TruyenFull.Me

Ánh Sao Và Đom Đóm [18+ Có H]

Chương 82: Tay Trong Quần (H+)

LE_DONG


Nghĩa cau mày:

"Lỗ to thế này, không về thay quần mà còn đi lòng vòng không sợ người ta thấy à?"

"Không kịp." Hùng nháy mắt, nghiêng đầu nhìn Nghĩa cười nhẹ. "Sợ bánh bao nguội, ông ăn không ngon."

Nghĩa thoáng ngẩn người, lòng chợt dâng lên cảm giác ấm áp lạ kỳ. Ánh đèn từ sân bóng rổ phía xa hắt lên một phần khuôn mặt Hùng, làm lộ ra nụ cười dịu dàng của anh. Trong khoảnh khắc, Nghĩa thấy tim mình như hẫng đi một nhịp.

"Buồn nôn..." Nghĩa cười cười.

Hùng định cãi lại, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã cảm thấy một bàn tay ấm nóng nhẹ nhàng luồn vào chỗ rách trên ống quần mình. Hùng giật mình, nhưng chưa kịp phản ứng thì Nghĩa đã khẽ xoa xoa lên đùi hắn.

"Thế này coi như bù đắp cho ông nhé." Giọng Nghĩa trầm xuống, mang theo chút tinh nghịch.

Hùng ngẩn ra, rồi bất giác nuốt khan. Cảm giác từ những ngón tay chạm vào da thịt khiến anh không nhịn được mà rùng mình. Hắn khẽ tựa đầu ra sau, thả lỏng người tận hưởng. Tay nghĩa xoa bóp đùi Hùng, khiếp các thớ cơ giãn ra, vô cùng thoải mái. Chợt không hỏi mà làm, Nghĩa luồn tay mình sâu vào trong quần lót của anh. Hùng giật mình, cả người run lên, nhưng không có kháng cự. Nghĩa chơi đùa với linh vật cứng rắn ấy.

"Tôi sướng quá, sướng chết thôi." Hùng cắn môi mình.

Tay Nghĩa di chuyển lên xuống mỗi lúc một nhanh, từng động tác tưởng như đơn giản ấy thế mà lại đưa Hùng bay lên thiên đàng khoái lạc. Thình lình, Hùng rùng mình một cái thật mạnh, hai tay đang chống trên ghế đá như muốn khuỵu xuống, 10 ngón chân bấu chặt lại, Hùng ra. Nghĩa cảm nhận có một dòng sữa nóng dính, trào mạnh lên tay mình.

...

Lát sau, Hùng lặng lẽ lấy khăn giấy lau sạch tay cho Nghĩa, ánh mắt hắn vẫn còn chút mơ màng. Nghĩa nhìn anh, khóe môi cong lên:

"Bù đắp cho ông rồi đó, thích không?"

Hùng cười khổ, nhéo nhẹ lên eo cậu một cái.

"Bà nó, thích muốn chết đây nè..."

Hùng ngồi xích vào Nghĩa, những ngón tay khẽ đan vào nhau,bầu trời đêm nay thật đẹp.

Tối khuya, bầu không khí trong khu ký túc xá chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn lại những tiếng côn trùng rả rích và thỉnh thoảng là âm thanh của vài cơn gió đêm lành lạnh lùa qua. Nghĩa và Hùng vẫn đang tay trong tay vô cùng hạnh phúc. Nhưng sự yên bình đó nhanh chóng bị phá vỡ khi một trận cãi vã nổ ra ở sân bóng rổ.

"Mày có mau trả đồng hồ lại cho tao không?" Giọng Tài gào lên đầy tức giận.

"Mày bị điên à? Tao lấy đồng hồ của mày khi nào?" Đạt cãi lại, giọng tràn đầy bực bội.

"Rõ ràng lúc chiều tao về, cởi đồng hồ ra để trên giường, lúc đó chỉ có mày trong phòng. Tao đi tắm quay lại thì thấy mày đang lục lọi giường tao. Không phải mày lấy thì ai lấy?" Tài quả quyết.

"Bố mày không lấy, không tin thì thôi!" Đạt hậm hực định quay đi.

