TruyenFull.Me

Atsh Uan Khuc


Cả nhóm bắt đầu thu dọn đồ đạc trong phòng bệnh, chuẩn bị đưa Hùng về. Nhưng trước khi rời đi, Hào khựng lại:

— Trước khi về… có một chuyện.

Hào ngồi xuống bên giường, ánh mắt dịu đi nhưng vẫn rất nghiêm túc:

— Hùng, lúc trước cậu từng gặp mấy chuyện giống vậy chưa?

Hùng ngập ngừng. Cậu nhìn xuống bàn tay đang đặt trên đầu gối, móng tay hơi bấu vào da. Một lát sau, cậu gật nhẹ.

— Hồi nhỏ… hay bị bóng đè. Thấy người đứng dưới chân giường. Có lần… như là bị đè đến không thở được, cứ như có gì đó chui vào người mình.

Không ai lên tiếng. Chỉ có tiếng kim đồng hồ vẫn đều đều nhích qua từng giây.

Hùng hít một hơi, tiếp tục:

— Nhưng… chỉ là cảm giác thôi. Không giống lần này. Lần này… là chết thật.

Cậu ngẩng lên, mắt nhìn thẳng mọi người — một sự bình tĩnh lạ lùng, không phải vì cậu không sợ, mà là vì nỗi sợ đã vượt quá giới hạn, hóa thành tê liệt.

— Tôi nghĩ..Có thứ gì đó đang theo tôi, lâu rồi. Chỉ… biết rằng, lần sau, chắc không tỉnh lại được nữa.

Phong Hào siết chặt tay, rồi đứng dậy:

— Vậy khỏi cần hỏi gì thêm. Về trọ bọn tôi. Từ giờ không ai để cậu ở một mình nữa.

— Hả? — Hùng hơi ngạc nhiên.

Thái Sơn nhún vai:

— Làm như tụi này rảnh lắm hả? Giữ cậu lại là vì… có cảm giác tụi mình chưa xong đâu.

Minh Hiếu chen vào, giọng bâng quơ:

— Với lại, kiểu gì cũng có thứ gì đó đang mò tới. Thà tụ lại một chỗ cho dễ đối phó, còn hơn để mỗi người một nơi.

Đức Duy vẫn không nói, chỉ bước tới gần Hùng, rút từ trong túi áo một sợi chỉ đỏ đã được buộc bùa nhỏ, đưa cho cậu:

— Đeo cái này tạm đi. Em mơ thấy nó. Chưa chắc hiệu nghiệm, nhưng… có còn hơn không.

Hùng nhận lấy, nhìn sợi chỉ nhỏ mà bỗng thấy cổ họng nghèn nghẹn. Không ai nói lời cảm động. Không ai bảo là “tụi tôi lo cho cậu.” Nhưng bằng cách nào đó, Hùng biết — họ thật lòng.

-----

Cả nhóm đưa Quang Hùng về trọ.

Trời khi ấy đã gần trưa, tia nắng ấm áp kèm với từng cơn gió lạnh lùa qua mái hiên. Căn nhà trọ hiện đại hiện ra, ánh nắng vàng soi bóng người trên nền gạch.

Đăng Dương ngồi trong nhà, mắt liếc ra cửa khi nghe tiếng bước chân. Thanh Pháp đang đứng gần cửa sổ, thấy cả nhóm bước vào thì cau mày:

— Mọi người về rồi- ủa ai vậy?

Thái Sơn đặt tay lên vai Hùng, trả lời nhanh:

— Người mà tụi này cứu dưới sông. Tên là Quang Hùng.

Đăng Dương nhướn mày, còn Pháp thì rời khỏi khung cửa, bước hẳn ra, ánh mắt lặng lẽ dừng lại ở mái tóc ướt sũng và gương mặt tái nhợt của Hùng.

— Cứu kiểu gì?

— Tôi là người lặn xuống vớt lên — Thái Sơn nói, giọng trầm hẳn — Lúc thấy thì cậu ấy như… bị thứ gì giữ lại. Không phải ngất bình thường đâu.

Không ai nói gì.

Một lúc sau, Pháp lên tiếng, chậm rãi:

— Bị kéo một lần rồi, có thể sẽ bị lần hai. Giữ cậu ta lại đi. Đừng để ngủ một mình.

Đức Duy gật nhẹ. Thành An đứng sau, tay vẫn còn ướt vì đắp khăn cho Hùng, ánh mắt cậu nhìn về phía Pháp, dường như đang suy nghĩ gì đó.

---

Đêm đó.

Quang Hùng không sao ngủ được. Cơn lạnh từ trong xương cứ kéo dài mãi, khiến cậu cứ nằm mãi mà không tài nào nhắm mắt.

Cuối cùng, Hùng bước ra ngoài hành lang, chỉ định hít chút khí lạnh cho dễ chịu.

