Anh Trai Nuoi Joongdunk
"AHHHHH" Archen hét lớn rồi sợ hãi chạy đến ôm chặt lấy Dunk. dáng vẻ sợ hãi của cậu đã làm anh bật cười, người thì to lớn vạm vỡ nhưng lại sợ ma, thẩm chí đây chỉ là những con ma giả. "bố mẹ đâu rồi?...AHH" "em đi chậm quá nên bố mẹ đi trước rồi" thấy cậu vẫn không ngừng sợ hãi, Dunk đã nắm lấy tay cậu, dắt cậu bước đi. những lúc thế này nhìn Joong thật nhỏ bé làm sao, không còn dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày, bây giờ chỉ là cậu em trai bé nhỏ đang bám dính lấy anh thôi. "AHHH DUNK! ĐI CHẬM THÔI CHỜ TÔI VỚI" anh đã chạy đi khi nhìn thấy ánh sáng từ phía cổng ra của nhà ma mà không nói với Joong, khiến cậu phải vội vã chạy theo. Dunk đứng sừng sững đầy mạnh mẽ, vẻ mặt tươi tắn không có nét nào là sợ hãi, cúi xuống nhìn cậu em trai đang ôm chặt lấy chân của mình. "bỏ chân anh ra đi, ra ngoài rồi" cậu vội thả chân anh ra, đứng dậy giả vờ phủi bụi trên áo mà thật ra là do mất mặt quá chả biết làm gì. ông bà Aydin đứng đấy nhìn thấy tất cả, lên tiếng trêu chọc cậu con trai. "vậy mà nói không sợ hả?" "ờ thì...cũng sợ" cậu đưa tay gãi đầu, ngượng ngùng bước đi ra khỏi đó vì không muốn nhận thêm lời trêu chọc nào nữa. "bố mẹ thật là, có ba người mà cũng bỏ con đi trước" Joong thản nhiên làm nũng với bố mẹ mà không hề hay biết lời cậu vừa nói đã làm tổn thương người phía sau, trong phút chốc cậu đã quên mất sự hiện diện của anh.đúng vậy, gia đình Aydin chỉ có ba người, không hề có người nào tên Dunk Natachai Boonprasert cả. anh bước chậm lại, cố tình để bản thân thụt lùi lại phía sau, anh không muốn phá hỏng khoảnh khắc vui vẻ của gia đình họ. "gì mà ba người chứ? không phải lúc nãy anh Dunk đi bên cạnh bảo vệ con à? người thì to hơn cả anh mà lúc nào cũng núp phía sau lưng anh, mất mặt quá đấy nhé Archen" bà Aydin nhận ra sự tổn thương hiện lên nét mặt của anh, nhanh chóng nắm lấy tay anh kéo đến bên cạnh, bà cố tình nói vài câu bông đùa và lãng sang chuyện khác. nhận ra bản thân vừa lỡ lời, Archen im lặng quan sát nét mặt Dunk, vẻ mặt tuy cười nhưng lại chẳng hề vui đó của anh đã khiến cậu cảm thấy áy náy. "cảnh bên kia đẹp quá, ba mẹ con có muốn chụp ảnh không? bố chụp cho" ông Aydin kéo cả nhà đến bên cạnh hồ nước, nắng chiều xen qua kẻ lá tạo nên một khung cảnh thơ mộng. Natachai giây trước vừa buồn bã, giây sau đã vui vẻ cùng bố mẹ chụp ảnh. khả năng 'tỏ ra bản thân vui vẻ' sẽ chẳng có ai làm tốt hơn anh cả. "bố! góc mặt đó của con không đẹp!" "nào nào, vậy góc này thì sao?" "bố trêu con à? góc này càng xấu!" "con chẳng có mắt thẩm mỹ gì cả! góc này là đẹp nhất rồi đó" Joong bị bố trêu đến phát bực, cứ liên tục đòi bố chụp lại ảnh cho cậu. Natachai ngồi trên ghế đá cách đó không xa, im lặng quan sát khoảnh khắc hạnh phúc của họ. ánh mắt trìu mến của ông Aydin dành cho cậu là thứ mà có lẽ cả phần đời sau này anh cũng không