TruyenFull.Me

Aruani Snk Aot Fanfic Return To Me

Return to me

Return to me

On waves of ocean melody

No magic can make you reappear

But in the song of the whales

You are always here.

(Dịch: Trở về bên con

Hãy về bên con

Trên những giai điệu của biển cả

Không có một phép thuật nào có thể khiến người hiện trở lại bên con

Nhưng trong khúc hát của những chú cá voi

Người vẫn luôn ở đây...)

Kể từ khi là một đứa trẻ, Armin đã luôn được lắng nghe những lời mẹ hát.

Mẹ của cậu, một người phụ nữ tóc vàng và có một vẻ ngoài phúc hậu ấy, bà chính là một ca sĩ có một giọng hát ru tuyệt vời đối với cậu. Giọng hát của bà thường du dương và quá đỗi dịu dàng, ngay cả khi bà bế cậu vào trong lòng và ru cậu ngủ ngon vào những giấc mơ ngọt ngào nhất.

Bà sẽ thường hát cho cậu nghe về những bài ca về từng đại dương sâu thẳm trên thế giới, những câu chuyện đẹp đẽ về biển cả và những chú cá voi mỗi khi cha của cậu bận rộn với công việc của mình. Tất cả đều bằng từ những giai điệu đẹp đẽ nhất, lấp đầy đầu cậu bằng những ký ức êm dịu nhất. Từ nước biển màu xanh lam trong vắt, nhưng khi uống vào là rất mặn của muối, hay cách những sinh vật nhỏ bé đều đang sinh sống ở nơi dưới mặt biển - nơi hệ sinh thái của chúng cũng thú vị không kém những sinh vật ở trên cạn. Hay cái cách âm thanh xì xào của những làn sóng đang vỗ về đến những mặt cát vàng, biến chúng trở thành một màu nâu, cứ như là sự diệu kỳ của thế giới...

Armin sẽ luôn nhớ về những bài hát ngọt ngào đó trong những năm tháng đi học. Bất cứ khi nào cậu ấy gặp rắc rối trong trường học, cậu ấy sẽ nhắm mắt và nghĩ về bà. Nơi cậu có thể trở về và bày tỏ những uất ức trong lòng, để rồi nhận được một lời an ủi dịu dàng từ giọng nói của bà. Khi ấy, bà sẽ vỗ về lên tấm lưng nhỏ bé của cậu, những câu an ủi về đại dương và những chú cá voi mơ hồ đang cố gắng tìm mọi cách để trở về với mẹ của chúng.

Tất cả những điều tưởng chừng là đơn giản đó, cậu bé tóc vàng vẫn luôn nhớ như in...

Walking my childhood shore

I miss you so

Mama my music's yours

I cry till the water's blue

Where whales can sing

Remember when we sang it too

As the tide goes in, goes out

I close my eyes and you.

(Dịch: Bước trên bờ cát của tuổi thơ

Con nhớ người tới nhường nào

Mẹ ơi, âm nhạc của con là dành tặng cho người

Con khóc cho đến khi mặt nước trở nên xanh biếc

Nơi mà những chú cá voi có thể hát ca

Mẹ nhớ không, khi chúng ta cùng nhau hát ca

Khi thủy triều dâng lên rồi lặn xuống

Con nhắm mắt lại và mẹ...)

Nơi bàn tay ấm áp, đầy dịu dàng của bà đang vuốt tóc lấy từng sợi mái tóc vàng của cậu. Và cậu gần như có thể nhớ lại những khoảng không đó một cách sống động, giống như đang xem lại một ký ức xa xôi mà không thể chạm lấy. Giống như một bài hát mà cậu bé tóc vàng đang khao khát được nghe lại, nhưng chỉ có thể nghe thấy những ký ức đó trong giấc mơ của mình.

Armin nhắm mắt lại và cứ để cho những ký ức đó ùa về. Những bài hát tuyệt đẹp bởi bà đã từng mang lại cho cậu sự thoải mái và bình yên khi còn thơ bé.

Những ký ức ấy vẫn tiếp tục tuôn chảy khi Armin nhắm lấy đôi mắt, như một cơn sóng biển đang vỗ về phía cậu. Nơi những bài hát ru mà mẹ cậu từng hát cho vẫn còn vang vọng trong đó, vẫn mang lại cho cậu một cảm giác hoài niệm kia. Tuy nhiên, với mỗi khoảnh khắc được tính trôi qua bằng giây, một suy nghĩ mới, một cảm giác mới đang bắt đầu chiếm giữ lấy cậu.

Và đó là lúc Armin nhận ra rằng, những bài hát giống như một sợi dây liên kết giữa cậu với mẹ.

Và theo một cách nào đó, với cả thế giới...

Return to me

Return to me

On waves of ocean melody

No magic can make you reappear

But in the song of the whales

You are always here...

