Aouboom Mau Khoc Tren Tuong Da
Boom sững người trong bóng tối khi ánh đèn pin tan vỡ. Cả không gian chỉ còn ánh trăng mờ le lói xuyên qua mái ngói vỡ nát của ngôi đền. Tiếng tim cậu đập to đến mức dội vào lồng ngực.Aou vẫn đứng đó. Đôi mắt đỏ như rực cháy giữa màn đêm. Ánh nhìn không giống người, cũng không hoàn toàn giống quỷ.“Đừng chạm vào tao,” Boom gằn giọng, lùi lại một bước.Aou cười khẽ. “Tao không cần chạm, mày cũng sẽ thuộc về tao thôi.”“Vớ vẩn. Mày nghĩ mày là ai?”“Là người duy nhất sống trong cái đền này suốt 200 năm.”Boom khựng lại. Câu nói đó, giọng nói đó – không có vẻ gì là đùa cợt.“...Mày bị điên à?”“Tao ước gì tao còn điên được,” Aou đáp, ánh mắt vụt qua một nét trống rỗng. “Tao từng là người. Từng sống, từng yêu, từng bị phản bội. Và rồi tao bị giam ở đây, như một con quái vật chỉ sống nhờ máu.”Gió rít qua các bức tường đá lạnh lẽo. Boom vô thức rùng mình.“Mày đang nói là… mày thật sự là ma cà rồng?” Boom hỏi, giọng lạc đi.Aou không trả lời. Hắn lướt đến sát Boom, nhanh đến mức cậu không kịp phản ứng. Bàn tay lạnh buốt nâng cằm Boom lên, ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình.“Muốn thử không?” Aou thì thầm.Boom nuốt nước bọt. “Thử cái gì?”“Cho tao nếm máu mày. Nếu tao nói dối, mày sẽ không thấy gì. Còn nếu tao nói thật… mày sẽ không quên được cảm giác đó.”Boom lắc đầu. “Tao không điên.”Aou buông tay ra, cười nhẹ. “Tốt. Cứ giữ lấy máu mày. Chưa đến lúc.”Hắn quay người, bước về phía bức tượng đá lớn nằm giữa đền.Boom nhìn theo, ánh mắt lạ lẫm hơn sợ hãi.“...Mày bị nguyền thật à?” Boom hỏi, lần đầu giọng cậu không gắt gỏng nữa.Aou đứng yên.“Mỗi trăm năm, một người được chọn lạc vào đây. Nếu người đó... sống sót đến đêm trăng máu, lời nguyền của tao sẽ được phá bỏ. Nhưng chẳng ai từng sống đến ngày đó cả.”Boom lặng đi.“Và lần này... người đó là tao?” Boom hỏi khẽ.Aou quay đầu lại, mắt đỏ như máu lại rực lên.“Phải. Mày là người cuối cùng.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me