TruyenFull.Me

Anh Trang Trong Long Ta


Chương 2

Thái ấp Malfoy, dù hoa lệ, vẫn luôn mang trong mình một bầu không khí ảm đạm. Những dãy hành lang dài hun hút, những bức tường lạnh lẽo phủ đầy những bức chân dung mang ánh nhìn sắc bén, và ánh đèn dầu chập chờn như những linh hồn vất vưởng. Khu rừng bao quanh dinh thự chìm trong màn sương mù dày đặc, những tán cây cao vút như những bàn tay đen vươn lên từ lòng đất. Nơi này tĩnh lặng đến mức ngay cả tiếng gió thổi qua kẽ lá cũng nghe như tiếng thì thầm ám ảnh. Đây không phải là nơi dành cho một người như em.

Em—với mái tóc rối nhẹ nhàng phản chiếu ánh trăng, với đôi mắt tựa viên lục bảo ẩn chứa ánh sáng mềm mại giữa bóng tối này. Em không thuộc về nơi đây, nhưng bằng một cách nào đó, em lại trở thành phần duy nhất mà ta không thể rời mắt.

Gia nhân của Malfoy không dám bạc đãi em, nhưng cũng không đối xử với em bằng sự ấm áp. Họ chỉ đơn thuần thực hiện nghĩa vụ của mình, như những chiếc bóng lặng lẽ lui tới, chưa từng dừng lại để hỏi han em một câu. Ngay cả trong những bữa ăn xa hoa của quý tộc, em vẫn ngồi đó—trong bộ trang phục hoàn hảo, với phong thái chuẩn mực—nhưng lạc lõng giữa những chiếc ly pha lê và ánh nến lung linh.

Ta quan sát em từ xa, nhận ra cách em lặng lẽ bước đi trong dinh thự, chạm tay vào những tấm rèm nhung dày nặng, dừng lại bên những ô cửa sổ cao nhìn ra khu rừng mịt mù sương. Ta thấy em không thoải mái với cách gia nhân cúi đầu trước mình, bàn tay siết chặt khi một gia tinh vội vàng đặt ly trà xuống với sự cung kính quá mức.

"Ta không cần họ phục tùng như vậy." Em từng nói với ta, đôi mày khẽ cau lại.

Nhưng ta chỉ cười, chạm nhẹ vào mái tóc mềm của em, giọng điềm nhiên.

"Đây là điều em xứng đáng có được."

Ta không cho phép bất kỳ ai làm trái ý em, càng không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương em, dù là gián tiếp hay vô tình. Bất cứ kẻ nào khiến em khó chịu, dù chỉ là một lời nói vô ý, đều sẽ nhận được sự trừng phạt xứng đáng.

Và em không thích điều đó.

Em nhìn ta, ánh mắt phản chiếu ánh lửa từ lò sưởi, không trách móc, cũng không giận dữ, chỉ đơn thuần... không hiểu.

"Tại sao anh lại làm vậy?"

Bởi vì em là của ta.

Nhưng ta không nói ra điều đó. Ta chỉ đưa tay vuốt nhẹ lên mu bàn tay em, để em cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay ta, giọng trầm thấp vang lên như một lời thì thầm trong đêm tối.

"Vì ta không muốn bất cứ ai khiến em không vui."

Mùa đông đầu tiên của ta và em

Đã 3 tháng kể từ khi em bước chân vào tháp ấp Malfoy . Em bước vào nơi đây , mang đến cho ta những tia nắng ấm áp

Một buổi chiều mùa đông, khi cơn gió lạnh trườn qua những tán cây già nua của khu vườn. Khi một gia tinh chỉ vô tình chậm tay khi rót trà, Ta đã lạnh lùng quát mắng hắn đến mức người con gia tinh già đó khúm núm xin lỗi không ngừng. Và khi em nói rằng chuyện đó không đáng để bận tâm, ta chỉ nghiêng đầu nhìn em, ánh mắt bạc lạnh lẽo.