thể nhìn thấy từ bố của mình. suốt 10 năm qua, mỗi khi bất chợt nhìn thấy ánh mắt yêu thương của một cặp bố mẹ nào đó dành cho con của họ, anh đã tiếc nuối mãi cái thời thơ ấu khi bố mẹ chưa rời bỏ anh đi. Natachai mân mê sợi dây chuyền bạc trên cổ mình, món đồ kỉ niệm mà mẹ đã tặng cho anh vào sinh nhật tám tuổi, cũng như hiện thân cuối cùng của bố mẹ. giá mà bố mẹ anh vẫn còn sống trên trần đời này, để anh có thể đắm chìm trong hạnh phúc mà không phải đưa đôi mắt ganh tị về bất kỳ ai. những kí ức hạnh phúc đó Dunk đã cất nó vào một góc thật sâu trong trái tim mình. đã nhiều lần anh tự nhủ, bản thân phải tập làm quen với cuộc sống cô đơn, vì trên đời này đã chẳng còn mái ấm gia đình nào như anh vẫn thường mong ước nữa. nhưng anh lại chẳng thể ngăn được đôi chân cứ rảo bước tìm kiếm một mái ấm không mang tên mình. -----
"bố mẹ đâu rồi?" Joong bước đến cạnh anh sau khi mua nước từ quầy bán nước gần đó, cậu chìa ly cam ép về phía anh. "cảm ơn em nhé, bố mẹ mệt nên vào xe trước rồi" Dunk nhận lấy cốc nước từ tay cậu, vừa uống vừa bước về phía cổng ra của khu vui chơi, nhận thấy cậu em trai của mình vẫn đang đứng đó, anh quay người lại gọi lớn. "Chen, sao còn đứng đó?" "..." "mau về thôi, trời tối rồi"Archen bước đến cạnh anh, giọng nói có phần áy náy cất lên. "xin lỗi...""chuyện gì?" "lúc nãy tôi vô ý, có lỡ nói vài câu khiến anh buồn" "à..." Dunk đánh mắt sang hướng khác, im lặng suy nghĩ một chút. đúng là lúc Joong nói câu đó thật sự khiến anh buồn, nhưng có lẽ anh đã quen với chuyện này. từ trước đến giờ những nỗi buồn mang tên gia đình xuất hiện trong lòng anh không biết bao nhiêu lần, anh không trách cậu, chỉ trách bản thân chưa đủ mạnh mẽ để chấp nhận sự thật đau thương này mà thôi. "không sao, em không có lỗi đâu" "sao mà không có lỗi chứ? rõ ràng tôi..." "rồi rồi rồi, anh không buồn nữa rồi, Chen đừng thấy áy náy nữa nhé!" Natachai đưa tay xoa mái tóc đen đang rối vì gió trời của cậu, nhìn gương mặt ủ rũ như cún con này thì sao mà giận nổi chứ.đây là lần đầu tiên Joong chủ động xin lỗi anh, mặc dù lỗi lầm lần này của cậu không là gì so với những gì cậu đã từng gây ra, nhưng việc chủ động xin lỗi thế này cũng là một biểu hiện cho việc cậu đang dần xoá bỏ khoảng cách với anh. -----
thời gian trôi qua thật nhanh, một giây cũng không chờ đợi ai. mới đó mà mười hai năm học của Joong sắp kết thúc, cậu đã bước vào giai đoạn phải thức thâu đêm suốt sáng để ôn thi đại học. năm cuối cấp ba không có nhiều biến động, chỉ đơn giản là đến trường và về nhà, những đứa trẻ ham chơi cũng đã ý thức được sự quan trọng của việc thi đại học nên đã gác cuộc chơi qua một bên. năm đầu tiên của sinh viên kiến trúc lại không suôn sẻ như Dunk nghĩ. bây giờ anh mới có thể hiểu được rằng đại học là nơi đáng sợ thế nào. "Dunk, con có bị bệnh không? sao lại mặc đồ dày thế?" ông Aydin vừa ngồi