AouBoom/"Máu Khóc Trên Tượng Đá"
Chương 9: Người Ở Lại Luôn Là Kẻ Khóc
“Giết tao đi…”Aou nằm thở dốc, máu đen trào ra từ mũi, từ mắt, từ ngực. Cơ thể hắn co giật từng hồi. Đôi mắt đỏ sẫm dường như không còn nhìn rõ Boom nữa.“Không!” Boom gào lên. “Mày im đi! Mày hứa rồi mà!”“Không còn cách nào khác…” Aou lặp lại, giọng nghẹn ngào. “Mày rời khỏi đây. Tao sẽ giữ nó lại.”Một trận gió mạnh quật tung cánh cửa đền. Tone giờ đã biến mất gương mặt con người, thay vào đó là một hình dạng cao lớn, đen đặc, đôi mắt lấp lóe như hố sâu không đáy.“Không ai được đi,” hắn gầm lên. “Không khi lời nguyền vẫn còn.”Boom chắn trước Aou, tay run lẩy bẩy nhưng mắt cậu không hề rời khỏi quái vật.“Mày muốn tao đúng không? Lấy tao đi. Tha cho hắn.”Tone nhìn Boom, cười ghê rợn.“Không. Tao muốn mày sống. Để chứng kiến người mày yêu chết lần nữa, ngay trước mặt mày.”
Một quả cầu năng lượng tối đen phóng ra.Boom ngã bật về sau, máu miệng trào ra.Aou cố gượng dậy, nhưng chỉ cử động được vài ngón tay. Hắn thấy Boom nằm đó, mắt nhắm nghiền, gương mặt nhòe máu.Cơn khát trỗi dậy.Khát đến mức hắn muốn cắn.Muốn hút cạn máu Boom – như 400 năm trước.Không!Aou đập đầu mình xuống sàn.Không… lần nữa…Nhưng tiếng gọi từ máu quá mạnh. Cơn đói siết cổ hắn như sợi xích vô hình.
Tone lao tới, định kết thúc tất cả.Boom mở mắt. Cậu thở dốc, nhìn thấy Aou đang chảy máu từ mắt vì tự cắn môi để không mất kiểm soát.Và rồi – Boom rút con dao nhỏ cất trong tay áo từ mấy hôm trước (lúc Aou không để ý, Boom đã lén lấy nó từ nơi thờ cúng).“Không… Boom…” Aou thều thào. “Mày định…”Boom cười, mà nước mắt rơi lã chã.“Mày cứu tao rồi. Lần này… để tao kết thúc chuyện này.”Một lát cắt ngọt vang lên.Máu từ tay Boom nhỏ xuống nền đền – và ánh sáng đỏ rực nổ tung khắp không gian.Tone rú lên – hắn bị thổi bay, một phần thân thể vỡ vụn.Lời nguyền bắt đầu nứt ra như gương vỡ.
Aou lao đến, ôm Boom đang quỵ xuống. Cậu lả đi, máu chảy đầy ngực áo.“Đồ ngu!” Aou gào. “Mày nghĩ thế này sẽ cứu được tao à?!!”Boom mỉm cười, mắt mờ dần.“Tao không cứu mày. Tao chỉ… muốn một lần… là người chọn hy sinh.”“Mày câm miệng! Tao không cho mày chết! Tao…”“Nhưng tao muốn chết…” Boom thì thầm. “Vì nếu sống… mà không có mày… thì kiếp này cũng vô nghĩa như kiếp trước thôi.”
Tone tan biến.Cánh cửa đền rạn nứt.Một giọng thì thầm vang lên từ sâu trong đền, của thần linh cổ xưa:> “Hai linh hồn buộc vào nhau bằng máu và nợ… nay chỉ có thể gỡ bằng một cái chết tự nguyện.”
Aou quỳ giữa điện, ôm chặt Boom – cơ thể cậu đã lạnh.“Tỉnh lại đi…” Aou thì thầm. “Tao xin mày… tỉnh lại…”Không ai trả lời.Chỉ có gió cuốn lá bay, và mặt trăng đang dần tròn đỏ như máu phía sau lưng hắn.
Boom chết.
Lời nguyền được hóa giải.
Aou sống.Nhưng…Sống – để gặm nhấm từng ngày với đôi tay đã không giữ được người mình yêu.
---
Một quả cầu năng lượng tối đen phóng ra.Boom ngã bật về sau, máu miệng trào ra.Aou cố gượng dậy, nhưng chỉ cử động được vài ngón tay. Hắn thấy Boom nằm đó, mắt nhắm nghiền, gương mặt nhòe máu.Cơn khát trỗi dậy.Khát đến mức hắn muốn cắn.Muốn hút cạn máu Boom – như 400 năm trước.Không!Aou đập đầu mình xuống sàn.Không… lần nữa…Nhưng tiếng gọi từ máu quá mạnh. Cơn đói siết cổ hắn như sợi xích vô hình.
Tone lao tới, định kết thúc tất cả.Boom mở mắt. Cậu thở dốc, nhìn thấy Aou đang chảy máu từ mắt vì tự cắn môi để không mất kiểm soát.Và rồi – Boom rút con dao nhỏ cất trong tay áo từ mấy hôm trước (lúc Aou không để ý, Boom đã lén lấy nó từ nơi thờ cúng).“Không… Boom…” Aou thều thào. “Mày định…”Boom cười, mà nước mắt rơi lã chã.“Mày cứu tao rồi. Lần này… để tao kết thúc chuyện này.”Một lát cắt ngọt vang lên.Máu từ tay Boom nhỏ xuống nền đền – và ánh sáng đỏ rực nổ tung khắp không gian.Tone rú lên – hắn bị thổi bay, một phần thân thể vỡ vụn.Lời nguyền bắt đầu nứt ra như gương vỡ.
Aou lao đến, ôm Boom đang quỵ xuống. Cậu lả đi, máu chảy đầy ngực áo.“Đồ ngu!” Aou gào. “Mày nghĩ thế này sẽ cứu được tao à?!!”Boom mỉm cười, mắt mờ dần.“Tao không cứu mày. Tao chỉ… muốn một lần… là người chọn hy sinh.”“Mày câm miệng! Tao không cho mày chết! Tao…”“Nhưng tao muốn chết…” Boom thì thầm. “Vì nếu sống… mà không có mày… thì kiếp này cũng vô nghĩa như kiếp trước thôi.”
Tone tan biến.Cánh cửa đền rạn nứt.Một giọng thì thầm vang lên từ sâu trong đền, của thần linh cổ xưa:> “Hai linh hồn buộc vào nhau bằng máu và nợ… nay chỉ có thể gỡ bằng một cái chết tự nguyện.”
Aou quỳ giữa điện, ôm chặt Boom – cơ thể cậu đã lạnh.“Tỉnh lại đi…” Aou thì thầm. “Tao xin mày… tỉnh lại…”Không ai trả lời.Chỉ có gió cuốn lá bay, và mặt trăng đang dần tròn đỏ như máu phía sau lưng hắn.
Boom chết.
Lời nguyền được hóa giải.
Aou sống.Nhưng…Sống – để gặm nhấm từng ngày với đôi tay đã không giữ được người mình yêu.
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me