Không ngờ, ở đầu bên kia hành lang, Thành An cũng đang đứng, tựa người vào lan can, mắt nhìn ra xa xăm.

Hai người lặng vài giây, rồi An khẽ gật đầu chào:

— Không ngủ được à?

— Ừ… — Hùng đáp nhỏ — Cảm giác như vẫn còn cái gì đó kéo mình xuống.

Thành An không nói gì, chỉ lặng thinh một lúc rồi mới cất giọng:

— Lúc đó tôi định nhảy xuống. Nhưng..Tôi lại bơi không giỏi.

— Không sao. Thái Sơn đã kịp vớt tôi lên rồi — Hùng đáp, cố nở nụ cười nhạt.

Gió vẫn thổi lùa qua những khe lá trên chiếc cây cổ thụ lớn dưới sân chính của trọ, ánh đèn nhỏ phía đầu dãy phòng chập chờn như sắp tắt. Thành An dựa vào lan can, tay khoanh trước ngực, mắt nhìn xuống khoảng sân tối phía dưới. Quang Hùng đứng cạnh, im lặng một lúc, rồi khẽ cất tiếng:

— Cậu tin vào ma quỷ không?

Thành An nghiêng đầu liếc nhìn Hùng. Trong khoảnh khắc, ánh mắt cậu như sâu hơn hẳn.

— Không cần tin. Tôi thấy rồi.

Hùng giật nhẹ mình:

— Thấy… lúc nào?

— Lâu rồi.Thời gian cỡ vài năm trước tôi cũng gặp trường hợp giống cậu, không phải tôi là nạn nhân.Nạn nhân là người bạn thuở bé của tôi, tên Quang Anh.Tôi cũng vì sự lởn lơ nên mới khiến cậu ấy xảy ra chuyện, vì thế lúc cậu gặp chuyện tôi kịp thời có mặt đấy.

Hùng siết tay vào lan can, mồ hôi lạnh rịn ra dù gió vẫn thổi.

— Vậy… có khi nào tôi không phải là người đầu tiên?

— Có thể — An gật — Nhưng cậu là người đầu tiên sống sót mà tôi gặp.

-Liệu cậu có dằn vặt bản thân không?

Thành An chẳng biết nói sao nhưng nếu không thì lại chẳng phải..

Hai người lại chìm trong im lặng. Xa xa vang lên tiếng chó sủa vọng từ nhà ai, làm không khí thêm phần bất an.

Hùng cúi đầu:

— Hồi nhỏ… tôi hay bị bóng đè. Nhiều đến mức ba mẹ nghĩ tôi bịa chuyện. Tôi tưởng nó sẽ hết khi lớn lên. Nhưng hình như… có thứ gì đó chưa từng rời bỏ tôi.

Thành An quay sang, lần đầu ánh mắt cậu mềm lại một chút:

— Cậu không sợ sao?

- Tôi quen rồi, cuộc sống này con người còn đáng sợ hơn ma quỷ.Nên nếu nói sợ thì chắc sợ con người thôi.

Thành An bật cười, thầm ghi nhận triết lí này vào đầu.

Một cơn gió mạnh thổi tới, làm cánh cửa phòng đầu hành lang khẽ kêu "két" một tiếng. Hùng giật thót, bản năng lùi lại nửa bước. Thành An đưa tay ra, vô thức giữ lấy cổ tay Hùng:

— Không sao. Là gió thôi.

Ngón tay An lạnh, nhưng cái nắm đó khiến Hùng bớt run.

Cả hai đứng thêm một lúc, không nói gì nữa. Trước khi rời đi, Hùng ngập ngừng hỏi:

— Thành An… nếu lần sau, tôi không may mắn như vậy… cậu có…

An nhìn cậu, mắt sáng lên trong bóng tối:

— Tôi sẽ không để cậu chết đâu.

Hùng đứng sững lại. Tim đập nhanh hơn một chút.

Lần đầu tiên, giữa bao nhiêu điều không chắc chắn… có một lời hứa, dù mơ hồ, vẫn đủ để bấu víu vào.

__________

giải thích tí nhé :

Quang Hùng và Thành An lúc trước có chút hiềm khích ( chap mà An và Duy mua bánh mì rồi cãi lộn với chủ - Hùng á ) thì đáng lẽ khi tỉnh dậy Hùng sẽ có trạng thái khác như trong truyện nhưng vì Hùng mới vừa được cướp khỏi tay thần chết nên là trí nhớ từ từ mới về lại.(cú sốc tâm lý)

Còn việc Thành An thì vì sao không khó chịu như trước thì spoil trước An và Hùng là duyên kiếp trước nên khi An thấy Hùng gặp nạn thì cậu đã dần buông bỏ những điều khó chịu về Hùng.Và hình ảnh kiếp trước cứ lãng vãng trong đầu nên vì thế An cũng dần có cái nhìn tốt về Hùng và ngược lại.

có thắc mắc gì thì hỏi tớ nhéee.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me