(Dịch: Trở về bên con

Hãy về bên con

Trên những giai điệu của biển cả kia

Không có một phép thuật nào có thể khiến người hiện trở lại bên con

Nhưng trong khúc hát của những chú cá voi

Người vẫn luôn ở đây...)

Khi những bài ru tiếp tục vang lên, Armin bắt đầu cảm thấy ham muốn, đó là một nỗi khao khát khó thể miêu tả chỉ bằng lời nói. Những bài ru này đã trở thành nhiều hơn với những ký ức vui vẻ của tuổi thơ. Chúng giờ đây là lời nhắc nhở ngọt ngào đắng cay về một mối liên hệ đã dần rời xa, một mối liên hệ với người mẹ của mình, với một tuổi thơ và sự ngây ngô của trẻ thơ. Armin biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể lấy lại những tháng ngày đó. Với cậu, thời gian ấy đã trôi qua rất nhanh và tàn nhẫn tới mức nhường nào.

Tâm trí của cậu dần trôi về tới hiện tại. Cậu không còn là một đứa trẻ được ru ngủ bằng những lời hát ngọt ngào của mẹ nữa. Giờ đây, cậu đã là một thiếu niên đang vật lộn với thực tế của việc phải trưởng thành và với trách nhiệm - cậu sẽ phải đi làm, kiếm tiền và lo cho sự nghiệp của riêng mình, gần như chẳng thể dựa dẫm vào một ai cả. Cảm giác đầy mâu thuẫn ấy đã dần hiện lên trong lồng ngực, nơi những lời nói từ biển khơi vẫn đang gợi lại những ký ức đẹp đẽ về quá khứ. Nhưng đồng thời, lắng nghe chúng giờ đây giống như tự đâm lấy mình bằng một con dao găm. Giống như âm nhạc đã trở thành một bản giao hưởng đắng cay trong trái tim cậu trai tóc vàng, mỗi nốt nhạc lại gợi nhớ về một làn sóng hoài niệm và khao khát.

Tâm trí Armin vẫn tiếp tục quay cuồng khi những bài hát ru vang lên trong đầu như một bản thu âm bị hỏng, chính cậu chẳng thể thoát khỏi chúng như một mê cung vô định. Tuy nhiên, giữa muôn vàn những nỗi đau và nỗi buồn, Armin đã tìm thấy được một cảm giác thoải mái kỳ lạ qua lời hát ru đó.

Như thể nó đang muốn nói rằng, những lời ru ấy, chính là một sợi dây liên kết cuối cùng giữa cậu với bà ấy, và chính cậu với những khoảnh khắc bình thường tới giản đơn của một tuổi thơ êm đềm đó. Mặc dù Armin chẳng bao giờ có thể sống lại trong những ngày đó, nhưng những bài ru đó vẫn là một phần của cậu, và chúng sẽ luôn là như vậy.

Khi những nốt nhạc cuối cùng của những bài hát ru vang lên trong đầu, Armin từ từ mở mắt và trở về với thực tại.

Cậu cảm thấy một hỗn hợp cảm xúc kỳ lạ đang dâng trào bên trong mình. Chúng đã trở thành một phần tạo nên bản sắc cậu, một mối liên hệ từ một quá khứ xa xôi mà Armin chẳng bao giờ có thể thực sự buông bỏ được.

Với trái tim nặng trĩu, Armin đã tự thề với lòng mình rằng: anh sẽ không bao giờ quên những bài hát ru mà mẹ thường hát cho nghe, và cậu sẽ trân trọng những gì mà chúng mang lại.

Cứ tiếp tục suy nghĩ về quá khứ, một hình ảnh kỳ lạ từ đâu đã hiện lên trong đầu cậu trai tóc vàng. Đó là về ký ức của một nàng thơ mà cậu mới gặp gần đây, một cô gái đã thu hút sự chú ý của cậu vì một lý do nào đó. Armin chẳng thể nào giải thích được tại sao cô ấy lại có vẻ quyến rũ với cậu tới vậy. Nhưng cậu chẳng thể thoát khỏi cảm giác rằng, bằng một cách nào đó, cô ấy đã khiến cậu liên tưởng đến mẹ và những bài hát ru của bà.

Cậu mỉm cười yếu ớt khi nghĩ đến điều ấy. Đó là một mối liên hệ kỳ lạ, thật sự có điều gì đó ở cô ấy khiến cậu cảm thấy thoải mái một cách lạ thường. Có lẽ là do vẻ ngoài lạnh lùng nhưng đầy kiêu kỳ của cô, hay có lẽ là cách cô đối xử với mọi người bằng một sức mạnh thầm lặng.

Nhưng cho dù là gì đi nữa, Armin Arlert muốn hiểu Annie Leonhardt hơn bao giờ hết.

