Ansatsu Kyoushitsu Fanfiction Karnagi Em La Thien Than Cua Doi Toi
Sáng hôm sau. Người dậy sớm nhất là Koro-sensei ( Tui: Ghê vậy luôn!). Bình minh buổi sáng thật đẹp. Mặt trời đỏ ửng từ từ đi lên núi (Tui: À, quên, chuyến ngoại khóa tổ chức ở núi nha!). Những hạt sương đêm vẫn còn đọng trên lá tựa như những hạt ngọc trai bé xíu sáng lấp lánh. Thật thanh tĩnh! Thật yên bình! Thật im lặng! Làn gió lành lạnh nhẹ nhàng thổi qua cuốn theo cả mấy cái lá già nữa. Lớp sương mù mờ mờ ảo ảo bao phủ xung quanh làm khuất cả tầm nhìn. Rồi mặt trời đã lên tới đỉnh núi, chói rọi xuống màn sương kia làm cho nó tan biến trong chốc lát. Tiếng chim hót véo vong trong 1 vùng chỉ núi với núi, kiếm được 1 chỗ vừa bằng phẳng vừa rộng rãi qua là rất khó. Ánh mặt trời chói lóa tỏa ra khắp nơi chiếu thẳng vào mắt Koro-sensei khiến thầy khó chịu. Bỗng chuông đồng hồ reng báo hiệu đã 6:00, Koro-sensei vẫn xài chiêu cũ nhưng lần này thầy dùng nó để troll mọi người.
-Hí hí hí, có chuyện vui để xem rồi đây -thầy cười nham hiểm, hít hơi sâu-....MỌI NGƯỜI ƠI ĐỘNG ĐẤT, TRỜI SẬP, NÚI LỬA PHUN TRÀO, ĐÁ LỞ NÈ, DẬY ĐI LÁNH NẠN ĐI!!!
Mọi người hoảng hốt giật mình tỉnh dậy. Thoát hẳn khỏi cơn mộng, ai ai cũng tỉnh hẳn. Vội vội vàng vàng chạy ra xem có chuyện gì. Thấy mọi thứ vẫn bình thườn. Trời trong xanh, mây trắng tinh, ánh sáng chan hòa, yên bình dữ dội. Rồi ai ai cũng liếc Koro-sensei bằng ánh mắt của Từ Thần. Koro-sensei giật bắn mình. Bỗng dưng mọi người quay vào lều. Một lúc sau thì mọi thứ như súng, dao đều chĩa vào thầy.
-M...mọi....ng....ng...người.....l....làm....g....gì....v....vậy.....h....hả....? (Tui: Viết thôi cũng muốn đứt hơi nói chi đọc, thầy bị cà lâm rồi!!! ._.)
-GIẾT ỔNG!!!!-Bicht-sensei hét lên- Tại sao ông lại đánh thức chúng tôi kiểu này hả???
Mọi người bắn liên tục, có người thì dao nữa, Koro-sensei né liên tục, vừa né vừa nói
-Bình tĩnh đã nào! Tôi phải dùng cách này để đánh thức mọi người không lẽ đi gọi từng người đến bao giờ mới xong?
-Không cần biết!!! -Class 3-E đồng thanh- Sao thầy rảnh quá vậy?
>>>>>5 phút sau<<<<<
Koro-sensei lăn đùng ra đất, thở dốc vì phải né cơn mưa đạn lẫn dao. Cả lớp cuối cũng buông tha cho thầy.
-Rồi.....Mọi.....mọi....người......thay...đồi.....đi....Chuẩn....bị....leo...leo...núi....nào.
-DẠ!!!
Hình như ai cũng phấn khích khi được leo núi, tham quan, khám phá phong cảnh đồi núi ở đây. Phong cảnh hoang dã, lạ lẫm, yên tĩnh khác xa so với cái thành phố ồn ào và tấp nập kia.
-Rồi, mọi người ăn sáng xong hết rồi, không thiếu ai hết đúng không?
-DẠ!!!
Từng cặp chuẩn bị leo núi nhé! Chúng ta sẽ chia thành 3 đội để thầy cô dễ trông chừng hơn. Để coi nào....Rồi,đội 1 từ cặp số 1 đến số 4 thì theo thầy, từ số 5 đến số 8 theo Karasuma-sensei, còn các đội còn lại theo Bitch-sensei. Riêng cặp số 11 theo Karasura-sensei, số 12 theo thầy nhé!!! Khởi hành!!!!
