TruyenFull.Me

Atla Nghe Noi


Đêm rực cháy nơi đấu trường hoàng gia, Zuko quỳ gối giữa mặt đất cháy bỏng. Vết bỏng bên mặt bên trái vẫn còn nóng rát. Cơn đau nhói lan ra từ má trái của anh. Mùi thịt cháy quyện vào không khí như một lời nhắc nhở rằng danh dự, trong Hoả Quốc, chỉ là một khái niệm dùng để biện hộ cho sự tàn bạo. Cả hội trường im lặng.

“Thật nhục nhã.”

Ozai bỏ lại ba chữ rồi quay lưng bỏ đi.

Hơi thở Zuko trở nên nặng nề. Vết thương trên hơn nữa mặt trái đau đến thấu xương. Mỗi lần anh cố gắng mở mắt, chỉ thấy những mảng sáng tối mờ nhoè, tiếng động lẫn vào nhau như vọng từ khoảng cách xa.

Nhiệt độ từ nền đất vẫn còn âm ấm, hơi nóng sau Agni Kai vẫn chưa tan. Nhưng lửa không còn cháy quanh anh nữa. Chỉ còn mùi thịt cháy sém từ vết bỏng trên mặt. Chỉ còn âm thanh hỗn độn, vọng ra từ khán đài, và từ trong tâm trí.

Mọi thứ... trôi đi như thể chìm xuống mặt hồ tĩnh lặng. Không còn danh dự. Không còn giận dữ. Chỉ có cảm giác trống rỗng kéo đến như một con sóng chậm rãi mà lạnh lẽo.

Và rồi…

Một giọng nói vang lên. Không phải giọng cha. Không phải tiếng cười chế giễu của Azula.

“Zuko! Zuko!”

Mờ nhòe trong tầm mắt, anh thấy một bóng người mập mạp, dáng gù gù vì tuổi tác nhưng đôi mắt đầy lo lắng.

“Chú… Iroh?” – Zuko thì thầm, hoặc chỉ là nghĩ thế.

Ông quỳ xuống bên cạnh anh, bàn tay già nua siết chặt lấy vai anh. Cảm giác duy nhất còn lại là nhiệt từ bàn tay ấy không phải lửa, mà là thứ gì đó… ấm áp hơn.

Nhưng rồi tất cả biến mất. Mắt Zuko khép lại. Âm thanh rút lui vào khoảng trống.

Mọi thứ tối đen.

Không biết qua bao lâu, Zuko tỉnh lại trong tiếng gió nhẹ thổi qua khe cửa sổ.

Ánh hoàng hôn yếu ớt chiếu xuyên qua tấm rèm đỏ, lặng lẽ trải dài lên mặt sàn đá bóng loáng. Một làn hơi ấm phủ lên làn da anh, khác hẳn cái nóng rát của đấu trường. Không có tiếng gào thét. Không có mùi lửa cháy.

Anh còn sống.

Mặt trái vẫn đau buốt. Khi anh đưa tay lên chạm vào vết thương, làn da sần sùi và bỏng rộp khiến anh rùng mình.

Zuko khẽ chống tay ngồi dậy, lưng tựa vào đệm mềm. Màn treo quanh giường vẫn là màu đỏ hoàng gia, với hình thêu rồng vàng uốn lượn. Anh đảo mắt nhìn quanh. Không có song sắt. Không có xiềng xích. Không phải ngục tối.

“Chà… may thật.” Anh lẩm bẩm, nửa mỉa mai, nửa ngỡ ngàng. “Ít ra mình không tỉnh dậy trong ngục…”

Anh không biết vì sao. Không hiểu lý do nào lại khiến Hỏa Vương tha mạng cho anh sau sự vô lễ của anh trong cuộc họp. Nhưng điều đó không quan trọng, ít nhất là lúc này.

Tiếng cửa mở nhẹ. Zuko quay đầu, chuẩn bị tinh thần cho một thị vệ… hay thậm chí là cha anh.

Nhưng bước vào là chú Iroh, với ánh mắt vẫn dịu dàng hơn bao giờ hết.

“Cháu tỉnh rồi,” ông nói khẽ, mang theo khay trà bốc khói. “Ta đoán là cháu sẽ muốn uống gì đó nóng.”

