Ankh X Eiji No Nhau Mot Doi Tra Nhau Mot Kiep
Sáng hôm sau.Nhóm người chúng tôi quyết định đi đến khu rừng phía tây. Trước khi rời phòng, tôi viết một tờ giấy nhét vào vali, sau đấy gọi điện cho bố. Ông vẫn vậy, cứ coi tôi là con ghẻ mà đá sang một bên. Tôi cười nói với bố :-- Biết rồi, con sẽ đi cùng Ankh, không rời nửa bước. À, bố....Bố hình như đang bận gì đấy :-- Có chuyện gì nói nhanh.___________________Wataru cùng Lucas đã có mặt trên xe khách, có Hiiro và Emu đi nữa. Ở đây chỉ có thể đi xe khách công cộng, không được phép có xe tư nhân đi vào.Khu rừng phía tây ấy lại là nơi tham quan đắt khách nhất nhì ở đây. Mấy ai biết được trong đấy chứa thứ gì. Ankh hôm nay yên lặng lạ thường, dù bình thường cậu ta cũng nói rất ít. Tôi mặc cho ánh mắt bao nhiêu người nhìn, ôm Ankh vào lòng.-- Sao thế? Cậu ấy yên trong lòng tôi, sau khi đi được nửa quãng đường thì nói với tôi :-- Lời hứa hôm trước còn tính không? Hứa đi cùng nhau suốt quãng đường còn lại. Sống lưng tôi cứng đờ giây lát, nhưng sao đấy vẫn ôm chặt Ankh, gác cằm lên đầu cậu ấy:-- Còn.Non nửa một tiếng sau, chúng tôi đến bìa rừng, vừa đặt chân xuống là như bước vào một thế giới khác. Lucas khịt khịt mũi, nói nhỏ :-- Mùi máu rất nồng. Wataru gật đầu, kéo mũ áo trùm lên đầu. Ngay cả tôi cũng cảm nhận được, không khí pha loãng chút vị tanh của máu. Ankh lấy mấy viên kẹo bạc hà chia cho chúng tôi, rồi cũng tự mình ăn hai viên. Emu theo Hiiro đi sau, khi tụ họp với nhóm chúng tôi thì gỡ khẩu trang xuống :-- Các anh có thấy tanh không, cứ như trong phòng mổ. -- Ừ. Cẩn thận, tôi thấy khó chịu khi ở đây. - Wataru lên tiếng. Hiiro nhìn Ankh :-- Ankh, cậu... thấy thế nào?-- Chả thế nào cả. Đến đây rồi mà không dám đi săn thì chi bằng đừng đến. Ankh nói rồi kéo tay tôi đi về trước. Thế nhưng lại gặp phải người quen. Date Akira!? Cậu ấy lại không đi cùng Shintaro. Date thấy tôi thì bước đến, gương mặt có chút mệt mỏi. -- Hino, cậu cũng đến đây? Cũng? Tôi gật đầu :-- Vô tình đi du lịch. Mà Shintaro đâu? Gương mặt Date lại bị bao trùm bởi nét lo lắng, không có chút sức lực nói :-- Tôi cũng không biết. Chúng tôi mất dấu Shintaro tại khu rừng này. Ankh nhíu mày, lần này thế mà lại chủ động hỏi chuyện :-- Các anh điều tra cái gì ở đây? Đây vốn dĩ là bí mật nhưng hiện giờ Shintaro không có tung tích, người Date có thể nhờ cậy hy vọng.. Chính là đám người trước mắt. Đừng nói là Hino với Ankh, ngay cả nhóc Lucas luôn cà rỡn, hay cậu bác sĩ bây giờ đang trùm áo kín đầu kia, cũng khiến Date có cảm giác có thể tin tưởng. -- Đây là bí mật Quốc gia nên các cậu tuyệt đối không được nói ra. Hino cậu cũng biết, vùng thử nghiệm vũ khí sinh hoá Quốc gia có bốn địa điểm, đây là một trong số chúng. Đúng là vậy. Nhưng nếu bỗng dưng phái CID đến đây thì chỉ có thể..... -- Ở đây bị chiếm rồi. Cấp trên thông tin mật bảo phải xử lý nhanh gọn chuyện này, đề phòng người dân biết được. Nhưng nó đáng sợ hơn chúng tôi nghĩ.
