Atsh Daily Vlog
Comments
LouHoang: Nay bày đặt làm boy suy tình cơ à :))))--> QuangHung.MasterD: Trời mưa nên chụp ảnh cho vui thôi anh
--> LouHoang: Mưa vậy mà còn đi chụp ảnh cẩn thận ốm giờ
--> QuangHung.MasterD: Em biết rồi, anh không cần lo đâuJsol: Bạn tui đẹp trai quá ha
--> QuangHung.MasterD: Xời tui mà lị, tất nhiên là đẹp òi😉
--> Jsol: Bạn đẹp thì bạn đừng quên ghi cre ảnh chứ 🧐
--> QuangHung.MasterD: Photo by Trí Son Media 🤌
--> Nicky: Bạn ơi, tui đánh bản quyền nhé
--> QuangHung.MasterD: Ơ, mắc gì anh đánh bản quyền em
--> Nicky: Anh đánh bản quyền giùm chồng anh
--> QuangHung.MasterD: Tui cần luật sư 🫠Negav: Nhìn anh giống cô nào ấy, cô dâu của em 🥰
--> QuangHung.MasterD: Ừa, còn em là chú rể của anh
--> PhapKieu: Nhỏ Gíp này xà lơ vừa thôi, anh Hùng của tui nhé
--> Negav: Hừ tui không thèm chấp với cô😤
--> PhapKieu: @Isaac anh vào xem nhỏ Gíp quậy nè
--> Negav: Chơi gì chơi méc vậy má
--> Isaac: ???
--> Negav: Hieulam thôi ong xa🥲
--> QuangHung.MasterD: Hai người phát cơm chó thì ib riêng nhá, đừng có phát ở post của tui🫠Atus: Bé này xinh quá đi mất thôi
--> QuangHung.MasterD: Hihi, bé cảm ơn anh nhá
--> Atus: Muốn bắt bé này về nuôi ghêUser 01: Anh này nhìn như tiên tử á, đẹp dữ thần
User 02: Anh này giống cha, cha của con em Nhiều bình luận khác
----------------------------------------------------------------Tắt chiếc điện thoại, anh nhìn ra phía cửa sổ bên cạnh, trên bàn là ly cà phê còn bốc khói và một quyển sách còn đang mở. Ngoài trời, mưa vẫn cứ rả rích rơi và chưa có dấu hiệu dừng lại. Anh khẽ thở dài, lấy một chiếc hộp cũ mà anh bảo quản cẩn thận ra ngắm.Mỗi khi trời mưa, anh thường có thói quen ngồi bên cửa sổ ngắm vì người nọ thích mưa. Nhắm mắt dưỡng thần, bên tai anh dường như lại văng vẳng giọng người con trai ấy bên tai: "Mình thích mưa lắm, vì mưa giúp mình gặp được Hùng mà."Kéo bản thân ra khỏi âm thanh của người con trai nọ, anh mở hộp xem lại cuốn album và nhật ký chung của hai người. Cuốn album dày cộm lưu lại thời học sinh đẹp nhất của Hùng và người con trai đi theo suốt quãng thời gian đó - Đăng Dương. Hồi đó, hai người dính nhau đến mức họ bảo muốn tìm một trong hai người thì chỉ cần biết một người ở đâu thì người còn lại xuất hiện trong vòng bán kính nửa mét. Nhìn nụ cười ngây ngô của hai người trong tấm ảnh, Hùng lại suy nghĩ vẩn vơ.Khép lại cuốn album và cất vào hộp, Hùng lại lấy ra nhật ký chung của hai người. Cuốn nhật ký là quá trình trưởng thành cùng nhau của hai đứa từ năm lớp Sáu. Lúc đó, Dương đã đề nghị Hùng cùng viết nhật ký chung với mình. Đọc lại những dòng chữ cứng cáp cùng văn phong ngô nghê của Đăng Dương, cậu khẽ phì cười nhưng nước mắt cứ chực trào ra khỏi mắt cậu. Một cảm giác trống vắng cứ thế len lỏi từng chút một vào trái tim cậu.
