – Marco lặng lẽ thốt lên.

Borsalino – Kizaru – đứng đó, bộ quân phục không một vết nhăn, đôi mắt nửa nhắm nửa mở như thể vừa tỉnh dậy từ một giấc trưa uể oải. Nhưng Marco biết rõ – đằng sau dáng vẻ ấy là tốc độ ánh sáng và sự nguy hiểm đáng sợ đến mức bất kỳ hải tặc nào cũng phải run rẩy.

— “Lâu rồi không gặp, Marco.” – Giọng hắn kéo dài, nhẹ như gió, không mang bất kỳ sự cảnh báo nào.

Marco nhíu mày, cánh tay khẽ lóe lên lửa xanh.

— “Sao ngươi lại ở đây?”

— “Tôi có thể hỏi cậu y hệt vậy.” – Kizaru mỉm cười. “Tôi đang đi tuần. Tình cờ... thấy cậu.”

— “Tình cờ?” – Marco nhếch mép. “Ngươi là người duy nhất ta biết có thể ‘tình cờ’ xuất hiện giữa Calm Belt – nơi không ai lai vãng – với tốc độ ánh sáng.”

Kizaru không đáp. Hắn chỉ bước thêm một bước, ánh sáng xung quanh bắt đầu lấp lánh.

Marco hiểu. Không cần lời nói. Hắn không đến để nói chuyện.

Ngọn lửa xanh bùng lên quanh cơ thể Marco, bao phủ toàn thân như đôi cánh tái sinh vươn lên. Trong chớp mắt, anh bay vọt lên không trung, lướt như luồng sét xuyên qua làn mây mỏng.

Ngay sau đó – ánh sáng vàng xé toạc không khí, đuổi theo như lưỡi dao bén cắt trời. Hai thân ảnh giao nhau giữa tầng mây.

Một đòn đá ánh sáng giáng xuống. Marco chặn bằng cánh tay lửa, cơ thể xoay tròn, tung cú đá trả ngược. Kizaru biến mất. Một nhịp tim sau, hắn xuất hiện phía sau, tay chĩa ra:

— Yasakani no Magatama.

Hàng trăm tia sáng nhỏ như đạn pháo bắn về phía Marco. Anh lướt qua, để lửa xanh thiêu rụi không khí, tạo thành tường chắn hấp thụ ánh sáng.

Mặt đất nổ tung. Cây cối cháy rụi.

Hai kẻ không ai chịu nhường bước.

Trận chiến kéo dài hàng giờ. Không ai lên tiếng. Chỉ có tiếng va chạm của ánh sáng và lửa, của tốc độ và hồi sinh, của hai kẻ đang đọ nhau không chỉ bằng sức mạnh – mà bằng cả thứ gì đó chưa gọi thành tên.

Marco thở dốc. Lồng ngực nhức nhối, nhưng vết thương tái tạo gần như lập tức.

Kizaru đứng cách đó vài mét, vẫn điềm nhiên như thể mới vừa bắt đầu trận đấu.

— “Ngươi không mệt à?” – Marco gắt, lau vết máu ở cằm.

— “Tôi không dễ mệt như cậu nghĩ đâu.” – Kizaru đáp, nhướng mày. “Nhưng nếu cậu dừng, tôi cũng sẽ dừng.”

Marco nhìn hắn chằm chằm. Gió thổi lồng lộng giữa hai người. Cuối cùng, anh thở dài, thu lửa lại, lùi bước.

Kizaru cũng vậy.

Hai người ngồi đối diện nhau bên bờ đá, không nói gì trong một lúc lâu.

Mặt trời đỏ lịm nơi chân trời. Ánh sáng le lói chiếu lên tóc vàng của Marco, làm nổi bật đôi mắt mỏi mệt nhưng sáng rõ.

— “Ta không ngờ ngươi lại muốn đánh nhau thật sự.” – Marco khẽ nói, ngả lưng ra đá.

— “Tôi muốn biết cảm giác...” – Kizaru chống cằm. – “...khi chạm vào thứ không thể nắm giữ.”

Marco nhướng mày, quay sang.

— “Ý ngươi là gì?”

Kizaru không đáp. Chỉ im lặng. Nhưng ánh mắt hắn, lần đầu tiên, nhìn Marco không hề lười biếng – mà sắc bén, sâu và lạnh như mặt biển giữa đêm.

— “Cậu có biết không, Marco...” – Hắn khẽ nói, chậm rãi. – “Không phải ai cũng thú vị khi bị đốt cháy. Nhưng cậu... cậu lại phát sáng rực rỡ nhất khi bị dồn đến giới hạn.”

Marco đứng bật dậy.

— “Ngươi theo dõi ta?” – Giọng anh lạnh lẽo. “Ngươi đã tìm ta từ đầu đúng không?”

Kizaru không phủ nhận. Không khẳng định. Hắn chỉ đứng lên, bước lại gần.

Khoảng cách giữa họ là vài bước. Marco đứng yên, cánh tay hơi rung lên, sẵn sàng hóa lửa.

Nhưng Kizaru dừng lại, không chạm vào anh.

— “Tôi không đến để bắt cậu. Chưa phải lúc.” – Hắn nói nhỏ, mắt không rời gương mặt Marco. “Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng cậu... vẫn còn ở đây. Và không thuộc về ai khác.”

Câu cuối cùng như một lời cảnh báo, hoặc một thứ gì đó sâu hơn – một nỗi chiếm hữu đang chớm hình.

Marco không đáp. Nhưng tim anh, lần đầu tiên kể từ khi Ace và cha già qua đời, đập lệch một nhịp.

Trời tối hẳn.

Marco ngồi lại, xa Kizaru vài mét. Họ không còn chiến đấu. Chỉ có tiếng côn trùng, và gió biển mang mùi mặn chát len vào từng hơi thở.

— “Ngươi vẫn là hải quân.” – Marco khẽ nói.

— “Còn cậu vẫn là tàn dư của một kỷ nguyên đã chết.” – Kizaru mỉm cười. “Vậy thì sao?”

Đêm đó, họ không ngủ. Không ai nhắc đến lý do thật sự của cuộc gặp gỡ, cũng không ai nói thêm về trận chiến vừa rồi.

Nhưng từ giây phút ánh mắt họ giao nhau trong màn đêm giữa hòn đảo vắng, mọi thứ đã không thể quay về như trước.

---

(Hết chương 2)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me