vào bàn ăn cơm đã ngay lập tức lên tiếng hỏi đứa con trai ngồi đối diện. anh nhìn lại bộ đồ trên người mình, dưới là quần nỉ dày, trên là áo sweater, kín bưng từ cổ đến chân, đúng là có hơi kì lạ với thời tiết ở Thái Lan. "ờ đúng rồi, sắp đến mùa hè mà anh lại mặc đồ thu đông à?" Natachai đột nhiên thấy áp lực, tay nắm chặt vạt áo, cố động não nghĩ ra một lời biện minh hợp lí nhất. "th-thì mặc style trái mùa đang là trend đấy, mọi người không biết ạ?" "đúng rồi ông à, mấy đứa trẻ bây giờ gu thẩm mỹ đỉnh lắm, người già bọn mình không hiểu được đâu" bà Aydin không nghĩ nhiều, trước giờ bà luôn là người tôn trọng sở thích của con, con thích ăn mặc thế nào, bà cũng tuyệt nhiên không ý kiến. "vậy Joong không có mắt thẩm mỹ à?"ông Aydin lại hướng mũi tên sang cậu. khác xa với Dunk, cậu chỉ mặc một chiếc quần short cao hơn đầu gối, cùng với chiếc áo thun đã phai màu. "khi nào ra đường thì mới cần phải ăn diện chứ bố, ở nhà mặc thế nào chẳng được, thoải mái là được rồi" Archen nhìn sang phía anh vẫn đang im lặng ăn cơm, rõ ràng có điều gì đó không đúng. cậu sống cùng anh hơn 10 năm rồi, chẳng lẽ cậu lại không biết style anh thế nào, quần ngắn và áo thun vẫn luôn là style của anh từ trước đến giờ. Natachai không thích mặc những bộ quần áo quá dày, anh cũng là người luôn than vãn thời tiết Thái Lan oi bức. lên đại học một thời gian thì lại đổi style ngay lập tức, không phải là kì lạ quá sao? Dunk được bố tặng cho chiếc Maybach để chạy đi học, đó cũng là dòng xe yêu thích của cậu. nhưng không hiểu sao thời gian gần đây lại không thấy anh chạy xe đi học nữa, thường xuyên nhờ Pond đến rước đi và đưa về. "thôi, cũng không phải chuyện mà mình cần quan tâm" "em nói gì vậy?" "không có gì, ăn xong anh lên phòng kèm tôi học tiếp nhé, tôi có vài câu không biết làm""được"_______________
"bố mẹ đâu rồi?" Joong bước đến cạnh anh sau khi mua nước từ quầy bán nước gần đó, cậu chìa ly cam ép về phía anh. "cảm ơn em nhé, bố mẹ mệt nên vào xe trước rồi" Dunk nhận lấy cốc nước từ tay cậu, vừa uống vừa bước về phía cổng ra của khu vui chơi, nhận thấy cậu em trai của mình vẫn đang đứng đó, anh quay người lại gọi lớn. "Chen, sao còn đứng đó?" "..." "mau về thôi, trời tối rồi"Archen bước đến cạnh anh, giọng nói có phần áy náy cất lên. "xin lỗi...""chuyện gì?" "lúc nãy tôi vô ý, có lỡ nói vài câu khiến anh buồn" "à..." Dunk đánh mắt sang hướng khác, im lặng suy nghĩ một chút. đúng là lúc Joong nói câu đó thật sự khiến anh buồn, nhưng có lẽ anh đã quen với chuyện này. từ trước đến giờ những nỗi buồn mang tên gia đình xuất hiện trong lòng anh không biết bao nhiêu lần, anh không trách cậu, chỉ trách bản thân chưa đủ mạnh mẽ để chấp nhận sự thật đau thương này mà thôi. "không sao, em không có lỗi đâu" "sao mà không có lỗi chứ? rõ ràng tôi..." "rồi rồi rồi, anh không buồn nữa rồi, Chen đừng thấy áy náy nữa nhé!" Natachai đưa tay xoa mái tóc đen đang rối vì gió trời của cậu, nhìn gương mặt ủ rũ như cún con này thì sao mà giận nổi chứ.đây là lần đầu tiên Joong chủ động xin lỗi anh, mặc dù lỗi lầm lần này của cậu không là gì so với những gì cậu đã từng gây ra, nhưng việc chủ động xin lỗi thế này cũng là một biểu hiện cho việc cậu đang dần xoá bỏ khoảng cách với anh. -----
