TruyenFull.Me

Anh Trai Nuoi Joongdunk

"CHỈ CÒN 5 PHÚT NỮA LÀ TRẬN ĐẤU BÓNG ĐÁ GIỮA KHOA KIẾN TRÚC NĂM 3 VÀ KĨ THUẬT NĂM 3 SẼ KẾT THÚC!!!"

tiếng thông báo của bình luận viên đã khiến mọi người ở sân vận động đều hồi hộp. và có vẻ những người lo lắng nhất chính là khoa kiến trúc năm 2 - sẽ vào sân sau khi trận đấu của năm 3 kết thúc.

"Pond! mày đã gọi cho Dunk chưa đấy? sắp đến lượt mình đấu rồi sao nó còn chưa có mặt?"

một người trong đội bóng của khoa kiến trúc chạy đến hỏi Pond với giọng hớt hải. hội thao đã diễn ra hơn 20 phút rồi nhưng vẫn không thấy sự hiện diện của Dunk.

"tao gọi rồi, nó bảo đang đến, chờ nó xíu nữa đi"

chính Pond hiện tại cũng đang không ngừng lo lắng, dù cho ở đội đối thủ nhưng anh liên tục nhìn vào điện thoại, chờ đợi Dunk đến. nỗi lo càng tăng khi anh nhìn thấy phía bên khoa kiến trúc năm nhất, cậu em trai Joong Archen đang đứng chễm trệ ở đấy, vui vẻ cười đùa với đám bạn của mình. không phải Joong và Dunk đi cùng xe hay sao? Joong đã ở đây rồi, vậy còn Dunk thì đang ở đâu chứ?

trận đấu của năm 3 đã kết thúc, mọi người đang khởi động để chuẩn bị vào sân. Pond nhìn về phía lối vào của sân vận động, một thân hình cao gầy đang cắm mặt chạy đến.

"tao có...trễ...không?"

Natachai chống hai tay lên đầu gối, vừa nói vừa thở hổn hển.

"không, vừa kịp lúc. mà sao mày đến trễ thế? trước giờ mày luôn đúng giờ mà?"

"chuyện dài lắm, tao sẽ kể sau"

anh đặt túi của mình lên ghế, thực hiện vài động tác khởi động qua loa rồi bước vào sân. trong lúc đi về vị trí đứng của mình, Dunk đã có biểu hiện không ổn, anh khụy gối xuống, đôi mày nhíu lại vì đau, vội đưa tay xoa cổ chân phải.

"có sao không đấy?"

"không sao"

anh đứng dậy, cố tình giậm chân vài cái để đồng đội biết rằng anh đang ổn. tất cả những hành động đó đã được Joong chứng kiến.

trận đấu bắt đầu, mọi người liên tục truyền bóng, Dunk chạy rất nhanh, khéo léo luồn lách qua các đối thủ, tung ra những cú sút đầy mạnh mẽ, như thể anh không hề có nỗi đau nào ở cổ chân cả.

"AHH"

Natachai ngã xuống sau khi va chạm với một cầu thủ đội bạn, va chạm không quá mạnh, nhưng anh lại chẳng thể đứng dậy, đưa tay ôm lấy cổ chân phải, dáng vẻ đau đớn không còn có thể che giấu được nữa.

"đưa Dunk đến phòng y tế! mau lên!"

một vài nhân viên y tế đã nhanh chóng mang anh đi, mọi người trên sân bóng và cả người ở khán đài đều rất căng thẳng. huấn luyện viên đã lập tức cho một cầu thủ dự bị khác vào thay thế vị trí của anh, trận đấu tiếp tục được diễn ra.

------

"lần sau nhớ đi đứng cẩn thận nhé, ngã đến mức trật chân thế này rất nguy hiểm đấy!"

"vâng ạ..."

cô y tế nói khi tay vẫn đang quấn băng vào cổ chân của anh.

"được rồi, tạm thời tránh để vết thương đụng nước, nhớ bôi thuốc và thay băng gạt vào mỗi sáng và tối nhé"

"vâng, em cảm ơn ạ"

cô y tế dặn dò vài thứ rồi cũng rời đi, trả lại không gian yên tĩnh cho anh. Dunk dựa lưng vào tường, cổ chân vẫn còn đau lên không ngừng vì thuốc giảm đau đã hết tác dụng.

*cạch* cánh cửa phòng y tế mở ra, thân hình cao to bước đến gần anh, hai chữ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. đây rồi, người mà anh không muốn gặp nhất bây giờ lại ở ngay đây rồi.

"anh bị làm sao vậy?"

Archen cất lời, giọng điệu nhẹ nhàng của cậu đã khiến anh bất ngờ, có vẻ như lần này cậu thật sự lo lắng cho anh.

"thì em thấy rồi đấy, va chạm trên sân bóng nên bị ngã, không sao-"

"nói dối!"

anh khựng lại ngay lập tức. không biết bằng cách nào, những lời nói dối của Dunk đều bị cậu nhìn thấu và vạch trần tất cả. đối diện với ánh mắt đó của Joong, anh thật sự không còn cách nào để che giấu được nữa, liền thở dài một hơi.

"trong lúc chạy đến đây, anh đã ngã..."

"chạy đến? không phải anh đi taxi đến hả?"

