TruyenFull.Me

Anhduy Thang Nha Ben Canh


Thật sự một điều rằng, Quang Anh không kiếm đâu ra người thích hợp với hai từ "đáng yêu" hơn thằng Duy, dù cặp từ đó kè với một đứa trai láo nháo vung chân đá tay như cơm bữa trông kì quặc vô cùng.

Đức Duy có đôi mắt sáng và nụ cười rất đỗi xinh yêu, cái cách mỗi lần nó lười biếng không học bài rồi ngó sang Quang Anh nhờ giúp đỡ, cậu đã trộm nghĩ giá mà đó không phải thằng Duy thì còn lâu Quang Anh mới cho chép.

Không ai nghĩ gì nhiều ở lứa của hai đứa, những ngoại lệ cậu dành cho Đức Duy, những mộng tưởng thoáng qua trong đầu rằng cậu chỉ cần mỗi nó ở gần bên kề cạnh, Quang Anh sẽ chẳng màng đến bóng hồng nào trên cuộc đời này nữa.

Nhưng thằng Duy thì màng.

Hôm đó hai đứa học nửa buổi, Quang Anh vác cặp ra khỏi lớp lúc mặt trời đang ở đỉnh giữa trưa, buông nắng đầy oi gắt. Quang Anh học giỏi nhưng tán gái rất dở, bù lại thằng Duy giỏi đến nỗi cậu có thể bái nó làm sư. Vì lẽ đó mà gần Đức Duy luôn xuất hiện vô số bóng hồng.

Đức Duy thích con gái tóc dài, ngoan hiền và xinh xắn. Hai đầu nam châm trái dấu hút nhau, con người dường như cũng không hề ngoại lệ.

- Vy rất là dễ thương nhá. Học giỏi nè, giọng êm như nước, lành tính cực kì. Muốn cưới ẻm ghê.

Quang Anh nghiêng nhìn Đức Duy, nhìn rất lâu, cuối cùng bật ra một câu dở hơi hết sức.

- Tao không dễ thương à? Học ngu lắm hả? Giọng chói tai như heo và siêu xấu tính phải không?

Đức Duy nhìn Quang Anh, không hiểu thằng này hôm nay lại lên cơn cái gì. Nó ngẫm nghĩ hồi dài, sau đó đáp:

- Thì ờ. Tự dưng kèn cựa vậy.

Một suy nghĩ loé lên trong đầu Đức Duy, nó nheo mắt nhìn Quang Anh, chun mũi nghi hoặc.

- Không lẽ mày cũng thích Vy? Nè bạn ôi, đồ nào ăn được thì ăn cúng thì cúng ná!

- Thích bố mày ấy. - Quang Anh nói.

Thằng Duy thích càn rỡ, tóm lại là mạch suy nghĩ của nó diệu kì lắm luôn.

- Bố già rồi. Con trai bố ok không?

Nó khoác vai Quang Anh, rèm mi buông lơi hờ hững, điệu bộ này với Đức Duy bình thường vì với ai nó cũng thường xuyên như vậy, với Quang Anh thì không thế. Đúng hơn là kể từ lúc nào, những thứ vốn dĩ bình thường đã trở nên bất thường trong vô thức.

- Cũng không phải là không được.

Đức Duy cười phá lên:

- Ô hổ. Thế không phải thích crush anh mà là thích anh hả?

Quang Anh chững bước chân. Nắng chạy qua tán cây xanh rơi lỗ chỗ nơi mặt sân, vài chiếc lá đan nhau cũng đổ bóng dài trên gương mặt trắng nõn của Đức Duy. Cậu nhìn nó hồi lâu, rồi vươn tay chạm nhẹ lên mái tóc đen mềm mại.

- Anh vào rừng mơ bắt con tưởng bở đi ạ.

Chữ "ạ" vừa dứt trọn, dáng Vy lập tức lọt vào tầm nhìn của Quang Anh. Mái tóc đen dài lung lay trong gió, đôi mắt to tròn long lanh, lúc nở cười ngại ngùng hai bên khoé môi còn hiện lên một chấm đồng tiền nhỏ xinh quá đỗi. Nàng bước tới, mọi hành động của Đức Duy đều tức thì trở nên sống sượng, Quang Anh chợt có chút không vui.

- Vy. À Quang, quên nói, về nhà mình nha, tao dẫn Vy đi mua đồ xíu.

Quang Anh định nói rằng cậu cũng muốn đi theo, nhưng hơi giống con trai đòi theo lúc mẹ và bè bạn cùng nhau tụ tập. Nghĩ thế, Quang Anh lại không đòi đi theo nữa.

- Ờ. - Cậu đáp gọn.

- Về nói má giùm nha.

- Ờ.

Dừng một khoảng, Quang Anh nói tiếp:

- Sao không đi đi? Đứng nhìn gì hoài?

Quang Anh trông thấy rõ ràng khi thằng Duy phồng má lên, mấy đốt ngón gầy gò ửng hồng vì cơn nắng khẽ chạm cánh tay Quang Anh, Vy thoáng đã tròn mắt đầy ngơ ngẩn.

- Không tạm biệt à?