Hơn nữa, việc tồi tệ hơn cũng đã xảy ra. Chúng tôi vừa đi vừa nói, du khách xuống xe đã lục tục đi rất xa. Tôi nhìn bóng lưng từng người đi khuất dần vào sương mù, dần dần biến mất. Date đi cạnh tôi mà tôi thì vẫn nắm chặt tay Ankh. -- Không những bị chiếm mà lực lượng quân lính canh giữ đều bị biến dị vì quanh năm ảnh hưởng chất độc. Số khách du lịch vào rừng tham quan thì sẽ bị cắn và biến thành xác sống. Tất cả họ bị điều khiển bởi thổ dân. - Date nói với tôi. Tôi đã lờ mờ đoán được hơn nửa khi nhận được cuộc gọi của bố lúc sáng. Lời ông nói tuy không chi tiết như Date nhưng tôi vẫn hiểu được. Chỉ có một điều.... -- Tại sao không phong toả?Điều Ankh vừa hỏi cũng là điều tôi thắc mắc. Date lắc đầu :-- Đảo này thuộc về tư nhân, lại là vùng trọng điểm, nếu phong toả thì tin tức sẽ nhanh chóng truyền ra. Đến lúc đó muốn một mẻ túm gọn đám thổ dân này không dễ. Tôi hiểu điều này. Chính phủ làm việc phải suy xét rất nhiều khía cạnh, cũng vì thế mà mới dẫn tới chuyện này. Nếu để đám xác sống ở đây tràn ra ngoài thì mạt thế sẽ không chỉ có trên tiểu thuyết. Đi thêm một đoạn thì phía trước có tiếng kinh hô náo nhiệt. Dây thần kinh tôi căng lên như dây đàn, không phải tới sớm vậy chứ. Sự thật là tôi thực sự đã nghĩ nhiều, chẳng qua chỉ là đoàn du khách đi đến khu vực tiến hành nghi thức thụ táng. Tiếng người hướng dẫn thao thao bất tuyệt giới thiệu này nọ, lúc mọi người dán mắt vào những sọt tre trúc chứa " thi thể" treo trên cây thì tôi lại chú ý thứ khác. Đó là một miếng vải nhỏ dài cỡ 10cm buộc trên một nhành cây không bắt mắt. Tôi tránh đi ánh mắt mọi người, gỡ miếng vải đó xuống, trên đấy dính thứ gì đó. Trà sữa? Chẳng lẽ...-- Date, anh xem.Date cầm miếng vải, ánh mắt thoáng chút vui mừng :-- Là của Shintaro. Cậu ta để lại ám hiệu cho chúng tôi. Tức làDate chưa nói xong thì một có thứ cắt ngang câu của anh ấy. Một viên đạn bay xoẹt ngang nhắm thẳng vào Lucas.Wataru nhanh chóng đứng trước mặt Lucas, chắn ngang đường đạn bắn. Nếu bình thường thì chắc chắn cậu ta sẽ ăn đạn ngay lập tức nhưng một màn tiếp theo làm ai thấy cũng phải trợn tròn mắt. Chỉ thấy Wataru tay không giơ về trước, viên đạn bay vèo sắp xuyên ngang tay cậu ta, cách một khoảng 2cm thì như bị thứ gì cản lại không bay tiếp được nữa. Cuối cùng bị Wataru nắm gọn trong lập bàn tay. Đúng là động thủ trên đầu Thái Tuế, nếu không phải nhiều người để ý đến bên này thì tên xạ thủ sẽ chết... Nhưng dù có nhiều người thì hắn vẫn chết. Wataru trả lại viên đạn y như cách nó đến. Tôi nhận được một ánh mắt, không, nhiều ánh mắt đầy sát khí. Chúng cách đây không xa nữa.Đoàn du khách đi sâu vào, càng vào trong xác chết trên cây càng nhiều, mỗi cây có từ ba bốn sọt tre, có cái chỉ được quấn bằng vỏ như gai rồi treo lên như con nhộng . Mỗi lần có gió thổi tới là số con nhộng lại lắc lư lắc lư doạ nhiều người mặt trắng bệch. Kể cả...Wataru. Lúc nãy uy phong bao nhiêu bây giờ tệ hại bấy nhiêu, gần như để Lucas kéo đi. Còn Lucas, ai mà biết cậu ta vừa bị ám sát hụt, mặt mày thì hớn hở, còn chụp ảnh selfie. Tên xạ thủ vừa nãy chắc chắn cùng bọn với tên bị Lucas "ném" trúng hôm qua. Trong tâm các du khách đó luôn nghĩ đây chỉ là mô hình nhân tạo nhưng thực ra, đây hoàn toàn là xác người thật. Cũng có khả năng rằng toàn bộ đều là xác sống. Sợi dây treo mỏng manh có thể đứt bất kì lúc nào... Ankh và tôi vẫn tay trong tay đi về phía trước, không có lo âu không có sợ hãi càng không muốn trở ra lúc này. Tôi có thứ quan trọng hơn nhất định phải làm.
