TruyenFull.Me

atsh | Chắc là con tôi không?

24

trinhhanngoc

Tùm lum chuyện

Wean
Em có câu đố này muốn đố mng

Song Luân
M đẻ xong m rảnh lắm hả?

Quân Ap
Bà lo chăm con đi bà, bầy đặt đố

Wean
Con em có ai kia lo rồi
Em đố câu này bảo đảm mng thích

Negav
Đoán đúng có quà ko anh

Wean
Có em ai đoán đúng anh tặng cho 2 bịch vàng

Nicky
Ý m là vàng nổi á hả?

Wean
Chính nó đó anh

Atus
Má gớm vl

Gin
Ai dám chơi má

Wean
Giỡn thôi giờ đố thiệt nè
Đố mng em vừa thấy 2 đứa nào đánh lẻ với nhau

Quang HùngTrần Nhậm đã offline

Hải Đăng Doo
Ko đánh mà khai 😌

Lou Hoàng
Ngon rồi im im mà cỡ đó ko á

Hùng Huỳnh
Biết đâu mốt lồi ra có bầu chắc cười chết

Quang Hùng
Ê t còn trinh nha thằng l

Công Dương
Còn hay ko thì tụi t cũng có bt đc đâu

Rhyder
Coi chừng có bầu nha anh

Trần Nhậm
M lo m đi

Hieuthuhai
Bênh nhau đồ đó ha

Rhyder
Sẵn đây em nói luôn, em hong thích mấy anh cứ nhắc em với cậu ta đâu

Jsol
Biết rồi ko chọc nữa

-----------------------------------------------------------

Quán cà phê góc phố hôm nay vẫn đông như mọi khi. Dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt, Nguyễn Quang Anh ngồi một mình bên cửa sổ, tay khuấy nhẹ ly cà phê đã nguội từ lâu. Anh đến đây không phải vì thích cà phê, mà bởi vì nơi này từng là chỗ hẹn quen thuộc giữa anh và Hoàng Đức Duy.

Nhưng hôm nay, Duy không đến đây để gặp anh.

Ánh mắt Quang Anh dừng lại ở một góc khuất trong quán, nơi có một người đàn ông xa lạ đang ngồi cùng Duy.

Hai người họ nói chuyện rất vui vẻ.

Duy cười.

Nụ cười đó, Quang Anh đã từng nghĩ rằng nó chỉ dành riêng cho mình. Nhưng hóa ra, anh đã nhầm.

Anh bật cười, nhưng trong lòng lại thấy lạnh lẽo đến kỳ lạ.

Mối quan hệ giữa Quang Anh và Duy chưa bao giờ có một danh phận rõ ràng.

Họ không phải người yêu, nhưng cũng chẳng thể xem là bạn bè bình thường.

Những buổi tối cùng nhau uống rượu, những lần vô tình chạm tay dưới gầm bàn, những cái ôm bất chợt giữa đêm khuya,… tất cả chỉ là một thứ mơ hồ, một vùng xám mà Quang Anh không dám định nghĩa.

Anh sợ, sợ rằng nếu hỏi ra, Duy sẽ thẳng thừng nói rằng giữa họ chẳng là gì cả.

Nhưng có vẻ như không cần hỏi, anh cũng đã có câu trả lời rồi.

Bởi vì lúc này đây, Duy đang dành sự dịu dàng đó cho một người khác.

Quang Anh không nhớ mình đã ngồi đó bao lâu, chỉ biết rằng khi Duy đứng dậy rời khỏi quán cùng người đàn ông kia, anh cũng vô thức đi theo.

Bước chân Duy lúc nào cũng vững vàng như vậy. Cậu không quay đầu nhìn lại, không hề biết rằng phía sau có một người đang lặng lẽ dõi theo mình.

Cho đến khi Quang Anh thấy Duy khẽ nghiêng người, nói điều gì đó vào tai người đàn ông kia, rồi bật cười.

Người kia cũng cười theo.

Một nụ cười đầy thân mật.

Khoảnh khắc đó, có thứ gì đó trong lòng Quang Anh vỡ vụn.

Anh siết chặt nắm tay, rồi cất giọng, không lớn nhưng đủ để Duy nghe thấy.

"Hoàng Đức Duy."

Duy dừng bước.

Quang Anh tiến đến gần, đôi mắt anh dán chặt vào cậu, như thể đang cố tìm kiếm một lời giải thích.

"Cậu quen người này từ bao giờ?"

Duy thoáng bất ngờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày.

"Cũng mới thôi." cậu đáp, giọng điệu hờ hững. "Bọn em đang tìm hiểu nhau."

Tìm hiểu?

Quang Anh bật cười.

Anh đã chờ đợi một lời xác nhận từ Duy suốt bao lâu nay, nhưng cuối cùng, lời khẳng định đầu tiên mà anb nghe được lại là dành cho một người khác.

"Vậy còn tôi thì sao?" – Quang Anh hỏi, từng từ như nghẹn lại trong cổ họng.

Duy im lặng trong chốc lát, rồi thở dài.

"Giữa chúng ta chưa từng có gì cả."

Câu trả lời ấy như một nhát dao cắm thẳng vào tim Quang Anh.

