115: Ai cũng biết là ai đó
21 giờ.Nhà của Hoàng Hùng..."Ngon không mà ngấu nghiến đắm đuối vậy cục cưng?" - Hải Đăng hỏi."Ăng nhăng nhăng nhăng... Ù ôi... Lâu rồi mới ăn được một bữa chất lượng như vầy..." - Hùng thầm nghĩ.Đột nhiên một tiếng *Rập* vang lên."Em sao vậy? Hùng ơi... Hùng...".
.
.
.
.
.30 phút sau.Cấp cứu. Phòng VIP."Á à con trai giám đốc? Sao ở đây vậy bro?" - Thành An khó hiểu hỏi."i ỗ ác ùm i ằng ỷ...""Lèm bèm gì vậy ba, nói chuyện đường quàng coi bộ mài câm rồi hả?""Ờ." - Hùng gật đầu."Ủa? Không khép được mồm à? Ai làm con giám đốc bệnh viện thành ra thế này vậy?" - An cố nhịn, không được cười bạn."Đây nè anh Hiếu. Còn cứu được không?" - Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, Hải Đăng giải thích xong tình hình rồi kéo Minh Hiếu ra xem."Chụp cái CT đầu mặt đã, xem anh làm được gì thì làm, không làm được thì gọi răng hàm mặt xuống. À quên răng không có trực đêm, cùng lắm chịu khó qua đêm nay.""Mà bị sao vậy? Đăng đánh Hùng à?" - Thành An hoài nghi nhân sinh."Không có... Tui vô tội... à không... thật ra cũng không vô tội lắm... nhưng tui không có vũ phu." - Đăng biện hộ cho chính mình."Thằng này bú thằng kia, thằng kia bự quá hay thằng này kỹ thuật kém quá, làm hồi trật hàm, chán mấy bạn trẻ." - Hiếu nhìn đầy phán xét."Vãi cả... Máu vậy? Tưởng 3 cây cùng lúc mới đủ làm trật hàm chứ trời." - An sợ hai người này rồi."Ột ình ăng ằng a ây." - Hùng có cố gắng nói gì đó nhưng không đáng kể..
.
.
.
.
.Thành An về nhà kể với Tuấn Tài.Tuấn Tài đi làm trên khoa kể cho Bùi Anh Tú.Bùi Anh Tú về nhà nói lại với Trường Sinh..
.
.
.
.
.Vài ngày sau.Khoa Sản."Hùng ơi...""Ơi anh Sinh em nghe.""Thằng Đăng làm em không khép lại được phải nhập viện luôn hả?""Anh nói cái quái gì vậy anh Sinh? Bậy bạ hết sức."Không biết ai làm nhưng hôm sau cả bệnh viện đồn một điều dưỡng bị bác sĩ chơi tới mức nhập viện. (Nghe là vậy nhưng ai cũng biết là con trai giám đốc mới cháy vậy).
.
.
.
.
.Hoàng Hùng đang ngồi suy tư."Ai đồn bậy mình vậy ta? Ban đầu chỉ có Hiếu và An biết. Để xem... tại sao anh Sinh biết được? Chắc biết thông qua anh Tú, mà anh Tú ở khoa ngoại... Rồi vậy Hiếu nói... nhưng cũng có thể là An nói với anh Tài. Thôi nhức đầu quá... một ngày nào đó... các người sẽ phải nếm trải nỗi đau của tôi."Hùng lấy điện thoại ra gọi."Đăng ơi... em nhờ anh tí.".
.
.
.
.
.Thành An đang trực tự nhiên thấy đau bụng nên... vô cấp cứu nằm luôn."Đã có kết quả CT." - Hải Đăng báo."Sao rồi?" - An hỏi."Tin vui là không có viêm ruột thừa, đường tiêu hóa bình thường...""Còn tin buồn?""Tin buồn là có khối máu tụ ở cơ thẳng bụng." "Là sao? Nguy hiểm không?""Gần đây có chấn thương té ngã va đập vào đâu không?""Không...""Có bồng con xong con đạp vô không?""Con tui con nít chứ không phải con trâu. Mà lớn rồi không bồng bế nữa. Năm sau đủ hai tuổi cho nó đi làm kiếm tiền mua sữa rồi tự pha uống.""Hay ông Tài đánh An? Không lẽ ổng là người gia trưởng vũ phu tồi tệ?""Không thể nào...""Rồi... bị thao túng tâm lý cái chắc." - Đăng thầm nghĩ."Có làm gì tác động lên cơ bụng không? Tập gym?""À có...""Rồi hiểu.""Hiểu gì?""Không có gì..." - Đăng nở nụ cười thần thần bí bí.Hôm sau cả bệnh viện đồn điều dưỡng bị chồng trưởng khoa đánh cho nhập viện. (Ai cũng biết là trưởng khoa Ngoại.).
.
.
.
.
.Nội tâm của Đặng Thành An: Thằng chó Hải Đăng.Nội tâm của Trần Minh Hiếu: May quá mình sống lành mạnh..
.
.
.
.
."Ha ha ha ha... anh làm vậy thiệt hả? Ác như thú. Thì ra là anh. Cười chết tui rồi." - Đức Duy cười như được mùa sau khi nghe Quang Anh kể chuyện."Ừ. Anh sống như thế đấy em. Nhìn mấy người khác ăn mặn còn anh bị bắt ăn chay nên anh không can tâm. Em vui lại chưa?""Em vui mà... Có bao giờ buồn...""Em như con chó điên bữa giờ, anh sợ bị chó cắn muốn chết.""Thui mà em xin lỗi... Lỗi em...""Đền bù đi." - Quang Anh giận dỗi."Anh muốn bù gì?""Bù khu.""Chỉ vậy là nhanh." - Duy cảm thấy hơi mệt, thầm nghĩ: "Chắc mình không như anh Hùng đâu hen?"