Natachai lắc đầu, rõ ràng anh chẳng làm sai gì cả, nhưng lại không có dũng khí nhìn vào mắt cậu, anh tự thấy bản thân giống như đứa em đang bị anh trai mình la mắng vậy.

"anh không bắt được taxi nên đành chạy bộ đến"

khi Dunk đã lấy được điện thoại và chạy ra cổng nhà, cũng là lúc xe của Joong đã không còn ở đó. anh nhấc máy gọi cậu, nhưng lại không nhận được hồi âm nào, đến tận lúc cuộc gọi thứ sáu kết thúc với tiếng của tổng đài, anh mới nhận ra bản thân đã bị cậu chơi khăm rồi.

điện thoại trên tay liên tục thông báo không tìm thấy taxi ở quanh đây, trái tim anh như bị bóp nghẹn. những tưởng sau bao nhiêu năm, cậu cũng đã mở lòng đón nhận người anh trai này, nhưng cuối cùng cũng chỉ là ảo tưởng của anh mà thôi, trong lòng cậu, vẫn giữ mãi mối thù không bao giờ phai.

đứng dậy sau khi vô tình va trúng một cậu nhóc lao ra từ cửa hàng tiện lợi, Dunk chẳng quan tâm bản thân có trầy xước gì hay không, chỉ luôn miệng hỏi xem cậu nhóc đó có ổn không. cậu bé khóc to vì cây kem dâu vừa mua đã nằm yên vị dưới đất, phải mất thêm vài phút nữa để anh đền cây kem khác cho cậu nhóc rồi mới có thể rời đi. đến tận khi bước vào cổng trường, anh mới nhận ra cổ chân của mình đã bị thương.

Archen im lặng một lúc, cảm giác tội lỗi đang dâng trào trong lòng cậu. tình huống này cậu chưa từng nghĩ đến, vốn dĩ lúc đầu cậu chỉ muốn trêu anh một chút, rồi anh cũng sẽ đi taxi đến sau thôi, cậu hoàn toàn không ngờ rằng anh sẽ chạy bộ đến, thậm chí còn bị ngã để trật chân.

"xin lỗi..."

"không sao, chuyện xui rủi thôi, không phải lỗi của em"

"sao mà không phải chứ? nếu tôi không...nếu tôi không bỏ anh lại mà chạy đi trước, thì anh đã không bị thế này..."

cậu bấu chặt hai tay vào nhau, ngay bây giờ, cậu thật sự rất muốn tự đánh mình một cái, một Joong Archen đắc ý và ngạo mạn lúc nãy đã không còn nữa.

"anh phải xin lỗi mới đúng, xin lỗi vì đã là cái gai trong mắt của em nhé. anh đã cố gắng suốt khoảng thời gian qua, chỉ mong muốn rằng em sẽ chấp nhận người anh trai này...nhưng chắc anh phải bỏ cuộc rồi"

Dunk cúi mặt, anh là người nói ra những lời đó, nhưng sao anh lại đau lòng quá vậy? những tưởng đã có được một gia đình trọn vẹn, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là kẻ dư thừa trong cuộc sống của người khác. anh bỏ cuộc rồi, không cố gắng chiều lòng cậu nữa, không cố gắng khiến cậu chấp nhận anh nữa, làm một người dư thừa cũng được, chỉ cần cậu không thấy phiền là được rồi.

"cái gì? anh nói vậy là sa-"

"JOONG ARCHEN!"

anh và cậu đồng loạt nhìn sang phía cửa, người chưa thấy nhưng đã nghe tiếng thì chỉ có thể là Phuwin. cậu thanh niên hớt hải chạy vào phòng y tế, định nói gì đó rất quan trọng nhưng lại gác qua một bên, cúi đầu chào người lớn hơn trước.

"em chào P'Dunk ạ, chân anh đã ổn hơn chưa ạ?"

"ổn rồi, không bị gì quá nặng đâu, cảm ơn em nhé"

Phuwin vẫn cứ thao thao bất tuyệt, dặn dò Dunk phải đi đứng cẩn thận hơn, có bao nhiêu kinh nghiệm về trật chân đều nói cho anh nghe hết, đến khi bị người bên cạnh tát một cái vào đầu mới chịu dừng lại.

"có chuyện gì mà chạy đến đây?"

"A! xíu thì quên mất, đến lượt khoa kiến trúc năm nhất ra sân rồi kìa, đội của mày đã chuẩn bị hết rồi, còn thiếu mỗi mày thôi đấy, mau ra đấu nhanh lên!!"

"hả? nhưng tao vẫn chưa nói chuyện xong..."

"em mau ra đi, kẻo lại bị huấn luyện viên mắng đấy"

Archen nhìn anh đầy luyến tiếc, lời nói lúc nãy vẫn còn chưa được giải thích rõ ràng, bỏ cuộc là sao? cậu không hiểu gì cả, muốn hỏi anh cho ra lẽ, nhưng Phuwin ở bên cạnh liên tục thúc giục nên cậu đành phải rời đi.

"nhanh lên Joong...AH"

một cuộc va chạm ngoài ý muốn xảy ra ngay cửa phòng y tế, Phuwin xém xíu thì ngã, may là có người kia nắm lấy tay giữ lại.

"đi đứng kiểu gì đấy?"

________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me