Zuko nhìn ông, im lặng trong một khoảnh khắc. Rồi anh nói:

“Cháu đã nghĩ mình sẽ bị tống vào ngục… hoặc tệ hơn là bị lưu đày…”

Iroh đặt khay trà xuống bàn, ngồi cạnh giường, ông thở dài.

“Ta cũng nghĩ vậy.”

Ánh mắt hai người chạm nhau. Không cần thêm lời giải thích. Không cần sự ngụy biện. Chỉ có một sự thật đơn giản: Zuko vẫn còn cơ hội. Còn cơ hội gì thì chỉ bản thân Zuko mới biết rõ.

“Có điều,” – Iroh nghiêng đầu, ánh mắt nửa tò mò, nửa lo lắng – “cháu định làm gì với cơ hội này?”

Zuko không trả lời ngay. Anh quay mặt ra cửa sổ, nhìn ánh cam của hoàng hôn mờ rọi qua tán cây, như thể tìm kiếm điều gì đó xa xôi ngoài tầm mắt.

“Cháu… sẽ không để nó bị lãng phí.”

Họ trò chuyện một lúc cho đến khi Iroh ra ngoài để pha thêm trà

Tiếng cửa phòng lại kẽo kẹt mở ra, chỉ vài phút sau khi Iroh rời đi.

Zuko còn chưa kịp nhấp ngụm trà đầu tiên. Anh nhíu mày, vẫn nhìn thẳng ra cửa sổ, nửa đùa nửa thật

“Cháu không ngờ chú lại pha trà nhanh đến vậy…”

Nhưng lời nói bị ngắt ngang bởi một giọng nói khác, quen thuộc hơn bất kỳ âm thanh nào trong ký ức anh.

“Không phải hoàng thúc. Là em.”

Zuko quay đầu lại như theo phản xạ. Trong khoảnh khắc, tim anh nảy lên một nhịp.

Azula.

Cô bước vào phòng như thể đang đi dạo trong vườn hoa viên của cung điện. Tóc búi gọn, bộ áo đỏ hoàng gia không một nếp nhăn, và ánh mắt luôn khiến người khác cảm thấy như đang bị mổ xẻ từ bên trong.

Zuko ngồi thẳng dậy, cảnh giác, nhưng giọng anh có vẻ nhẹ đi một chút.

“Em làm gì ở đây?”

Azula mỉm cười. Không phải nụ cười hồn nhiên, mà là thứ biểu cảm sắc lẻm như dao, được trau dồi qua năm tháng huấn luyện và tính kế.

“Anh đã thua trong Agni Kai, anh trai ạ. Nhưng có vẻ anh phước lớn nên vẫn giữ được mạng, vẫn có thể ở trong căn phòng chỉ dành cho hoàng gia. Em đã nghĩ… điều đó rất thú vị.”

Zuko không đáp. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng cũng chẳng thể đoán được em gái của anh đang nghĩ gì. Azula chưa từng để lộ suy nghĩ thật, hay nói đúng hơn những gì cô thể hiện chỉ toàn sự dối trá nhằm có được thứ mình muốn.

Cô tiến lại gần, không xin phép, không báo trước. Nhẹ nhàng kéo một chiếc ghế và ngồi xuống, như thể đã làm điều này cả nghìn lần.

“Anh nghĩ tại sao cha lại tha cho anh?” cô hỏi, nhẹ nhàng như đang kể chuyện.

Zuko siết chặt hai tay. Anh đã tự hỏi câu hỏi đó rất nhiều lần từ khi tỉnh lại đến bây giờ

“Hẳn là vì mục đích nào đó,” anh trả lời, giọng khô khốc.

Azula gật đầu, chậm rãi, như một giáo viên đang chấm bài học sinh.

“Thông minh hơn xưa rồi. Em mừng vì vết bỏng không làm hỏng não anh đấy, anh trai.”

Zuko cau mày.

“Nếu em đến đây chỉ để chế nhạo—”

“Không,” Azula ngắt lời, nụ cười dần tắt  “em đến để nói rằng… em có kế hoạch. Và em cần anh.”

Không khí trong phòng như đọng lại.

Zuko nhìn chằm chằm vào em gái mình, mắt hơi híp lại. Trong khoảnh khắc đó, anh thấy có gì đó khác lạ trong ánh mắt cô, không hoàn toàn là lạnh lùng, không hoàn toàn là khinh miệt… mà là sự đánh giá..

Giống như một ván cược về lòng tin, liệu cô có thể tin anh hoặc.... phải thiêu chết anh.