Hơn nữa, việc tồi tệ hơn cũng đã xảy ra. Chúng tôi vừa đi vừa nói, du khách xuống xe đã lục tục đi rất xa. Tôi nhìn bóng lưng từng người đi khuất dần vào sương mù, dần dần biến mất. Date đi cạnh tôi mà tôi thì vẫn nắm chặt tay Ankh. -- Không những bị chiếm mà lực lượng quân lính canh giữ đều bị biến dị vì quanh năm ảnh hưởng chất độc. Số khách du lịch vào rừng tham quan thì sẽ bị cắn và biến thành xác sống. Tất cả họ bị điều khiển bởi thổ dân. - Date nói với tôi. Tôi đã lờ mờ đoán được hơn nửa khi nhận được cuộc gọi của bố lúc sáng. Lời ông nói tuy không chi tiết như Date nhưng tôi vẫn hiểu được. Chỉ có một điều.... -- Tại sao không phong toả?Điều Ankh vừa hỏi cũng là điều tôi thắc mắc. Date lắc đầu :-- Đảo này thuộc về tư nhân, lại là vùng trọng điểm, nếu phong toả thì tin tức sẽ nhanh chóng truyền ra. Đến lúc đó muốn một mẻ túm gọn đám thổ dân này không dễ. Tôi hiểu điều này. Chính phủ làm việc phải suy xét rất nhiều khía cạnh, cũng vì thế mà mới dẫn tới chuyện này. Nếu để đám xác sống ở đây tràn ra ngoài thì mạt thế sẽ không chỉ có trên tiểu thuyết. Đi thêm một đoạn thì phía trước có tiếng kinh hô náo nhiệt. Dây thần kinh tôi căng lên như dây đàn, không phải tới sớm vậy chứ. Sự thật là tôi thực sự đã nghĩ nhiều, chẳng qua chỉ là đoàn du khách đi đến khu vực tiến hành nghi thức thụ táng. Tiếng người hướng dẫn thao thao bất tuyệt giới thiệu này nọ, lúc mọi người dán mắt vào những sọt tre trúc chứa " thi thể" treo trên cây thì tôi lại chú ý thứ khác. Đó là một miếng vải nhỏ dài cỡ 10cm buộc trên một nhành cây không bắt mắt. Tôi tránh đi ánh mắt mọi người, gỡ miếng vải đó xuống, trên đấy dính thứ gì đó. Trà sữa? Chẳng lẽ...-- Date, anh xem.Date cầm miếng vải, ánh mắt thoáng chút vui mừng :-- Là của Shintaro. Cậu ta để lại ám hiệu cho chúng tôi. Tức làDate chưa nói xong thì một có thứ cắt ngang câu của anh ấy. Một viên đạn bay xoẹt ngang nhắm thẳng vào Lucas.Wataru nhanh chóng đứng trước mặt Lucas, chắn ngang đường đạn bắn. Nếu bình thường thì chắc chắn cậu ta sẽ ăn đạn ngay lập tức nhưng một màn tiếp theo làm ai thấy cũng phải trợn tròn mắt. Chỉ thấy Wataru tay không giơ về trước, viên đạn bay vèo sắp xuyên ngang tay cậu ta, cách một khoảng 2cm thì như bị thứ gì cản lại không bay tiếp được nữa. Cuối cùng bị Wataru nắm gọn trong lập bàn tay. Đúng là động thủ trên đầu Thái Tuế, nếu không phải nhiều người để ý đến bên này thì tên xạ thủ sẽ chết... Nhưng dù có nhiều người thì hắn vẫn chết. Wataru trả lại viên đạn y như cách nó đến. Tôi nhận được một ánh mắt, không, nhiều ánh mắt đầy sát khí. Chúng cách đây không xa nữa.Đoàn du khách đi sâu vào, càng vào trong xác chết trên cây càng nhiều, mỗi cây có từ ba bốn sọt tre, có cái chỉ được quấn bằng vỏ như gai rồi treo lên như con nhộng . Mỗi lần có gió thổi tới là số con nhộng lại lắc lư lắc lư doạ nhiều người mặt trắng bệch. Kể cả...Wataru. Lúc nãy uy phong bao nhiêu bây giờ tệ hại bấy nhiêu, gần như để Lucas kéo đi. Còn Lucas, ai mà biết cậu ta vừa bị ám sát hụt, mặt mày thì hớn hở, còn chụp ảnh selfie. Tên xạ thủ vừa nãy chắc chắn cùng bọn với tên bị Lucas "ném" trúng hôm qua. Trong tâm các du khách đó luôn nghĩ đây chỉ là mô hình nhân tạo nhưng thực ra, đây hoàn toàn là xác người thật. Cũng có khả năng rằng toàn bộ đều là xác sống. Sợi dây treo mỏng manh có thể đứt bất kì lúc nào... Ankh và tôi vẫn tay trong tay đi về phía trước, không có lo âu không có sợ hãi càng không muốn trở ra lúc này. Tôi có thứ quan trọng hơn nhất định phải làm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me