TruyenFull.Me

Anh Trang Trong Long Ta

Chương 4

Ta không cố - thậm chí còn chả buồn che giấu sự chiếm hữu của mình nữa. Bất kỳ ai cố tiếp cận em đều bị ta chặn lại—một cái nhìn lạnh lùng, một lời nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén, hoặc đôi khi, chỉ cần sự hiện diện của ta bên cạnh em là đủ để kẻ khác chùn bước. Nhưng em vẫn hồn nhiên không nhận ra điều đó, vẫn giữ nụ cười dịu dàng như thể thế giới này chưa từng có ai mưu cầu chiếm đoạt em.

Ta để ý đến từng ánh mắt dõi theo em trong mỗi bữa tiệc, từng kẻ liều lĩnh tiếp cận và cố gắng chiếm lấy sự chú ý của em. Có những lần, ta bắt gặp một quý tộc trẻ tuổi khẽ nghiêng người gần em hơn mức cần thiết, ánh mắt hắn ẩn chứa tham vọng mà em không nhận ra. Cơn giận dữ trong ta trào lên, nhưng ta chỉ siết nhẹ tay lại, buông một câu đùa cợt sắc bén khiến hắn phải cứng đờ người rồi lảng đi. Mỗi lần như thế, ta chỉ càng thêm chắc chắn rằng em thuộc về ta, và ta sẽ không để bất kỳ ai xen vào giữa chúng ta.

Nhưng em vẫn ngây thơ, vẫn nghĩ rằng tất cả những gì ta làm chỉ là một thói quen bảo vệ thường tình. Em không thấy được cách ta quan sát em, cách ta ghi nhớ từng biểu cảm, từng cử động nhỏ bé của em. Em không biết rằng mỗi khi em cười với ai đó, một cơn sóng âm ỉ dậy lên trong lòng ta—một thứ cảm giác mà ta không thể gọi tên, chỉ biết rằng nó khiến ta muốn kéo em về phía mình, muốn giữ chặt em lại, muốn thế giới này chỉ có ta và em mà thôi.

Em không biết rằng ta ghét cách người khác nhìn em đến mức nào. Những ánh mắt tò mò, những kẻ dám lả lướt trò chuyện với em trong những buổi tiệc trà, những quý tộc trẻ tuổi nghĩ rằng chỉ cần vài câu tâng bốc là có thể chiếm lấy chút thiện cảm từ em. Tất cả bọn họ, ta đều ghi nhớ. Không ai trong số họ có tư cách chạm vào em.

Một ngày hè , đáng lẽ hôm đó ta và em sẽ cùng nhau đi dạo quanh hồ , nhưng một cơn mưa bất chợt làm gián đoạn kế hoạch , ta chỉ đành quay lại phòng làm việc trong khi em thì tiếp tục cuốn sách dang dở của mình ở thư viện .Nhưng một điều bất ngờ xảy ra , ta nhận được bức thư vào một buổi chiều muộn, khi bầu trời ngoài cửa sổ phủ một lớp ráng đỏ cam. Căn phòng làm việc yên tĩnh, chỉ có ánh nến chập chờn phản chiếu trên mặt bàn gỗ mun. Một con cú trắng tao nhã đậu lên bậu cửa, để lại phong thư có dấu niêm phong của Bộ Pháp thuật, rồi vỗ cánh bay đi.

Ta cầm lá thư lên, lòng có linh cảm bất an. Khi mở nó ra, từng dòng chữ hiện lên trước mắt —sắc nét, lạnh lùng, và đầy tính quy tắc.

"Kính gửi Ngài Harry James Potter,

Theo điều lệ của Bộ Pháp thuật liên quan đến quyền thừa kế của các gia tộc thuần huyết, chúng tôi xin trân trọng thông báo rằng đến ngày sinh nhật thứ mười tám của ngài, ngài sẽ chính thức đạt đủ tư cách pháp lý để tiếp quản toàn bộ tài sản và danh vị của gia tộc Potter.

Bên cạnh đó, theo một số điều khoản được ghi trong di chúc của cố gia chủ Sirius Black, ngài cũng được thừa hưởng một phần di sản thuộc về gia tộc Black. Để hoàn tất thủ tục tiếp quản và xác nhận quyền sở hữu, ngài được yêu cầu có mặt tại Bộ Pháp thuật vào ngày 28 tháng 8 năm 18xx để ký kết các giấy tờ cần thiết.

