TruyenFull.Me

Ateez Vtrans Oh I Wish I Could Chase Him Far Away

P.SH

Hi vọng chóng đến cũng chóng đi. Các bác sĩ cũng mù mờ về tình trạng hiện tại của Yeosang y như họ.

"Thật sự quá tàn ác." Wooyoung thở dài, nắm tay tới trắng bệch.

"Dù vậy thì chúng ta cũng đã chuẩn bị tinh thần từ trước rồi mà." Hongjoong đáp. "Chúng ta chỉ cần cố gắng tìm kiếm thêm thôi."

"Các bác sĩ nói chúng ta có thể thử ở thành phố khác." Seonghwa xen vào, cắn nốt miếng đồ ăn cuối. "Có lẽ chúng ta nên lên xe và đi tiếp thôi nhỉ?"

"Nhưng em ấy sắp hết thời gian rồi." Yunho nói.

"Nhưng chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác." Seonghwa đáp, đặt dĩa nhựa xuống khay trống.

"Mẹ, khốn thật." Wooyoung hậm hực.

"Có lẽ chúng ta nên đi báo Yeosang." Jongho nói, đứng dậy khỏi bàn. "Anh ấy nên là người quyết định xem ta nên ở hay đi."

Seonghwa gật đầu tán thành, cả nhóm quay lại phòng của Yeosang. Mọi thứ thật khác so với những gì họ từng quen. Mọi người thật sự... thân thiện dù là người lạ. Họ thật sự quan tâm và không coi bệnh nhân chỉ là những con số trong hệ thống.

Tới phòng của Yeosang, cả nhóm gõ mạnh cửa để báo cho Yeosang biết sự hiện diện của họ. Người nhỏ hơn quay đầu về phía góc phòng trống, môi mấp máy như thể đang cố nói gì đó. Nước mắt thấm đẫm trên má.

Seonghwa nhanh chóng chạy về phía cậu. "Yeosang, em ổn không?" Seonghwa hỏi, nắm lấy tay đối phương.

"Có một con quái vật." Hongjoong nói. "Là con mà em đã để ý gần đây."

"Nó đang làm gì vậy?" Mingi hỏi.

Yeosang quay mặt về phía cả nhóm, mắt vẫn mờ đục.

"Nó vẫn ngồi đó." Hongjoong đáp. "Yeosang, em đã từng thấy con quái vật đó trước đây chưa?"

Người nhỏ hơn gật đầu, Seonghwa đặt bút và một tập giấy vào tay Yeosang. Khởi đầu khá khó khăn nhưng rồi những dòng chữ dần dễ đọc hơn. Càng đọc, tim Seonghwa càng đập mạnh.

"Đó là con quái vật của anh. Kiểu con quái vật đầu tiên luôn hả?" Mingi hỏi, mắt mở lớn.

Yeosang gật đầu, viết tiếp. Có vài đoạn chèn lên dòng chữ cũ nhưng Seonghwa vẫn có thể đọc được rõ ràng.

"Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối em thấy nó." Yeosang viết.

"Bọn anh không nghĩ là em có." Seonghwa nói.

Yeosang bắt đầu viết tiếp, thỉnh thoảng ngòi bút của cậu rời khỏi tờ giấy nửa chừng. "Em cũng nghĩ nó đã rời đi rồi. Vì một vài lý do nào đó em không thể thấy nó, nhưng suốt thời gian qua nó luôn ở quanh đây."

"Anh để ý nó từ hôm qua. Nó ở trên xe." Hongjoong nói. "Nó có nói chuyện với em không?"

Yeosang gật đầu, Seonghwa xé tờ giấy khỏi xấp để cậu có thể viết tiếp ở trang mới.

"Bằng cách của nó." Yeosang viết. "Nó nói bằng suy nghĩ. Những ký ức."

"Có ác ý không?" San hỏi.

Yeosang lắc đầu. Vai Seonghwa chùng xuống trước tin đó. Mắt anh lướt qua những dòng chữ mà Yeosang viết, nhận thấy đối phương đang run rẩy.

"Mọi người nên rời đi." Cậu viết.

"Rời đi ư? Tại sao?" Seonghwa hỏi.

Những cử động của Yeosang trở nên căng cứng trong khi chậm chạp viết tiếp. Những vết bầm tím xuất hiện dọc bàn tay cậu khi cậu dường như đang cố gắng chống lại những gì đang gây ra nó.

Bao trọn bàn tay Yeosang, Seonghwa khẽ siết nhẹ chúng khi anh đọc được những gì đối phương viết.

Bọn anh sẽ không để chúng thắng đâu. Anh hứa.

••• ••• •••

C.JH

Hai mươi bốn giờ.

Lũ quái vật đang trêu tức họ và mọi chuyện càng lúc càng căng thẳng. Cả nhóm vẫn chưa hỏi Yeosang về việc anh muốn rời đi hay ở lại. Jongho không chắc đâu mới là lựa chọn tốt nhất. Họ chưa bao giờ ra ngoài thế giới. Sau khi đến đây, họ không biết phải mong đợi điều gì ở nơi khác.