-Khởi hành!!!! Yeah!!!!
*Tại sao mình và Karma không ở chung 1 đội vậy? Tại sao chứ?* Okuda tỏ vẻ khó chịu nhìn hình ảnh của Karma dần dần rời xa mình. Thấy Okuda đứng im 1 chỗ, Rio liếc Okuda rồi nghĩ
*Lại có chuyện để xem rồi đây!*
Cô kéo tay Okuda rồi mỉm cười gian dối để đánh lừa cô ấy,
-Đi thôi, Okuda.
-Ukm....đi thôi!!!
------------
Tại chỗ thầy Karasuma- sensei....
-Mọi người chia theo mà đi tham quan nhé! Có gì thì cứ liên lạc thầy quan bộ đàm này, thầy sẽ đến ngay, được không?
-Dạ được!!!
-Các em nhớ nhìn vào bản đồ và la bàn nhé, coi chừng lạc đấy.
-Dạ!!!
Karma và Nagisa quyết định đi leo núi để ngắm toàn bộ cảnh vật trong những dãy núi này.
-Để xem nào......
Karma chăm chú nhìn vào bản đồ bỗng....
-Á! Đau quá!
Tiếng hét của Nagisa làm Karma giật mình quay người lại. Cậu thấy Nagisa ngồi xuống ôm chân trái. Cậu hoảng hốt chạy lại chỗ Nagisa.
-Nagisa! Cậu bị sao vậy? Chân cậu sao thế?
-Tớ chẳng biết nữa. Hồi nãy tớ bị trượt chân, chắc bị trật cổ chân rồi.
-Trời! Để tớ gọi cho Karasuma-sensei mới được.-Karma định rút bộ đàm ra thì bị Nagisa cản lại- Nagisa! Cậu làm gì vậy?
-Cậu không cần gọi cho Karasuma-sensei đâu.
-Nhưng....
-Tớ ổn. Tin tớ đi-Nagisa mỉm cười dịu dàng- Tớ là bạn cậu mà phải không?
Nụ cười của Nagisa làm cho trái tim của Karma tan chảy cùng 1 gương mặt đỏ ửng kia. Bỗng Karma bế Nagisa lên theo kiểu công chúa (Tui: Tình cảm ghê luôn hà!!>.<) Nagisa giật mình, rồi nói lắp bắp
-K...Karma....c....cậu....l....làm....g...gì...th....thế? -Nagisa vừa vùng vẫy vừa đỏ mặt, cậu vùng vẫy yếu ớt như thế cũng đủ để hiểu cậu không muốn rời xa khỏi Karma, cậu vùng vẫy chỉ để làm....nền (Tui: Cũng đúng!)- B.....bỏ....t...tớ...x...xuống.....đ...đi....m....mà!!!
Karma nhìn thấy Nagisa vùng vẫy yếu ớt trông thật dễ thương, cậu nhìn Nagisa rồi cười, 1 nụ cười làm cho tim Nagisa tan chảy hoàn toàn. Nagisa không vùng vẫy nữa, mà thay vào đó là dựa hoàn toàn Karma 1 cách e thẹn làm cho tim Karma đập nhanh khiến cậu siêu lòng. Cái cảm giác hạnh phúc và ngọt ngào đang ở bên trong người họ. Chưa bao giờ họ có thể cảm thấy hạnh phúc đến thế.
-Karma này!
-Có chuyện gì?
Bỗng Nagisa ôm cổ Karma làm Karma đỏ mặt hơn trái cà chua (Tui: Karma vẫn bế Nagisa nhé!)
-Cảm ơn cậu đã quan tâm tớ.
Karma giật nhẹ, rồi nhìn Nagisa với 1 đôi mắt trìu mến.
-Không có gì bạn bè cả mà.
Rồi Karma đưa Nagisa đến chỗ Karasuma-sensei để thầy cứu chữa vết thương cho Nagisa. Dù không thể ngắm cảnh nhưng hôm đó là hôm họ cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng mà.....chuyện kinh hoàn sắp xảy ra mà không ai hay biết. Trong lúc đi ngắm cảnh thì Okuda đã chuẩn bị 1 kế hoạch để tấn công Karma. Kế hoạch của cô diễn ra 1 cách thầm lặng mà không ai biết trừ Rio. Và cũng từ ngày hôm đó, từ 1 cô bé nhỏ nhắn đáng yêu mà lại trở thành 1 con quỷ khát máu thực sự. Tình cảm cô dành cho Karma trên cả mức yêu. Cô điên thật sự rồi. Sau ngày mai, 1 cuộc tấn công sẽ diễn ra tại lớp 3-E. Okuda không phải là Okuda của ngày nào nữa. Kể từ bây giờ, ai mà gần gũi hay tốt với Karma sẽ là nạn nhân của con quỷ khát máu đó.