Xin lưu ý rằng việc chậm trễ trong quá trình này có thể dẫn đến những vấn đề pháp lý liên quan đến quyền thừa kế. Mong ngài sớm phản hồi và xác nhận thời gian có thể tham dự.

Trân trọng,

Bộ Pháp thuật Anh Quốc"

Đọc đi đọc lại từng chữ. Ngón tay ta siết chặt mép thư, khiến tờ giấy nhăn lại. Môi mím thành một đường mỏng.

"Em sẽ rời đi..."

Ý nghĩ ấy giáng xuống tâm trí ta như một lưỡi dao lạnh lẽo.

Bức thư vô tình đặt ra một sự thật mà ta không muốn đối diện—Harry không thuộc về thái ấp Malfoy, không thuộc về ta. Đó là một giấc mộng đẹp nhưng mong manh, và bây giờ, nó sắp bị cướp đi khỏi tay ta.

Ta hít một hơi sâu, nhưng vẫn không thể xoa dịu cơn sóng ngầm đang cuộn trào trong lòng. Ánh mắt tối lại khi nhìn lá thư trước mặt.

Không. Chuyện đó sẽ không xảy ra , ta sẽ không để Harry rời đi.

Ta không sao có thể tưởng tượng ra khung cảnh đó—một ngày nào đó, em sẽ đứng trước cửa, khoác lên mình một bộ lễ phục trang trọng, quay lưng về phía ta và nói: "Ta phải đi rồi." Ý nghĩ đó khiến ta khó chịu đến nghẹt thở. Ta không thể chấp nhận điều đó. Không thể.

Chiều hôm ấy ,mặt hồ tĩnh lặng phản chiếu sắc trời xanh thẫm khi ánh nắng buông xuống, những tia sáng của ngày mới xuống hồ nhuộm vàng mặt nước. Tiếng gió nhẹ lướt qua những hàng cây trong vườn, mang theo hương cỏ dại thoảng trong không khí.

Em ngồi trên ghế đá cạnh hồ, đôi chân thả lỏng, ánh mắt vô tư dõi theo từng vòng gợn sóng lan tỏa khi ném một viên sỏi xuống nước. Ta đứng bên cạnh, mắt không rời khỏi dáng vẻ điềm nhiên ấy. ta thích nhìn dáng vẻ như thế của em—thư thái, không lo lắng bất cứ điều gì.

Em vẫn đang mải mê với mặt hồ, không để ý đến sự thay đổi trong vẻ mặt của ta .

Nhớ đến bức thư còn trong ngăn kéo , ta không khỏi bồn chồn

Ta quay sang nhìn người bên cạnh—vẫn là nụ cười hờ hững ấy, vẫn là đôi mắt vô tư không hay biết điều gì đang chờ đợi phía trước.

"Em có nghĩ đến chuyện trở về gia tộc Potter không?" Giọng ta trầm xuống hẳn, cố gắng kìm nén sự lo lắng.

Harry ngẩng lên, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. "Em chưa nghĩ đến." Em nhún vai, ném thêm một viên sỏi xuống mặt hồ. "Nói thực thì từ lâu em quen với cuộc sống ở đây rồi."

Ta không trả lời ngay. Lời nói của em xoa dịu đi tâm tình đang sôi sục của ta, nhưng không đủ để làm tan đi sự bất an đang cuộn trào trong lòng.

Cảm giác như em có thể biến mất nếu ta không nắm chặt em . Không nghĩ đến không có nghĩa là không thể thay đổi. Một ngày nào đó, nếu em thực sự muốn đi, ta nên làm gì? Giữ lại hay buông tay?

Không.

Ta nhìn người bên cạnh . Draco Malfoy này sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra.

Ta nhìn em, cố ghi nhớ từng chi tiết trên gương mặt em, từng tia sáng phản chiếu trong đôi mắt ấy. Ta không thể tưởng tượng cuộc sống của mình thiếu em. Sự bất an len lỏi vào tâm trí ta, cắm rễ sâu trong lòng. Và ta biết, nếu có thể, ta sẽ không bao giờ để em rời khỏi nơi này. Không bao giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me