Annie luôn ngồi một mình, luôn ngồi tách biệt với tất cả mọi người trong những ngày bước vào môi trường mới. Mặc dù có vẻ cùng tuổi, nhưng cô ấy mang một vẻ ngoài trầm lặng và trưởng thành so với bất kỳ ai khác, như thể cô ấy đang tạo một lớp mặt nạ - một bức tường chứa những gánh nặng - mà không một ai có thể nhìn thấu được.

Annie đối với cậu luôn là một bản giao hưởng chưa được hoàn thành, và Armin có một mong muốn kỳ lạ là giúp cô ấy hoàn thành chúng.

Armin muốn được gần gũi hơn với cô ấy, muốn được phá vỡ bức tường cô lập do cô tạo nên, thậm chí có thể nhìn thấy nụ cười xinh đẹp trên đôi môi cô. Cậu muốn được tận thấy điều gì đang ẩn sâu vẻ ngoài lạnh lùng như băng của cô ấy.

Và có lẽ, ấy chỉ có lẽ thôi, cậu có thể giúp cô lấp đầy những khoảng trống của mình...

Với suy nghĩ đó trong đầu, Armin quyết định sẽ chủ động nói chuyện với Annie vào ngày hôm sau. Cậu sẽ cố gắng tìm mọi cách để có thể được nói chuyện với cô, để hiểu người ấy và hy vọng sẽ khiến đối phương cảm thấy bớt cô đơn. Cậu không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cậu cảm thấy cô gái này quan trọng với cậu theo một cách thức nào đó.

Armin muốn xem sự kỳ lạ đó sẽ đưa cậu đi tới đâu. (t̶ớ̶i̶ ̶c̶á̶i̶ ̶l̶ễ̶ ̶đ̶ư̶ờ̶n̶g̶ ̶n̶h̶a̶ ̶b̶é̶ :))

Khi màn đêm càng sâu lắng, Armin quyết định nhắm mắt lại và để cho suy nghĩ của mình dần dần trôi dạt về nàng ấy. Ở một nơi được gọi là biển khơi, trong một đất cát sần sùi và gió mát phả vào nơi làn da khe khẽ, hình ảnh của nàng đang nhảy múa trong đầu cậu như một điệu valse đầy tinh tế trong bộ váy trắng lụa là xinh đẹp. Và những bài hát ngọt ngào trong đầu cậu, dường như chúng đang mời gọi nàng theo một cái cách mà cậu không thể nào miêu tả được hết về chúng. Cái cách ánh trăng cứ chiếu rọi những sợi tóc vàng đầy huyền ảo, cái cách đôi mắt xanh của nàng đang nhìn về một nơi xa xăm, và cái cách nàng hát những lời hát ru đầy quen thuộc kia.

Mama

You will be so proud

The way I shine

Wish that you could see me now

Oh great creatures of the sea

Please hold her voice,

For all of eternity

And like a siren's lullaby

I know you always will.

(Dịch: Mẹ ơi

Người sẽ rất tự hào

Cái cách mà con tỏa sáng

Ước gì người có thể nhìn thấy con của hiện tại

Ôi, hỡi những sinh vật vĩ đại của biển cả

Xin hãy giữ lấy giọng nói của người,

Tới tận mãi mãi về sau

Và như khúc hát ru của những nàng tiên cá

Con biết người sẽ luôn như vậy.)

Những bài hát ru cứ tiếp tục vang lên trong tâm trí, Armin cảm thấy một cảm giác bình yên tới mức lạ thường trong tâm hồn. Biết rằng mẹ mình không thể nào xuất hiện tại nơi này, nhưng anh biết, bà ấy - trong một góc nào đó ở giấc mơ huyền ảo này - đang dõi theo mình, cùng với một nụ cười tự hào vì nàng. Và có lẽ, chỉ có lẽ thôi, bà ấy đang âm thầm lắng nghe giọng ca tuyệt vời như thánh thần của nàng, cũng giống như anh đang lắng nghe vậy.

Return to me

Return to me

On waves of ocean melody

No magic can make you reappear

But in the song of the whales

You are always here...

(Dịch: Trở về bên con

Hãy về bên con

Trên những giai điệu của biển cả kia

Không có một phép thuật nào có thể khiến người hiện trở lại bên con

Nhưng trong khúc hát của những chú cá voi

Người vẫn luôn ở đây...)