thời gian trôi qua thật nhanh, một giây cũng không chờ đợi ai. mới đó mà mười hai năm học của Joong sắp kết thúc, cậu đã bước vào giai đoạn phải thức thâu đêm suốt sáng để ôn thi đại học. năm cuối cấp ba không có nhiều biến động, chỉ đơn giản là đến trường và về nhà, những đứa trẻ ham chơi cũng đã ý thức được sự quan trọng của việc thi đại học nên đã gác cuộc chơi qua một bên. năm đầu tiên của sinh viên kiến trúc lại không suôn sẻ như Dunk nghĩ. bây giờ anh mới có thể hiểu được rằng đại học là nơi đáng sợ thế nào. "Dunk, con có bị bệnh không? sao lại mặc đồ dày thế?" ông Aydin vừa ngồi vào bàn ăn cơm đã ngay lập tức lên tiếng hỏi đứa con trai ngồi đối diện. anh nhìn lại bộ đồ trên người mình, dưới là quần nỉ dày, trên là áo sweater, kín bưng từ cổ đến chân, đúng là có hơi kì lạ với thời tiết ở Thái Lan. "ờ đúng rồi, sắp đến mùa hè mà anh lại mặc đồ thu đông à?" Natachai đột nhiên thấy áp lực, tay nắm chặt vạt áo, cố động não nghĩ ra một lời biện minh hợp lí nhất. "th-thì mặc style trái mùa đang là trend đấy, mọi người không biết ạ?" "đúng rồi ông à, mấy đứa trẻ bây giờ gu thẩm mỹ đỉnh lắm, người già bọn mình không hiểu được đâu" bà Aydin không nghĩ nhiều, trước giờ bà luôn là người tôn trọng sở thích của con, con thích ăn mặc thế nào, bà cũng tuyệt nhiên không ý kiến. "vậy Joong không có mắt thẩm mỹ à?"ông Aydin lại hướng mũi tên sang cậu. khác xa với Dunk, cậu chỉ mặc một chiếc quần short cao hơn đầu gối, cùng với chiếc áo thun đã phai màu. "khi nào ra đường thì mới cần phải ăn diện chứ bố, ở nhà mặc thế nào chẳng được, thoải mái là được rồi" Archen nhìn sang phía anh vẫn đang im lặng ăn cơm, rõ ràng có điều gì đó không đúng. cậu sống cùng anh hơn 10 năm rồi, chẳng lẽ cậu lại không biết style anh thế nào, quần ngắn và áo thun vẫn luôn là style của anh từ trước đến giờ. Natachai không thích mặc những bộ quần áo quá dày, anh cũng là người luôn than vãn thời tiết Thái Lan oi bức. lên đại học một thời gian thì lại đổi style ngay lập tức, không phải là kì lạ quá sao? Dunk được bố tặng cho chiếc Maybach để chạy đi học, đó cũng là dòng xe yêu thích của cậu. nhưng không hiểu sao thời gian gần đây lại không thấy anh chạy xe đi học nữa, thường xuyên nhờ Pond đến rước đi và đưa về. "thôi, cũng không phải chuyện mà mình cần quan tâm" "em nói gì vậy?" "không có gì, ăn xong anh lên phòng kèm tôi học tiếp nhé, tôi có vài câu không biết làm""được"_______________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me