“Kế hoạch gì?”

Azula đứng dậy, chỉnh lại cổ áo.

“Một kế hoạch mà nếu thành công… chúng ta sẽ không còn phải cúi đầu trước bất kỳ ai nữa. Kể cả ông ta.”

Zuko không hỏi ai là “ông ta”. Anh hiểu quá rõ.

“Em muốn lật đổ cha? Chẳng phải em luôn được cha yêu thương hay sao?”

Zuko nghi ngờ dò hỏi. Anh biết, dù sớm hay muộn thì anh cũng sẽ tìm Azula để đề nghị việc này và Azula cũng vậy, nhưng dù thế anh cũng không thể dễ trao lòng tin, nhất là ở Hoả Quốc và đặc biệt là đối với Azula.

Azula nhún vai, nở một nụ cười tinh ranh

“Anh không cần biết điều đó đâu, anh trai yêu dấu ạ~”

Nói rồi cô bước đến cửa, tay đặt lên tay nắm, rồi quay đầu lại.

“À! phải rồi khi chú Iroh quay lại… hãy nhớ giả vờ như em chưa từng đến thăm anh nhé.”

Trước khi cửa hoàn toàn đóng lại sau lưng, Azula đã ném cho anh một quả táo rồi quay lưng rời đi, tiếng đóng cửa nhẹ đến mức gần như không nghe được tiếng động.

Zuko ngồi đó, nhìn tách trà trước mặt, hơi nước vẫn bốc lên, anh chưa uống ngụm nào. Zuko đặt tách trà lên kệ đầu giường, anh ngắm nhìn trái táo mà Azula cho anh mà không khỏi nhếch miệng cười, cầm trái táo cắn một miếng vừa miệng. Anh nhìn ra cửa sổ, ngân nga một giai điệu không rõ, nhìn từng ngọn đèn nhà dân đang dần thắp sáng khi màn đêm dần buông xuống.

Một thỏa thuận ngầm giữa anh và Azula đã được thành lập

Thời gian trôi đi như dòng nham thạch ngầm dưới lòng đất chậm rãi, không ồn ào, nhưng nguy hiểm.

Vết bỏng trên mặt Zuko đã lành. Nó để lại một vết sẹo sần sùi lớn trên nữa gương mặt anh như một dấu ấn không thể xoá nhòa. Còn mắt trái, dù chú Iroh đã cố gắng tìm danh ý giúp anh chữa trị nhưng anh đã không còn thấy rõ bên mắt đó được nữa. Mọi thứ nhìn qua con mắt trái đều mờ nhòe như đang nhìn qua một làn khói.

Căn phòng ngầm dưới lòng đất như tách biệt hoàn toàn với cung điện. Bốn bức tường đá sẫm màu thở ra hơi lạnh âm thầm, lặng lẽ bao quanh những tấm bản đồ vẽ bằng mực son, giấy da ngả nâu theo năm tháng, và hàng ngàn ký hiệu, mỗi nét như một lời nguyền chôn giấu sau những cuộc đời chưa kịp gọi tên.

Trong ánh sáng của chiếc đèn dầu duy nhất, Zuko đứng đó, lặng lẽ, thẳng lưng, một tay đặt lên bàn, tay còn lại cầm quân cờ đỏ thẫm như máu.

Zuko đứng bên tấm bản đồ rộng trải trên bàn đá lạnh, ngón tay lần theo những vùng đất như thể chúng là vết sẹo trên chính gương mặt mình. Mỗi chấm đỏ là một căn cứ, một điểm yếu, một cơ hội. Ánh đèn dầu rung rinh phản chiếu lên gương mặt anh, chỉ soi rõ một nửa, nửa còn lại chìm trong bóng tối như chính phần Zuko chưa ai thật sự hiểu.

Ánh nhìn của anh chưa từng rời khỏi bản đồ. Những dấu chấm ghi vị trí căn cứ, những đường kẻ tượng trưng cho sự trung thành hay phản bội, tất cả dường như đang nhảy múa trong đầu anh, như bản nhạc không lời của cuộc cách mạng chưa kịp nổ ra.