Nhưng chưa kịp bước, Tài đã lao đến giằng co với Đạt. Đạt không nhịn nữa, vung tay đấm mạnh vào mặt Tài, máu mũi lập tức chảy xuống thành dòng.

"Mày dám đánh bạn tao hả?! Tưởng tụi tao sợ mày chắc?" Danh phẫn nộ lao tới ôm chặt lấy Đạt. Đạt tức giận định đánh Danh, nhưng Tính từ phía sau đã kịp bắt lấy tay Đạt, quăng cậu ta đập mạnh vào hàng rào sắt cạnh sân bóng rổ. Đạt bị tấn công bất ngờ, đau điếng ôm lấy vai.

Căng thẳng lên đến đỉnh điểm khi Minh và Tân cũng lao vào hỗ trợ Đạt, trong khi Danh và Tài hợp sức tấn công lại. Cả sáu người lao vào nhau, đánh loạn xạ. Tiếng thụi, tiếng la hét vang lên inh ỏi trong đêm. Đánh hăng đến mức không ai phân biệt được đâu là bạn đâu là thù, có vài lần còn vô tình đánh nhầm cả đội mình.

Nghĩa và Hùng từ chỗ núp vội vàng chạy ra can ngăn.

"Dừng lại ngay!" Hùng quát lớn, cố gắng kéo Tân ra khỏi vòng ẩu đả.

Danh thấy Nghĩa thì lập tức la lớn: "Giúp tụi tao đi! Tụi nó ỷ mạnh ăn hiếp tụi tao!"

Nghĩa chần chừ. Hùng cũng không biết làm sao.

"Mày mau cho tụi nó biết sức mạnh của công nghệ thông tin đi!" Đạt hét lên, nhắm thẳng Hùng mà kêu gọi.

Hùng giật mình chưa kịp phản ứng, thì cuộc hỗn chiến lại tiếp tục. Nghĩa bất ngờ bị Tân bắt lấy vai, nhưng Hùng ngay lập tức lao đến xô Tân ra.

"Mày khùng hả, Hùng?!" Tân quát lên.

"Trời tối quá tao nhìn lộn người!" Hùng vội vàng thanh minh.

Ngay lúc đó, Tính – với thân hình gần trăm ký – lợi dụng cơ hội lao thẳng vào Hùng, định dùng trọng lượng cơ thể đè anh xuống. Nhưng Nghĩa nhanh tay kéo Hùng tránh đi, khiến Tính hụt đà ngã đập xuống đất đau điếng.

Cuộc chiến tiếp tục cho đến khi một tiếng quát lớn vang lên:

"DỪNG LẠI NGAY!"

Sĩ quan Thành và sĩ quan Mẫn xuất hiện. Gương mặt cả hai lạnh băng, ánh mắt đầy uy quyền quét qua đám sinh viên vừa đánh nhau.

"Là đứa nào gây sự trước?!" Sĩ quan Mẫn gằn giọng.

Cả bọn im lặng, không ai dám lên tiếng.

"Ngoan cố? Được, vậy thì chạy 10 vòng sân cho tôi! CHẠY!" Sĩ quan Mẫn gầm lên.

Không còn cách nào khác, cả bọn lập tức lao vào chạy. Chạy xong mười vòng, mồ hôi túa ra như tắm, ai nấy đều thở không ra hơi.

"Tôi hỏi lại lần nữa, ai là người gây chuyện trước?" Sĩ quan Mẫn nghiến răng.

Cả đám vẫn im lặng.

"Đồng lòng lắm! Vậy chạy thêm 20 vòng nữa!"

Lần này, mới chỉ đến vòng 10, cả bọn đã lảo đảo, Danh mấy lần suýt ngã. Nhưng không ai dám dừng lại. Quần áo ướt sũng, mặt đỏ bừng vì kiệt sức.

"Ai là người gây chuyện?!" Sĩ quan Mẫn lại quát lớn.

Vẫn không ai trả lời.

"Lần này thì 30 vòng!"

Hết bò rồi lại lết, đến vòng thứ 20 thì ai cũng cảm thấy sống còn còn khó hơn chết. Dùng hết chút sức lực còn sót lại, cuối cùng họ cũng hoàn thành xong hình phạt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me