............................Hết chương 11..............
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Rio: Okuda nguy hiểm quá. Không biết tui có đỡ nổi không!
Tui: Từ Tsundere thành Yandere, lớp 3-E có Yandere rồi!
Rio: Thôi xong.
Tui: Hẹn gặp ở chương 12 nhé
................................................................................................................................................................
BYE MỌI NGƯỜI
-Hí hí hí, có chuyện vui để xem rồi đây -thầy cười nham hiểm, hít hơi sâu-....MỌI NGƯỜI ƠI ĐỘNG ĐẤT, TRỜI SẬP, NÚI LỬA PHUN TRÀO, ĐÁ LỞ NÈ, DẬY ĐI LÁNH NẠN ĐI!!!
Mọi người hoảng hốt giật mình tỉnh dậy. Thoát hẳn khỏi cơn mộng, ai ai cũng tỉnh hẳn. Vội vội vàng vàng chạy ra xem có chuyện gì. Thấy mọi thứ vẫn bình thườn. Trời trong xanh, mây trắng tinh, ánh sáng chan hòa, yên bình dữ dội. Rồi ai ai cũng liếc Koro-sensei bằng ánh mắt của Từ Thần. Koro-sensei giật bắn mình. Bỗng dưng mọi người quay vào lều. Một lúc sau thì mọi thứ như súng, dao đều chĩa vào thầy.
-M...mọi....ng....ng...người.....l....làm....g....gì....v....vậy.....h....hả....? (Tui: Viết thôi cũng muốn đứt hơi nói chi đọc, thầy bị cà lâm rồi!!! ._.)
-GIẾT ỔNG!!!!-Bicht-sensei hét lên- Tại sao ông lại đánh thức chúng tôi kiểu này hả???
Mọi người bắn liên tục, có người thì dao nữa, Koro-sensei né liên tục, vừa né vừa nói
-Bình tĩnh đã nào! Tôi phải dùng cách này để đánh thức mọi người không lẽ đi gọi từng người đến bao giờ mới xong?
-Không cần biết!!! -Class 3-E đồng thanh- Sao thầy rảnh quá vậy?
>>>>>5 phút sau<<<<<
Koro-sensei lăn đùng ra đất, thở dốc vì phải né cơn mưa đạn lẫn dao. Cả lớp cuối cũng buông tha cho thầy.
-Rồi.....Mọi.....mọi....người......thay...đồi.....đi....Chuẩn....bị....leo...leo...núi....nào.
-DẠ!!!
Hình như ai cũng phấn khích khi được leo núi, tham quan, khám phá phong cảnh đồi núi ở đây. Phong cảnh hoang dã, lạ lẫm, yên tĩnh khác xa so với cái thành phố ồn ào và tấp nập kia.
-Rồi, mọi người ăn sáng xong hết rồi, không thiếu ai hết đúng không?
-DẠ!!!
Từng cặp chuẩn bị leo núi nhé! Chúng ta sẽ chia thành 3 đội để thầy cô dễ trông chừng hơn. Để coi nào....Rồi,đội 1 từ cặp số 1 đến số 4 thì theo thầy, từ số 5 đến số 8 theo Karasuma-sensei, còn các đội còn lại theo Bitch-sensei. Riêng cặp số 11 theo Karasura-sensei, số 12 theo thầy nhé!!! Khởi hành!!!!
-Khởi hành!!!! Yeah!!!!
*Tại sao mình và Karma không ở chung 1 đội vậy? Tại sao chứ?* Okuda tỏ vẻ khó chịu nhìn hình ảnh của Karma dần dần rời xa mình. Thấy Okuda đứng im 1 chỗ, Rio liếc Okuda rồi nghĩ
*Lại có chuyện để xem rồi đây!*
Cô kéo tay Okuda rồi mỉm cười gian dối để đánh lừa cô ấy,
-Đi thôi, Okuda.
-Ukm....đi thôi!!!
------------
Tại chỗ thầy Karasuma- sensei....
-Mọi người chia theo mà đi tham quan nhé! Có gì thì cứ liên lạc thầy quan bộ đàm này, thầy sẽ đến ngay, được không?