Đúng là thằng điên, Quang Anh bật cười.

- Ờ, tạm biệt.

- Thế đi nhá.

Đôi bóng lưng nhạt dần sau một mảng nắng trời rơi oi ả, Quang Anh thở dài hơi, cậu đưa chân đá vài chiếc lá chạy theo gió đậu lại ngay bên cạnh. Mãi thật lâu mới sải bước ra đường lớn.

./.

Trước nhà Quang Anh có một cái cây to chắn cả đèn đường, mỗi lúc đêm buông con đường về nhà cả hai đứa luôn rất tối, khi khắp quanh chỉ lác đác vài chiếc đèn sáng vàng vọt.

Thằng Duy lại sợ ma hơn sợ người, Quang Anh nhớ nó từng nói, người nó đấm được chứ ma thì không nên nó sợ.

Quang Anh thấy nguyên do đó buồn cười, còn có đôi chút dễ thương. Hoặc vì thằng Duy thở thôi cũng thấy đáng yêu vô đối. Cậu ít khi đặt ra câu hỏi tại sao, ở độ mười bảy vẫn chưa hoàn toàn hình thành nên tính cách, cậu cứ để mặc cảm xúc chính mình nảy nở theo lẽ thật tự nhiên. Mấy công thức Toán học khô khan hay hằng vô số từ vựng tiếng Anh khó nhớ, đã hoàn toàn choán mất khoảng lớn tâm trí của Quang Anh.

Uống một cốc sữa, giải quyết hết bài tập về nhà hôm nay, nằm trên giường đọc được hơn nửa quyển sách vừa mới tậu, Quang Anh vẫn không thấy cửa sổ đối diện mình sáng đèn.

Cậu ráo qua đồng hồ, kim dài chỉ đến con số chín, ngoài trời dĩ nhiên đã tối từ rất lâu.

Quang Anh nghĩ mãi, cuối cùng xuống lầu để đợi thằng Duy về.

Nhà Đức Duy trồng nhiều hoa, loại hoa nào cũng có. Những khi ban mai đánh rơi một khoảng nắng dịu nhẹ long lanh, mấy khóm hoa trước cửa nhà nó luôn ánh lên rạng rỡ.

Trái ngược với tính lưu manh, thằng Duy thích hoa vô cùng. Dạo đó nó mang về nhà bó cúc tana, gom chút ít cắm vào bình trưng ngay cửa sổ, mỗi lúc Quang Anh ngó sang, nụ cười của Đức Duy thường hay nấp sau vài đoá hoa xinh tươi bé xíu.

Quang Anh tự nghĩ rồi tự cười ngớ ngẩn, Đức Duy cũng vừa kịp xuất hiện trước mặt cậu.

- Ê mày, đứng đây chi đó?

Nụ cười bên môi Quang Anh nhạt dần, cậu đáp:

- Đợi chó.

- Ấy! Mày chửi tao hả? - Đức Duy xoắn lên.

Con Wed đi dạo khuya về, đối diện với ánh mắt ngờ nghệch của Đức Duy, nó gầm gừ sau đó lắc lư cái đuôi ngắn cũn. Đức Duy nhìn con Wed ùa tới cọ cọ chân Quang Anh, nhíu nhẹ mày, rồi mím môi im lặng.

- Thằng Duy! Mày đi đâu giờ mới về nhà đó? Đi chơi thì đi tới tối, học hành có bao giờ được tới tối đâu?

Tiếng má Đức Duy vọng ra từ trong, Quang Anh lúc này mới há mồm kêu "chết moẹ".

- Thằng Quang, mày quên nói giùm tao hả?

Thằng Quang đểu này!

Nếu bây giờ Đức Duy mọc đuôi Quang Anh đoán chắc nó sẽ đang lắc lư qua lại, cậu nhướn mày nhún vai, tỏ ra thể như chính mình vô tội lắm.

- Tao cắn mày chết luôn. - Đức Duy nói, nhe hàm răng trắng tinh đều tăm tắp.

Quang Anh bật cười:

- Mày là con Wed chắc?

- Ờ! Nếu làm chó tao chỉ cắn mỗi mày thôi luôn đó.

Cắn mỗi mình chứ không cắn Vy, Quang Anh chợt dưng thấy hơi sương sướng.

- Thế tình nguyện cho cắn nhá.

Thằng Duy nhào tới, Quang Anh theo phản xạ lui bước chân, nó mất đà lao đao còn cậu thì vòng tay ra sau lưng nó đỡ.

Mảng đèn nhàn nhạt đổ xuống gương mặt của Đức Duy, nước da trắng chuyển sang màu vàng, nốt ruồi nhỏ đậu trên gò má nó hiện lên nổi bật dẫu áng đèn có đang rơi mờ mịt.

Đức Duy mím môi, hai đứa tách khỏi nhau, nó buông nhẹ ba từ "về nhà đây" và Quang Anh chỉ còn trông thấy được tấm lưng gầy của nó.

Gió ngả về đêm không khô hanh như ban ngày, nhưng lại chẳng thể thổi tan luồng hơi âm ấm vẫn còn đang vấn vương nơi lồng ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me