TruyenFull.Me

Anhung Khong The Thoat Khoi

7 giờ sáng.

Mưa.
Căn nhà im lặng như thường.
Chỉ có tiếng kéo rèm nhẹ nhàng, tiếng nước sôi lục bục trong ấm trà, và Hùng đứng trước gương, thử chiếc áo An vừa gấp lại tối qua.

> "Em mặc cái này nhìn vẫn hơi trẻ nhỉ?"
"Không sao. Miễn là trong mắt anh em vẫn đủ để giam giữ."

---

8 giờ 20.

Có tiếng gõ cửa.
Ba nhịp – dứt khoát, mạnh. Không giống hàng xóm.

An ngẩng lên từ ghế.
Ánh mắt anh tắt lửa trong một giây, rồi ngay lập tức cháy bừng.

> “Vào trong.” – Anh nói, giọng lạnh.

Hùng vẫn chưa hiểu.
Nhưng phản xạ – cậu đi vào phòng ngủ, không hỏi một lời.

---

Cửa mở.

Ba người mặc đồng phục cảnh sát. Một người mặc thường phục – ánh mắt sắc như dao.

> “Chúng tôi có lệnh khám xét. Có người báo về việc mất tích nghiêm trọng liên quan đến địa chỉ này.”

An cười.
Một nụ cười không dấu vết run rẩy, không sợ hãi – chỉ có sự cảnh giác tuyệt đối.

> “Các anh cứ tự nhiên. Nhưng đây là nhà tôi. Không ai mất tích cả.”

Một người bước vào.
Đi thẳng về phía phòng ngủ.

---

Trong phòng, Hùng đứng cạnh cửa sổ, mắt nhìn trân trân vào bóng mình phản chiếu trong kính.

Cậu nghe thấy tiếng bước chân.
Rồi một giọng trầm cất lên sau lưng:

> “Em là Lê Quang Hùng, đúng không?”

Không gian như rạn nứt.

Hùng xoay người.
Không hốt hoảng. Không lùi bước.

Chỉ nhẹ nhàng đáp:

> “Không. Tôi là MasterD.”

---

Phòng khách.

Một cảnh sát hỏi An:

> “Anh có giữ ai ở đây không? Có từng quen người tên Lê Quang Hùng?”

An rút một điếu thuốc.
Không hút. Chỉ xoay xoay giữa ngón tay.

> “Tôi từng giữ rất nhiều người. Nhưng hiện tại, tôi chỉ giữ đúng một người.”

> “Và cậu ấy đang giữ tôi lại.”

---

Tiếng bước chân từ hành lang vang lên.

Cả nhóm quay lại.
Hùng bước ra – không trốn. Không khóc. Không run.

Cậu nhìn An.
Chỉ An.
Rồi quay sang phía cảnh sát.

> “Nếu hôm nay các anh đưa tôi đi, tôi sẽ không chống lại.”

> “Nhưng tôi sẽ chết. Chết thật đấy. Vì ngoài người này, tôi không còn ai. Không còn tên. Không còn nhà. Không còn cả tâm trí.”

---

Một giây im lặng kéo dài như cả đời.

Người cảnh sát lớn tuổi khựng lại.

> “Cậu bị ép buộc?” – ông hỏi.

Hùng nhìn An. Rồi đáp, chậm rãi:

> “Không. Tôi từng bị giam.
Nhưng giờ tôi chọn ở lại.”

---

Cảnh sát không bắt An – vì Hùng không tố cáo.
Nhưng họ không bỏ qua.

Một tờ giấy triệu tập được đặt lên bàn.
Một lời dặn nhẹ:

> “Nếu có thêm một báo cáo nào nữa, chúng tôi sẽ quay lại.
Lần sau… không ai được chọn ở lại nữa đâu.”

---

Khi cửa khép lại.
Hùng ngồi xuống, ôm đầu gối, bật cười nhỏ:

> “Lần tới… em không để ai mở cửa nữa đâu, An à.”

An châm thuốc.
Khói phả ra từ khóe miệng, tan vào không khí như tiếng thở dài.

> “Nếu có lần tới… mình sẽ biến nơi này thành mộ.”

---
Góc tâm sự
Sao mấy cưng lại đọc đến đây? Mấy em kì lạ quá đấy

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me