-Dạ được!!!
-Các em nhớ nhìn vào bản đồ và la bàn nhé, coi chừng lạc đấy.
-Dạ!!!
Karma và Nagisa quyết định đi leo núi để ngắm toàn bộ cảnh vật trong những dãy núi này.
-Để xem nào......
Karma chăm chú nhìn vào bản đồ bỗng....
-Á! Đau quá!
Tiếng hét của Nagisa làm Karma giật mình quay người lại. Cậu thấy Nagisa ngồi xuống ôm chân trái. Cậu hoảng hốt chạy lại chỗ Nagisa.
-Nagisa! Cậu bị sao vậy? Chân cậu sao thế?
-Tớ chẳng biết nữa. Hồi nãy tớ bị trượt chân, chắc bị trật cổ chân rồi.
-Trời! Để tớ gọi cho Karasuma-sensei mới được.-Karma định rút bộ đàm ra thì bị Nagisa cản lại- Nagisa! Cậu làm gì vậy?
-Cậu không cần gọi cho Karasuma-sensei đâu.
-Nhưng....
-Tớ ổn. Tin tớ đi-Nagisa mỉm cười dịu dàng- Tớ là bạn cậu mà phải không?
Nụ cười của Nagisa làm cho trái tim của Karma tan chảy cùng 1 gương mặt đỏ ửng kia. Bỗng Karma bế Nagisa lên theo kiểu công chúa (Tui: Tình cảm ghê luôn hà!!>.<) Nagisa giật mình, rồi nói lắp bắp
-K...Karma....c....cậu....l....làm....g...gì...th....thế? -Nagisa vừa vùng vẫy vừa đỏ mặt, cậu vùng vẫy yếu ớt như thế cũng đủ để hiểu cậu không muốn rời xa khỏi Karma, cậu vùng vẫy chỉ để làm....nền (Tui: Cũng đúng!)- B.....bỏ....t...tớ...x...xuống.....đ...đi....m....mà!!!
Karma nhìn thấy Nagisa vùng vẫy yếu ớt trông thật dễ thương, cậu nhìn Nagisa rồi cười, 1 nụ cười làm cho tim Nagisa tan chảy hoàn toàn. Nagisa không vùng vẫy nữa, mà thay vào đó là dựa hoàn toàn Karma 1 cách e thẹn làm cho tim Karma đập nhanh khiến cậu siêu lòng. Cái cảm giác hạnh phúc và ngọt ngào đang ở bên trong người họ. Chưa bao giờ họ có thể cảm thấy hạnh phúc đến thế.
-Karma này!
-Có chuyện gì?
Bỗng Nagisa ôm cổ Karma làm Karma đỏ mặt hơn trái cà chua (Tui: Karma vẫn bế Nagisa nhé!)
-Cảm ơn cậu đã quan tâm tớ.
Karma giật nhẹ, rồi nhìn Nagisa với 1 đôi mắt trìu mến.
-Không có gì bạn bè cả mà.
Rồi Karma đưa Nagisa đến chỗ Karasuma-sensei để thầy cứu chữa vết thương cho Nagisa. Dù không thể ngắm cảnh nhưng hôm đó là hôm họ cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng mà.....chuyện kinh hoàn sắp xảy ra mà không ai hay biết. Trong lúc đi ngắm cảnh thì Okuda đã chuẩn bị 1 kế hoạch để tấn công Karma. Kế hoạch của cô diễn ra 1 cách thầm lặng mà không ai biết trừ Rio. Và cũng từ ngày hôm đó, từ 1 cô bé nhỏ nhắn đáng yêu mà lại trở thành 1 con quỷ khát máu thực sự. Tình cảm cô dành cho Karma trên cả mức yêu. Cô điên thật sự rồi. Sau ngày mai, 1 cuộc tấn công sẽ diễn ra tại lớp 3-E. Okuda không phải là Okuda của ngày nào nữa. Kể từ bây giờ, ai mà gần gũi hay tốt với Karma sẽ là nạn nhân của con quỷ khát máu đó.
............................Hết chương 11..............
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Rio: Okuda nguy hiểm quá. Không biết tui có đỡ nổi không!
Tui: Từ Tsundere thành Yandere, lớp 3-E có Yandere rồi!
Rio: Thôi xong.
Tui: Hẹn gặp ở chương 12 nhé
................................................................................................................................................................
BYE MỌI NGƯỜI
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me