"Em không cần phải tha thứ cho bất kỳ ai làm phiền ngươi. Nếu có kẻ không biết bổn phận của mình, thì phải dạy cho hắn hiểu."

Em không thoải mái với điều đó. Sự phục tùng quá mức của gia tinh, nỗi sợ hãi trong mắt chúng khi nhìn em, tất cả khiến em cảm thấy như một kẻ xa lạ trong chính nơi mình đang sống. Ta biết em là một đứa trẻ tốt , tốt đến mức ta ghen tị với cả những kẻ được hưởng sự tốt bụng đó từ em . Em đã thử phản đối, nhưng ta chỉ bình thản đáp:

"Đây là điều em xứng đáng có được."

Ta chưa bao giờ để cho em cơ hội để tranh cãi. Ta tin rằng sự sủng ái này là hiển nhiên, là một điều tất yếu mà Harry nên chấp nhận. Và sự nuông chiều của ta không dừng lại ở vật chất hay quyền lợi. Nó nằm trong từng ánh mắt, từng cử chỉ, từng lần ta sẵn sàng ra tay trừng phạt bất kỳ kẻ nào dám làm em không vui, dù chỉ là một chút.

Có lần, một gia nhân trẻ tuổi vô ý làm rơi khăn tay của em xuống sàn. Cô gái run rẩy nhặt nó lên, khuôn mặt tái mét, nhưng trước khi cô kịp xin lỗi . Em chỉ mỉm cười rồi nhận lấy nó , ta biết em định nói gì , nhưng ta không vui , thứ dơ bẩn đó không được phép chạm vào em . Ta giật lấy chiếc khăn tay rồi nhẹ giọng ra lệnh:

"Mười roi."

Em kinh ngạc quay phắt sang ta. Nhìn vào đôi mắt đó ta biết em nghĩ gì , em không thể tin được một hành động nhỏ bé đó lại dẫn đến hậu quả này , quả là một đứa trẻ nhân hậu

Nhưng ta thì không phải người tốt bụng như em

Đôi mắt xanh đó hướng về ta với sự khó tin , em kéo tay ta , nhẹ giọng "Draco! Không cần phải—"

"Cô ta đã làm bẩn đồ của em." Ta nhẹ vỗ tay trấn an em , gia nhân kia đang quỳ rạp xuống nền nhà. "Nếu không phạt, lần sau cô ta sẽ nghĩ rằng có thể tùy tiện làm vậy. Luật ở đây là vậy , ai phạm lỗi đều bị phạt , nếu ta không làm thế thì chính là thiên vị cô ta , sẽ là thiếu công bằng với những gia nhân khác" Ta nhẹ giọng giải thích cho em

Ta biết em muốn phản đối . Nhưng ta không một chút lay động , làm sai thì phải bị phạt đó là những gì mà ta và tất cả những người ở đấy đều biết. Ta không cảm thấy điều đó là sai. Với ta, đó chỉ là một quy tắc đơn giản: Bất cứ ai làm tổn hại đến em, dù chỉ là một lỗi nhỏ, đều phải trả giá.

Em nói với ta rằng em không thích điều đó. Ta hơi khựng lại, ánh mắt tối đi một chút, nhưng rồi ta chỉ cười nhẹ, gật đầu như thể đang chiều theo ý em: 

"Được thôi, nếu em không thích, ta sẽ không làm vậy ."

Đôi mắt xanh tuyệt đẹp đó cong lên khi nghe lời chấp thuận của ta , ta cảm tưởng tim mình như khựng lại vào giây phút đó . Ta nhẹ nâng tay em lên đặt một nụ hôn nhẹ lên đó , ngẩng lên nhìn thẳng vào đôi mắt em

"Tất cả đều vì em"

Ta thầm nghĩ nếu Harry không muốn thấy bất kì kẻ nào bị trừng phạt nghiêm khắc , vậy ta chỉ cần không để em thấy điều đó là được .


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me