------------------------------------------------------------"Dương ơi, Hùng được điểm 10 Toán nè. Dương thấy Hùng giỏi không nè?"
"Hùng giỏi quá, Dương mua thưởng cho Hùng bánh kem nhé.""Hùng ơi, chúc mừng tuổi mới thật ngoan nhé."
"Hùng cảm ơn Dương nhiều ạ""Hùng ơi, mưa đẹp quá nhỉ, Dương thích mưa lắm."
"Sao Dương lại thích mưa dạ?"
"Tại vì nhìn mưa Dương lại nhớ đến lần đầu tiên tụi mình gặp nhau.""Hùng ơi, Dương thích Hùng lắm, Hùng làm bạn trai của Dương nha."
"Hùng cũng thích Dương nhiều."
"Hùng ơi, Dương giờ yêu Hùng nhiều lắm, Hùng đồng ý làm người yêu Dương nha, Dương muốn chăm sóc Hùng cả đời luôn."
"Hùng đồng ý, Dương phải giữ lời hứa đó nha."
" Hùng ơi, Dương phải đi du học, không biết bao giờ mới về, Hùng phải tìm được người thật tốt để chăm sóc mình nha, là Dương tệ nên Dương thất hứa với Hùng rồi. Hùng ở đây ngoan, không được đối xử tùy tiện với bản thân nhé."
"..."
------------------‐-----------------------------------------------
Thế rồi, Dương bỏ đi sang nơi trời Âu xa xôi, bỏ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên của hai người dưới cơn mưa mùa hạ, bỏ lại lời tỏ tình vụng dại dưới cơn mưa mùa hạ năm lớp Bảy, bỏ lại lời yêu dưới cơn mưa mùa hạ năm lớp Mười, bỏ lại bảy năm ở bên nhau của hai người.
Tiếng chuông điện thoại reo lên giữa căn phòng tĩnh mịch, anh lau vội nước mắt, cố gắng điều chỉnh giọng cho bình thường rồi mới bắt máy. Vừa áp tai vào điện thoại, anh đã nghe giọng líu ríu của nhỏ Thành An: "Anh Hùng ơi, team tiểu học tụi mình định đi Haidilao, anh đi không?"
Quang Hùng không từ chối, dù sao ở nhà tâm trạng cũng không tốt lên được, anh quyết định ra ngoài cho tâm trạng khuây khỏa, anh hỏi cậu bé ở đầu dây bên kia:
-Có chứ, giờ anh qua đón em nhé?
-Vâng, anh qua liền luôn nha, em chuẩn bị xong xuôi hết rồi nè.
-Ok, chờ anh sửa soạn một chút rồi qua.
Cúp máy, anh vào WC rửa mặt. Ngó bản thân trong gương, anh thấy mắt mình và chóp mũi đều đỏ hoe vì khóc. Nở nụ cười chua chát, anh vỗ nước vào mặt cho bớt ửng đỏ. Khoảng 10 phút sau, khi thấy mọi thứ đã ổn, mắt cũng không còn đỏ, anh lấy chìa khóa rồi lái xe sang nhà An.
Đến trước tòa chung cư của An, anh thấy thằng nhóc đang đứng ở sảnh chờ sẵn, tay đang bấm điện thoại. Anh bấm còi xe ra hiệu, An nghe tiếng còi xe của anh thì nhanh chóng cất điện thoại rồi chạy ra xe anh. Anh thắt dây an toàn cho nhóc rồi hỏi:
-Em đợi anh lâu chưa?
-Em mới xuống có tí à. Thôi anh tập trung lái xe đi, con Kiều nó giục á.
-Ok, anh đi đây.
Mở bài nhạc, anh thong thả hòa vào dòng xe nhộn nhịp trên đường tới quán ăn đã hẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me