TruyenFull.Me

[ATSH] Chung Cư Ánh Trăng

30

Quincyy21

Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với Trường Sinh, hắn được nghỉ làm và đã lên kế hoạch tận hưởng nguyên ngày bên cạnh Anh Tú Atus. Nhưng đúng là đời không như mơ, lịch trình của Anh Tú lại kín mít. Anh phải đi chụp hình mẫu cả ngày, để lại Trường Sinh lẻ loi một mình trong căn hộ của cả hai.

Trường Sinh nằm lăn lóc trên giường, lẩm bẩm:

“Không có Bé Bơ thì ngày hôm nay còn gì là ý nghĩa nữa!”

Hắn chuyển từ giường ra sofa, mở TV lên xem nhưng chẳng chương trình nào làm hắn quên được nỗi nhớ người yêu. Cuối cùng, hắn bấm ngay vào tên “Bé Bơ” đứng đầu danh bạ, call không ngần ngại.

Đầu dây bên kia, giọng Anh Tú nhẹ nhàng vang lên:

“Alo, em nghe đây, anh Sinh?”

Trường Sinh nũng nịu hỏi ngay:

“Aaaa Bé Bơ đang làm gì đóoo?”

Bên kia, Tú đang ngồi makeup để chuẩn bị chụp ảnh. Chị makeup gần đó nghe được, không nhịn được cười khúc khích. Anh ngượng ngùng, vừa cười vừa nói nhỏ vào điện thoại:

“Anh bị khùng hả? Cái nét gì dị? Em đang makeup đây.”

Trường Sinh tiếp tục mè nheo:

“Ưmmm, khi nào Bé Bơ về với anh Sinh tố vậy?”

“Chắc tối em mới về. Anh tự nấu đồ ăn đi nha”

Hắn giãy nảy:

“Thôi, anh hong chịu đâu! Bơ phải về với anh chứ. Sinh tố mà thiếu Bơ thì còn gì gọi là Sinh tố Bơ nữaaa!”

Bên kia, Tú lấy tay che miệng, mắt liếc nhẹ chị makeup đang cười không ngừng. Anh ghé sát điện thoại, giọng nghiêm nghị nhưng vẫn pha chút hài hước:

“Anh Sinh ơi là anh Sinh, có người ở đây mà anh giở cái nét gì thấy gớm dị? Ở nhà ngoan, gọi thằng Dương hay anh Xái qua chơi đi. Tối em về, nha. Em đi chụp hình đây!”

Tút… tút… tút…

Chị makeup cười không ngừng, quay sang trêu Anh Tú:

“Chủ tịch Nguyễn cũng biết nũng nịu nữa hả anh? Em tưởng anh lạnh lùng lắm chứ!”

Tú thở dài:

“Ổng giả bộ thôi em ơi. Chứ ở nhà tẻn tẻn lắm”

Sau khi bị cúp máy, Trường Sinh nằm vật ra sofa, suy nghĩ mông lung. Một ý tưởng lóe lên trong đầu:

“Làm một bữa tối thịnh soạn cho Bé Bơ thì sao nhỉ?”

Hắn ngẫm nghĩ một hồi thì quyết định làm một bữa ăn "thượng lưu" cho anh. Tới chiều, hắn lao vào bếp, lôi đủ nguyên liệu ra. Mặc dù không biết nấu ăn, hắn vẫn tự tin:

“Coi Bé Bơ làm hoài rồi, cũng biết biết mà”

Nhưng đời không như là mơ (lần thứ hai). Cả căn bếp nhanh chóng biến thành bãi chiến trường dầu bắn tung tóe, nước súp tràn ra bàn, trứng chiên thì cháy đen như than. Hắn vò đầu bứt tai, mồ hôi nhễ nhại. Sau một hồi vật lộn, cuối cùng cũng có một bàn ăn nhìn… tạm ổn (nếu không quá kỹ tính).

Hắn nhìn thành quả, lòng đầy tự hào:

“Bé Bơ về chắc chắn sẽ bất ngờ cho xem!”

Anh Tú mệt mỏi bước vào nhà sau một ngày dài làm việc. Vừa mở cửa, anh bất ngờ khi Trường Sinh lao đến ôm chặt, giọng phấn khích:

“Bé Bơ ơi, hôm nay anh Sinh tố tự nấu ăn cho Bé Bơ đó nha!”

Tú nghi ngờ nhìn hắn, ánh mắt đầy hoài nghi:

“Thật không? Anh Sinh biết nấu ăn hả?”

Trường Sinh hớn hở kéo anh vào bếp, chỉ tay vào bàn ăn thịnh soạn:

“Thấy chưa? Nguyên bàn ăn này là anh nấu hết đó nha!”

Tú nhìn bàn ăn, mùi khét khét thoang thoảng khiến anh nhíu mày. Nhưng anh vẫn cố nở nụ cười, hỏi đùa:

“Em từ chối Anh Sinh được không ạ?”

Hắn bắt đầu giẫy giụa, giả vờ khóc lóc:

“Nguyên cả buổi chiều của anh á! Bé Bơ không ăn là Bé Bơ không thương anh nữa!”

Tú bật cười, không thể từ chối trước ánh mắt đáng thương của hắn. Anh miễn cưỡng ngồi xuống, cầm đũa gắp một miếng thịt, đưa lên miệng. Trước khi ăn, anh liếc mắt nhìn hắn:

“Có chết không anh?”

Hắn lắc đầu lia lịa:

“Không có đâu! Bé Bơ ăn đi, ngon lắm á!”

Anh thử cắn một miếng, nhai chậm rãi. Một giây, hai giây… anh ngẩng đầu lên, ngạc nhiên:

“Ủa? Ngon dị?”

Trường Sinh nghe vậy thì mừng rỡ, mặt sáng bừng như đèn pha. Hắn ngồi xuống cạnh anh, vừa cười vừa gắp thêm đồ ăn:

“Đó thấy chưa? Tay nghề của anh đâu có tệ!”

Tú nheo mắt, nghi ngờ:

“Anh kêu anh Xái qua nấu hay đặt đồ ăn về vậy?”

Hắn xua tay, vẻ mặt đầy thuyết phục:

“Không có nha! Anh tự nấu hết. Bé Bơ không tin anh hả?”

Nhìn sự chân thành trong ánh mắt hắn, Tú bật cười, gật đầu:

“Thôi được rồi, tin anh lần này. Nhưng lần sau để em nấu nha, Anh Sinh!”

Sau bữa ăn, Trường Sinh xung phong dọn dẹp, vừa làm vừa ngân nga hát. Tú ngồi trên sofa, nhìn hắn với ánh mắt đầy yêu thương. Dù vụng về, hắn vẫn cố gắng hết mình chỉ để anh vui. Và đối với Tú, như vậy đã là quá đủ.

..........

Nói thiệt chớ cặp này sốp không thể lãng mãn nổi phải hài hước mặn mà mới chịu nổi á.

Còn cặp nào chưa có ke nhỉ🤔

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me