Lời ca trong lời bài hát cứ văng vẳng trong không khí lạnh lẽo kia, như đang hòa quyện với những ký ức xa xưa từ tuổi thơ ở thì quá khứ đan xen lẫn với một nàng thơ ở thì hiện tại trong trái tim anh. Armin thở dài đầy mệt mỏi, cảm thấy vừa nặng nề và nhẹ nhõm gần như là một lúc. Anh biết, sau đêm hôm nay thôi, anh sẽ nói chuyện với cô gái xinh đẹp ấy. Và suy nghĩ giản đơn đó đã đủ khiến Armin vừa phấn khích nhưng cũng sợ hãi không kém. Cậu tự hỏi với chính mình, liệu nàng ấy có dành thời gian cho một kẻ mọt sách như anh không? Hay nàng ấy vẫn sẽ tiếp tục cô lập mình khỏi xã hội rộng lớn này, giống như một chú cá voi xanh đơn độc giữa đại dương rộng mênh mông ấy?

Hình ảnh nàng cứ thế mà vẫn hiện lên trước đôi mắt, tựa như một thứ bí ẩn đẹp đẽ, một thứ khó nắm bắt mà anh luôn khao khát được giải đáp.

Anh cảm thấy một mong muốn mãnh liệt ngay lúc này. Thật kỳ lạ, anh muốn được bảo vệ nàng, muốn nhìn thấy nụ cười xinh đẹp trên môi nàng, muốn nàng cảm thấy bớt cô đơn giữa trời đêm tĩnh lặng của biển cả và nơi ánh trăng đang tỏa sáng kia.

Hít một hơi thật sâu, anh thì thầm vào màn đêm.

"Tôi sẽ tìm thấy em."

Tựa như thể nàng ấy đã nghe thấy lời thì thầm của anh, nàng quay người lại và nhìn về phía anh bằng ánh mắt dịu dàng. Nơi những cơn gió lành lạnh của màn đêm đang làm mái tóc nàng bay bổng như tơ lụa.

"Luôn luôn là như vậy."

Từ ngữ đó đã vang vọng trong tâm trí anh như một lời hứa nhẹ nhàng và êm dịu khi tiếng biển ru vẫn văng vẳng bên tai. Nơi một cảm giác lạ lùng đang tràn ngập trong lòng cậu.

Cứ tiếp tục thì thầm vào màn đêm, âm thanh từ giọng nói của anh đang vang vọng lên từng chữ một. Như thể đang tự thầm hứa với chính mình.

"...Và mãi mãi. Tôi sẽ tìm thấy em, bất kể có như thế nào..."

Với điều đó trong thâm tâm, Armin để mình chìm vào giấc mộng sâu, khi những tiếng xì xào của biển ru vẫn cứ nhẹ nhàng bên tai và hình ảnh nàng thơ của anh - lặng lẽ, cô đơn và dần dần tan biến vào bóng tối.

...

Return to me

Return to me

On waves of ocean melody

No magic can make you reappear

But in the song of the whales

You are always here.

Always...

(Dịch: Trở về bên con

Hãy về bên con

Trên những giai điệu của biển cả kia

Không có một phép thuật nào có thể khiến người hiện trở lại bên con

Nhưng trong khúc hát của những chú cá voi

Người vẫn luôn ở đây.

Luôn luôn là như vậy...)

Giai điệu quen thuộc gợi lại một dòng ký ức trong anh như một dejavu.

Chính bản thân Armin còn khó có thể tin được rằng. Vào ngay lúc này đây, anh đã trở thành một người đàn ông hạnh phúc trong hôn nhân, có vợ và một cô con gái nhỏ ở tuổi 28 của cuộc đời. Thời gian trôi qua thật nhanh.

Tiếp tục lắng nghe những bài hát ru êm dịu ấy, trong lòng anh dâng lên một nỗi nhớ nhung và buồn bã một cách mềm mại như tơ hồng. Những bài hát ru ấy là hoài niệm của anh về quá khứ của mẹ, nhưng ấy cũng là sự biết ơn về hiện tại xinh đẹp này. Giai điệu của bóng ma quá khứ, như một lời thì thầm của mẹ - như một lời thì thầm của một cô gái cô đơn mà anh từng quen biết khi còn trẻ. Nhưng giờ đây, nàng đã là vợ của anh, là mẹ của đứa con anh, nơi giọng hát dịu dàng của nàng vang lên trong không khí như một làn gió biển dịu nhẹ. Trên một chiếc váy trắng lụa là, với mái tóc vàng dài hơn đôi chút...tựa như giấc mơ của anh vậy.

Anh mỉm cười dịu dàng khi chứng kiến nàng đang hát ru, trên tay bế cô con gái nhỏ của họ đang chìm sâu vào trong giấc ngủ bình yên. Anh cảm thấy một cảm xúc lẫn lộn kỳ lạ, một cảm giác về tình yêu thương và sự bảo vệ mãnh liệt dành cho mái ấm nhỏ của họ. Và anh thề sẽ luôn trân trọng và bảo vệ mái ấm nhỏ này được hạnh phúc.

Giống như chú cá voi xanh cô đơn mà anh đã từng mong muốn được giúp đỡ.




Hoàn thành: 27/08/2024 - chúc mừng sinh nhật tác giả sớm (30/08)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me