Anhduy Mua He Nam Ay
Khi một người rời đi, thế giới của người ở lại sẽ ra sao?Là bầu trời vẫn trong xanh, mặt trời vẫn lặn rồi lại mọc như chưa từng có gì xảy ra?Hay là mọi thứ đều trở thành tro bụi, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề, như thể mỗi giây trôi qua đều kéo theo một mảnh linh hồn bị xé rách?Quang Anh không biết.Cậu chỉ biết rằng, kể từ khoảnh khắc Đức Duy nhắm mắt trong vòng tay cậu, thế giới của cậu cũng sụp đổ.—Đám tang của Đức Duy diễn ra vào một ngày trời đầy nắng.Mọi người xung quanh đều khóc.Nhưng Quang Anh thì không.Cậu đứng lặng giữa đám đông, mắt trống rỗng nhìn quan tài từ từ được hạ xuống lòng đất.Mọi thứ diễn ra như một thước phim quay chậm, nhưng lại không có âm thanh.Cậu không nghe thấy tiếng khóc.Không nghe thấy tiếng người ta gọi tên Đức Duy.Không nghe thấy tiếng xẻng xúc đất lấp đầy nấm mộ.Tất cả chỉ còn lại sự im lặng chết chóc, như thể cả thế giới đã bị bóp nghẹt trong một khoảng không vô tận.Có ai đó khẽ chạm vào vai cậu, giọng nói nghẹn ngào:"Quang Anh... em có muốn nói lời cuối cùng với Đức Duy không?"Lời cuối cùng sao?Quang Anh nhìn xuống tấm di ảnh đặt trước mộ.Trong ảnh, Đức Duy vẫn cười.Cậu ấy luôn cười như thế, dịu dàng và ấm áp.Nhưng bây giờ, người đã không còn nữa.Cậu bước đến gần, quỳ xuống trước bia mộ, đầu gối cắm sâu vào nền đất lạnh lẽo.Đầu ngón tay run rẩy chạm lên tấm ảnh, rồi dừng lại giữa không trung.Mắt cậu vẫn ráo hoảnh.Bởi vì, ngay cả nước mắt cũng đã không còn để rơi nữa.Cậu mở miệng, nhưng không thốt ra được lời nào.Có quá nhiều điều muốn nói, nhưng tất cả nghẹn lại nơi cổ họng, biến thành một khoảng lặng đau đớn.Cuối cùng, cậu chỉ thầm thì một câu, giọng nói vỡ vụn như tiếng gió thoảng:"Xin lỗi... tớ không thể buông tay."—Sau đám tang, Quang Anh gần như biến mất khỏi thế giới.Cậu không đến trường.Không nhắn tin hay gọi điện cho bất kỳ ai.Không ăn, không ngủ, không làm gì cả.Cậu chỉ cuộn tròn trên giường, ôm chặt lấy chiếc áo len cũ của Đức Duy, vùi mặt vào đó, cố tìm kiếm chút hơi ấm còn sót lại.Nhưng mùi hương quen thuộc cũng dần phai nhạt theo thời gian.Căn phòng ngập tràn bóng tối.Tấm rèm cửa chưa từng được vén lên, ánh sáng không thể lọt vào.Thời gian trôi qua như một giấc mơ mơ hồ, ngày và đêm hòa lẫn vào nhau.Có những lúc cậu tỉnh dậy giữa đêm khuya, mồ hôi lạnh túa ra, lòng ngực đau đến mức không thể thở nổi.Cậu đã mơ thấy Đức Duy.Mơ thấy cậu ấy vẫn ngồi bên cửa sổ, ôm cây đàn guitar, nhẹ nhàng gọi tên cậu.Nhưng khi cậu vươn tay ra, hình bóng ấy lại tan biến ngay trước mắt.Cậu giật mình tỉnh giấc, nhận ra rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.Một giấc mơ mà cậu không bao giờ có thể chạm tới nữa.Và rồi, cậu bật khóc.Khóc như một đứa trẻ.Khóc đến mức giọng khàn đi, đến mức lồng ngực đau nhói, đến mức toàn thân run rẩy.Nhưng dù có khóc bao nhiêu đi nữa, cậu ấy cũng không thể quay trở lại.—Một ngày nọ, trong lúc dọn dẹp tủ sách của Đức Duy, Quang Anh tìm thấy một chiếc hộp nhỏ.Trên đó có một mảnh giấy viết tay:"Gửi Quang Anh."Bàn tay cậu run lên khi mở nó ra.Bên trong là một lá thư cũ, nét chữ quen thuộc nghiêng nghiêng trên trang giấy."Quang Anh, nếu cậu đọc được lá thư này... thì có lẽ, tớ đã không còn ở đây nữa rồi. Tớ xin lỗi vì đã không thể giữ lời hứa, không thể ở bên cậu lâu hơn chút nữa.""Nhưng ít nhất, tớ đã có một mùa hè thật đẹp, một mùa hè tớ có cậu ở bên.""Tớ chưa từng nói ra, nhưng thật ra, tớ cũng thích cậu. Rất lâu rồi.""Tớ thích cách cậu bực bội mỗi khi tớ trêu chọc, thích cách cậu luôn cố tỏ ra lạnh lùng, nhưng thực ra lại rất ấm áp, thích cách cậu quan tâm tớ, từng chút từng chút một...""Nhưng tớ biết, tớ không thể ích kỷ giữ cậu bên mình mãi mãi.""Vậy nên... Quang Anh, hãy sống thật tốt nhé.""Hãy tiếp tục bước về phía trước, hãy hạnh phúc, dù không có tớ.""Bởi vì, dù ở đâu, tớ cũng sẽ luôn dõi theo cậu.""Mãi mãi."—Lá thư rơi xuống sàn.Quang Anh ôm mặt, toàn thân run rẩy dữ dội.Hơi thở cậu đứt quãng, giống như có ai đó đang siết chặt lấy cổ họng, khiến cậu không thể thở nổi.Không.Cậu không muốn sống tiếp.Không muốn bước về phía trước.Không muốn phải đối mặt với một thế giới không có Đức Duy.Nhưng cậu ấy đã cầu xin cậu.Cầu xin cậu hãy hạnh phúc.Cầu xin cậu hãy tiếp tục sống.Để rồi, giữa căn phòng vắng lặng, giữa những mảng ánh sáng le lói xuyên qua tấm rèm cũ, tiếng khóc của Quang Anh vang lên.Tiếng khóc của một người vừa đánh mất tất cả.Tiếng khóc của một người không còn gì để bám víu.Tiếng khóc của một người vẫn tuyệt vọng níu kéo một cái tên đã hóa thành quá khứ.—Mùa hè năm ấy, Quang Anh mất đi người quan trọng nhất.Cậu đã nghĩ rằng mình không thể sống tiếp.Nhưng cuối cùng, cậu vẫn tiếp tục bước về phía trước.Bởi vì, cậu ấy đã mong cậu như vậy.Dù cậu ấy không còn ở đây nữa."Đức Duy... tớ nhớ cậu quá..."
___
Vậy là chiếc fic bé bỏng này của mình đã hoàn thành rùi. Cảm ơn cả nhà đã đọc và yêu thương bé nó, mong mọi người sẽ góp ý thật nhiệt tình và nêu ra thật nhiều ý kiến cũng như cảm xúc của bản thân nhé hehee.
Mình sẽ sớm quay lại với 1 chiếc fic healing khác, đón chờ nkaaa <3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me