.
.
.
.
.30 phút sau.Cấp cứu. Phòng VIP."Á à con trai giám đốc? Sao ở đây vậy bro?" - Thành An khó hiểu hỏi."i ỗ ác ùm i ằng ỷ...""Lèm bèm gì vậy ba, nói chuyện đường quàng coi bộ mài câm rồi hả?""Ờ." - Hùng gật đầu."Ủa? Không khép được mồm à? Ai làm con giám đốc bệnh viện thành ra thế này vậy?" - An cố nhịn, không được cười bạn."Đây nè anh Hiếu. Còn cứu được không?" - Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, Hải Đăng giải thích xong tình hình rồi kéo Minh Hiếu ra xem."Chụp cái CT đầu mặt đã, xem anh làm được gì thì làm, không làm được thì gọi răng hàm mặt xuống. À quên răng không có trực đêm, cùng lắm chịu khó qua đêm nay.""Mà bị sao vậy? Đăng đánh Hùng à?" - Thành An hoài nghi nhân sinh."Không có... Tui vô tội... à không... thật ra cũng không vô tội lắm... nhưng tui không có vũ phu." - Đăng biện hộ cho chính mình."Thằng này bú thằng kia, thằng kia bự quá hay thằng này kỹ thuật kém quá, làm hồi trật hàm, chán mấy bạn trẻ." - Hiếu nhìn đầy phán xét."Vãi cả... Máu vậy? Tưởng 3 cây cùng lúc mới đủ làm trật hàm chứ trời." - An sợ hai người này rồi."Ột ình ăng ằng a ây." - Hùng có cố gắng nói gì đó nhưng không đáng kể..
.
.
.
.
.Thành An về nhà kể với Tuấn Tài.Tuấn Tài đi làm trên khoa kể cho Bùi Anh Tú.Bùi Anh Tú về nhà nói lại với Trường Sinh..
.
.
.
.
.Vài ngày sau.Khoa Sản."Hùng ơi...""Ơi anh Sinh em nghe.""Thằng Đăng làm em không khép lại được phải nhập viện luôn hả?""Anh nói cái quái gì vậy anh Sinh? Bậy bạ hết sức."Không biết ai làm nhưng hôm sau cả bệnh viện đồn một điều dưỡng bị bác sĩ chơi tới mức nhập viện. (Nghe là vậy nhưng ai cũng biết là con trai giám đốc mới cháy vậy).
.
.
.
.
.Hoàng Hùng đang ngồi suy tư."Ai đồn bậy mình vậy ta? Ban đầu chỉ có Hiếu và An biết. Để xem... tại sao anh Sinh biết được? Chắc biết thông qua anh Tú, mà anh Tú ở khoa ngoại... Rồi vậy Hiếu nói... nhưng cũng có thể là An nói với anh Tài. Thôi nhức đầu quá... một ngày nào đó... các người sẽ phải nếm trải nỗi đau của tôi."Hùng lấy điện thoại ra gọi."Đăng ơi... em nhờ anh tí.".
.
.
.
.
.Thành An đang trực tự nhiên thấy đau bụng nên... vô cấp cứu nằm luôn."Đã có kết quả CT." - Hải Đăng báo."Sao rồi?" - An hỏi."Tin vui là không có viêm ruột thừa, đường tiêu hóa bình thường...""Còn tin buồn?""Tin buồn là có khối máu tụ ở cơ thẳng bụng." "Là sao? Nguy hiểm không?""Gần đây có chấn thương té ngã va đập vào đâu không?""Không...""Có bồng con xong con đạp vô không?""Con tui con nít chứ không phải con trâu. Mà lớn rồi không bồng bế nữa. Năm sau đủ hai tuổi cho nó đi làm kiếm tiền mua sữa rồi tự pha uống.""Hay ông Tài đánh An? Không lẽ ổng là người gia trưởng vũ phu tồi tệ?""Không thể nào...""Rồi... bị thao túng tâm lý cái chắc." - Đăng thầm nghĩ."Có làm gì tác động lên cơ bụng không? Tập gym?""À có...""Rồi hiểu.""Hiểu gì?""Không có gì..." - Đăng nở nụ cười thần thần bí bí.Hôm sau cả bệnh viện đồn điều dưỡng bị chồng trưởng khoa đánh cho nhập viện. (Ai cũng biết là trưởng khoa Ngoại.).
.
.
.
.
.Nội tâm của Đặng Thành An: Thằng chó Hải Đăng.Nội tâm của Trần Minh Hiếu: May quá mình sống lành mạnh..
.
.
.
.
."Ha ha ha ha... anh làm vậy thiệt hả? Ác như thú. Thì ra là anh. Cười chết tui rồi." - Đức Duy cười như được mùa sau khi nghe Quang Anh kể chuyện."Ừ. Anh sống như thế đấy em. Nhìn mấy người khác ăn mặn còn anh bị bắt ăn chay nên anh không can tâm. Em vui lại chưa?""Em vui mà... Có bao giờ buồn...""Em như con chó điên bữa giờ, anh sợ bị chó cắn muốn chết.""Thui mà em xin lỗi... Lỗi em...""Đền bù đi." - Quang Anh giận dỗi."Anh muốn bù gì?""Bù khu.""Chỉ vậy là nhanh." - Duy cảm thấy hơi mệt, thầm nghĩ: "Chắc mình không như anh Hùng đâu hen?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me