Yeosang trở mình trong mơ, Jongho tiến tới gần giường hơn. Các thành viên khác đã rời đi để nói chuyện thêm với các bác sĩ.

"Anh thấy ổn chứ?" Jongho hỏi, nhích tay lại gần Yeosang. Cậu để một khoảng trống, khẽ đè tấm nệm để Yeosang biết tay cậu ở đó. Khi đối phương di chuyển tay tới gần, Jongho nắm lấy nó.

Yeosang gật đầu đáp lại, hé môi.

"M," Yeosang hắng giọng, âm thanh khàn đặc. "Anh ổn."

Jongho mỉm cười trước âm thanh đó. "Chúng để anh nói rồi à?"

Yeosang lắc đầu, những vết đen sẫm loang trên cổ. "Cứ coi như là, anh có lý do muốn vậy."

"Vậy anh có nhìn thấy không?"

Một lần nữa, Yeosang lắc đầu. "Không. Anh chưa thể-" Yeosang hắng giọng lần nữa. "Làm được vậy."

"Dù sao thì, cũng thật tuyệt khi lại được nghe giọng anh." Jongho đáp, rời khỏi tay Yeosang để đi lấy nước cho anh. Khi cậu quay trở lại với một cốc xốp, Jongho nhìn theo tầm mắt của đối phương về góc phòng. "Có phải con quái vật vẫn ở đó không?"

"Ừ, nó vẫn ở đó." Yeosang đáp. Có điều gì trong tông giọng của anh khiến Jongho tò mò.

"Anh không sợ hay giận nó à?"

Yeosang lắc đầu, nở nụ cười. "Nghe có vẻ hơi điên, nhưng thực ra anh khá nhớ nó."

"Vậy nó có biến mất không? Biến đổi?

Yeosang nhún vai. "Anh có những giả thuyết của mình. Anh đã không nhìn thấy nó từ sau khi... cha mẹ anh bị giết."

Jongho nhướn mày, đặt cốc lên bàn. "Vậy giả thuyết của anh là gì?"

"Em nhớ lý do tại sao con quái vật của em được hình thành, đúng không?" Jongho gật đầu và Yeosang tiếp tục. "Con quái vật của anh chưa bao giờ có ác ý. Nó luôn tránh xa khỏi mọi người, luôn luôn co rúm lại, như một đứa trẻ đợi để được mời chơi cùng. Những con quái vật luôn gắn với những sang chấn hoặc cảm xúc sâu sắc ám ảnh mọi người. Họ tồn tại dựa trên vật chủ của nó.

Jongho gật đầu, hiểu điều đó. Nó là lý do tay cậu luôn bị chuột rút. "Vậy của anh biến mất là bởi vì..."

Yeosang thở dài. "Vẫn cần thêm gợi ý à? Phải mất một khoảng thời gian đủ lâu để anh nhận ra vài thứ, nhưng anh tò mò không biết em nghĩ gì. Con quái vật của anh biến mất sau cái chết của ba mẹ và chỉ xuất hiện trở lại trong khoảng thời gian chúng ta đến thành phố mới."

Jongho gật đầu lần nữa, cố gắng ghép nối mọi thứ với nhau. Bình thường, con quái vật của một người sẽ xuất hiện sau một sự kiện sang chấn như cái chết của cha mẹ Yeosang, nhưng thay vào đó nó lại biến mất. Nó không xuất hiện để gây ra các vấn đề như những con khác. Nó chỉ ngồi một góc. Chờ đợi.

Tay Yeosang quơ quào tìm cốc nước nên Jongho giúp anh.

"So với những gì anh kể cho tụi em nghe về lũ quái vật, nó không hợp lý gì cả." Jongho nói, vẫn nhíu mày. "Nó có thực sự là quái vật không?"

Yeosang gật đầu, từ từ đặt cốc xuống chiếc bàn bên cạnh. "Có chứ."

Jongho cau mày. "Nếu đây là thông tin có thể giúp tụi em chữa cho anh, em nghĩ anh nên kể cho em."

"Nó-" Yeosang ho vài tiếng, giọng lạc đi. "Nó sẽ không giúp em chữa được cho anh đâu."

"Vậy tại sao em lại cảm thấy tất cả những thứ này đều quan trọng đến vậy? Như thể con quái vật của anh chính là then chốt để chữa bệnh. Anh có thể nói cho em biết anh đang muốn nói gì không?

Yeosang ốm lấy cổ, hắng giọng vài lần khi những vết loang tối màu bắt đầu đậm hơn.

"Lần... tới." Giọng anh lạc hẳn, cố vươn ra để lấy thêm nước. Giọng anh lại biến mất.

Khẽ siết lấy tay Yeosang, Jongho trút hết nỗi bực tức ra. Tay anh vẫn còn lạnh ngắt. Cậu không biết liệu Yeosang có bao giờ cảm nhận được không hay toàn bộ xúc giác đều bị tê liệt. Tay còn lại bao lấy tay đối phương, Jongho hi vọng Yeosang có thể cảm nhận được hơi ấm của mình.

Anh đang cố nói gì với em vậy? Sao anh không nói thẳng ra đi?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me