Anh cười, nhưng nụ cười chứa đầy cay đắng.

"Phải. Cậu nói đúng." anh gật đầu

"Chưa từng có gì cả."

Những cuộc gọi lúc nửa đêm.

Những cái ôm khi cả hai say mèm.

Những nụ hôn trao nhau trong bóng tối.

Chưa từng là gì cả.

Vậy mà anh lại tự huyễn hoặc suốt bấy lâu nay.

Anh đã nghĩ rằng chỉ cần kiên nhẫn, chỉ cần ở bên cạnh, Duy sẽ quay đầu lại nhìn anh.

Nhưng hóa ra, anh chưa bao giờ nằm trong trái tim cậu.

Anh chỉ là là một món đồ chơi để cậu đùa giỡn không hơn không kém. Cậu chán anh rồi thì anh coi như không còn giá trị gì nữa.

Quang Anh rời đi ngay sau đó, không chờ Duy nói thêm điều gì.

Anh không biết mình đã đi bao lâu, chỉ biết rằng khi dừng lại, nước mắt đã chảy dài trên gò má.

Anh không trách Duy.

Không có tư cách để trách.

Chỉ trách bản thân ngu ngốc.

Đã sớm biết kết cục này, nhưng vẫn lao vào.

Và cuối cùng, người tổn thương nhiều nhất vẫn là anh mà thôi.

Ngoài trời, gió lạnh thổi qua, cuốn theo chút gì đó vỡ vụn trong lòng.

Đây đã là câu chuyện của mấy tuần trước, cô gái kia là bạn đại học của Quang Anh. Cô nhờ anh giúp cô lựa quà cho bạn trai vô tình trên đường về bị mọi người bắt gặp.

Được đà anh chỉ bịa ra một câu chuyện cho nó drama thôi. Chứ nghĩ mà xem anh là gay mà sao quen con gái nhà người ta được.

-----------------------------------

Sau ngày hôm đó, Quang Anh đã tự nhủ rằng sẽ không để bản thân dính líu đến Hoàng Đức Duy thêm một lần nào nữa.

Anb xóa số điện thoại của cậu, chặn mọi liên lạc, cố gắng vùi đầu vào công việc để quên đi tất cả. Nhưng vết thương trong lòng không dễ dàng mà lành lại.

Và rồi đến một ngày Quang Anh vô tình gặp lại Minh Hy mối tình đầu của mình.

Lần đó, Quang Anh bị trễ xe bus và đang loay hoay tìm cách gọi xe thì một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.

"Quang Anh?"

Anh quay lại.

Và ngay lập tức sững sờ.

Minh Hy vẫn như ngày nào, chỉ có phần chững chạc hơn một chút. Đôi mắt em sáng lên khi nhìn thấy anh, như thể cả thế giới thu bé lại chỉ còn mỗi người trước mặt.

"Lâu rồi không gặp." Minh Hy mỉm cười.

Quang Anh bỗng dưng thấy mắt mình hơi cay.

Lâu rồi anh mới có cảm giác này.

Một cảm giác ấm áp, không chút gượng gạo.

Một cảm giác như thể, anh cuối cùng cũng đã tìm được đường ra khỏi bóng tối.

Minh Hy là em trai sinh đôi với Thành An bạn anh, tuy sinh đôi là thế 2 đứa lại có tính cách hoàn toàn khác nhau. Thành An thì có phần trẻ trâu khùng khùng, Minh Hy thì ngược lại em nhẹ nhàng và điềm đạm.

Trước kia khi học cùng cấp 3 Quang Anh đã say nắng bởi vẻ ngoài ngọt ngào đáng yêu cùng với tính cách kia, nói chung là chuẩn gu anh.

Tiếc là không có duyên, sau khi kết thúc cấp 3 em đi du học chỉ còn thằng anh khùng của em là ở lại.

Sau lần gặp mặt đó cả hai đã liên tục gặp nhau nào là đi cà phê, đi xem phim, trò chuyện về những chuyện đã cũ.

Minh Hy không hỏi về Duy.

Em chỉ lặng lẽ ở bên cạnh, như một cơn gió nhẹ nhàng xoa dịu những tổn thương trong lòng Quang Anh.

Quang Anh không biết từ lúc nào, anh đã có thói quen đặt tay lên đầu Minh Hy mỗi khi thấy em cười.

"Lúc nào cũng cười được ha?" Quang Anh khẽ cười.

Minh Hy hơi ngẩn ra, rồi tiếp tục cười đến tít cả mắt.

"Vậy Quang Anh có muốn là người khiến tớ cười không?"

Câu nói ấy nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến tim Quang Anh đập lỡ một nhịp.

Không vội vàng.

Không mập mờ.

Chỉ đơn giản là hai người chậm rãi bước về phía nhau.

Lần này, Quang Anh không còn là người duy nhất cố gắng nữa.

Lần này, có một người cũng đang đặt anh vào trong tim.

Và điều đó khiến anh nhận ra...

Trên đời này, vẫn có một tình yêu không đau đớn.

-----------------------------------------------------------
Cái chap này là chap dài nhất tui từng viết á
Idea là của chị giidangvietchoban nha

Có idea gì hay là hú t liền nha mấy bà 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me