Sau lưng anh, Azula ngồi tựa vào một chiếc ghế lưng cao bọc da, dáng thảnh thơi nhưng mắt sắc như dao rút khỏi vỏ. Tay cô lật từng trang danh sách tướng lĩnh, như một người chia bài trong ván cược có thể đốt cháy cả triều đại. Với cô, không có sự trung lập. Chỉ có kẻ biết chọn phe… và kẻ chưa bị ép phải chọn.

Trong căn phòng ấy, hai đứa con của Hỏa Vương không còn là anh em. Không phải kẻ thù. Mà là hai đầu mũi tên cùng căng ra trên một dây cung mỏng manh đang nhắm vào cha mình.

Azula im lặng khá lâu, mắt lướt qua dòng chữ Zuko viết bằng nét bút tỉ mỉ. Rồi, giọng cô vang lên, nhẹ nhàng, nhưng sắc như lưỡi dao được mài qua hàng nghìn đêm

“Chà… Em không ngờ đấy, Zuko.”

Azula đặt danh sách xuống bàn, tiếp lời, như đang nghĩ thành tiếng. Cô ngẩng đầu, ánh mắt như xuyên qua làn khói trà vẫn còn chưa tan.

“Anh có tài chính trị. Ai mà nghĩ được… cái thất bại nhục nhã trong Agni Kai, cái sẹo chẳng ai dám nhìn thẳng ấy của anh lại có thể được anh biến thành một câu chuyện đẹp đẽ đến thế. Một hoàng tử dám chống lại mệnh lệnh, dám đứng lên vì người dân, dù phải trả giá bằng máu và danh dự…”

Nụ cười của cô hiện lên, mỏng như lưỡi dao.

“Em bắt đầu nghi ngờ liệu… việc anh thua hôm đó có phải là cố tình không rồi đấy.”

Zuko không quay lại. Trong ánh sáng nhạt vàng, đôi mắt còn lành vẫn cháy lên thứ ánh nhìn không dễ gọi tên, không giận, không buồn, mà như một lò than âm ỉ: chỉ chờ đúng lúc để bùng lên. Anh chỉ đặt nhẹ quân cờ đỏ xuống khu vực phía Nam, nơi một tướng lĩnh trung lập vừa chuyển kho dự trữ ngầm, như anh đề xuất.

“Người ta tin vào điều gì làm họ cảm thấy bớt tội lỗi hơn, Azula.”

Anh ngẩng lên, nửa khuôn mặt chìm trong bóng, bên sẹo nhạt, nhưng ánh mắt đen lặng như tro nguội.

“Em gọi nó là câu chuyện, họ gọi nó là hy vọng. Còn anh… chỉ gọi đó là sự cần thiết.”

Azula không đáp ngay. Cô đứng dậy, sải bước về phía bản đồ, đôi mắt quét qua những khu vực bị đánh dấu bằng than chì, nơi cha họ đã bỏ đói, đốt sạch, rồi bỏ lại những xác người không tên.

Azula nhìn anh, lần đầu sau nhiều năm, không bằng ánh mắt soi mói, không bằng sự kiêu ngạo hay khinh thường.

Mà là một ánh nhìn của kẻ ngang hàng. Của kẻ cùng chiến tuyến.

Một kẻ nhận ra, cuối cùng thì… ngọn lửa của Zuko không chỉ biết thiêu đốt, mà còn biết chờ đợi, biết dẫn đường, và biết thiêu rụi đúng lúc.

Một sự im lặng phủ xuống giữa họ. Không phải im lặng của ngờ vực hay thù địch, mà là sự lặng yên khi hai ngọn lửa đối nghịch… đang cùng cháy vì một mục tiêu.

Azula xoay người rời khỏi căn phòng, nhưng trước khi đi, cô dừng lại dưới ánh sáng hắt qua từ khe gạch trên cao. Cô quay đầu, lần đầu trong nhiều năm, giọng cô hạ xuống, không còn sắc bén, không còn kịch tính

“Đừng để em phải hối hận vì đã tin anh.”

Zuko nhìn theo, rồi cúi đầu nhìn bản đồ một lần nữa. Ngọn đèn dầu khẽ nhảy múa như lưỡi lửa thì thầm.

“Em sẽ không phải hối hận.”

####################################

Tui vừa có ý tưởng là viết liền luôn á ><

Nhưng mà ý tưởng có hạn,  nên tui chỉ viết được nhiêu đây thôi🥲

Nào tui có ý tưởng tui sẽ tiếp nha (⁠。⁠•̀⁠ᴗ⁠-⁠)⁠✧

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me