Atsh Xin Chao Bac Si
Vài ngày sau...Khoa ICU."Anh Hải ơi... ủa... em chào chị Thảo.""Anh Hải lại đi chơi với gái khoa Sản rồi." - Thảo cười nói."Em cũng muốn đi chơi với trai khoa đó... hic." - Duy thầm nghĩ.Ngay lúc này, một chị điều dưỡng xuất hiện gọi lớn. "Bác sĩ ơi máy lọc máu giường số 1 đứng rồi.""Nữa hả trời. Bà ơi đừng có kẹp cái ống của con, thả lỏng chân ra bà ơi, máu mới chảy được. Lọc máu cho bà khỏe rồi về nha... Đừng có gồng bà ơi, bà phải nghe lời con nói mới hết bệnh được chứ. Vầy thoải mái chưa bà? Bấm nút giùm chị đi Duy.""Rồi chị.""Ủa sao máy không chạy... không lẽ tắc mạch rồi. Từ từ để mở ra coi catheter cắm vô mạch đùi có tắc không... ủa bình thường mà... máu me lênh láng luôn. Sao không chạy trời... không lẽ máy hư?""Giờ sao chị?" - Duy hoang mang cực độ."Quay tay đi em.""Tay đâu quay trời... không lẽ lấy của mình." - Duy khó hiểu thầm nghĩ.Thảo lấy một cái tay cầm đưa cho Duy: "Nè, cắm vô quay đi..."Duy làm theo. Thảo bất ngờ nói tiếp."Nghe anh Hải của cưng nói quay xong là cái máy hư luôn."Duy nghe xong hết muốn quay tay nữa."Máy này đắt không chị...""Đắt... thôi đừng quay tay nữa, bộ ghiền lắm hay gì... bấm nút lại đi. Đó, chạy lại rồi kìa. Khổ ghê. Đúng của công là của lỏ.""À chị ơi ca giường số 2 huyết áp thấp quá chị.""Ca đó hẹp van tim nặng, à không phải hẹp nặng nữa, nó sắp khít lại rồi, có chỉ định mổ từ 8 năm trước mà người nhà thấy lúc đó 80 tuổi rồi thay van tim cũng sống được vài năm thôi. Ai dè để tới giờ mới trở nặng. Ngoại tim mạch có đề nghị mổ nữa, người nhà từ chối tiếp. Giờ điều trị nội khoa thôi, tới đâu thì tới. Mà giờ khổ mình nè. Tụt huyết áp phải bù dịch, nhưng bệnh tim của bả phải cẩn trọng, quá tải dịch là phù phổi...""Đau quá bác sĩ ơi...""Bỏ mẹ chưa... tới rồi đó... y như rằng... ngưng dịch, cho lợi tiểu đi, 2 ống."15 phút sau."Rồi ổn rồi... mới vừa nói luôn. Truyền được 300ml dịch, phù phổi, quất lợi tiểu vô 300ml đó đi ra hết. Thật vô nghĩa. Mai chuyển bà trả về cho nội tim mạch chứ giữ nữa người đau tim là tôi."Đến giờ về, Duy bước ra khỏi khoa ICU thấy Quang Anh đã đứng chờ sẵn."Hôm nay sao rồi em?""Em vô khoa quay tay cả buổi rồi về."Mặt Quang Anh hiện lên một ngàn dấu chấm hỏi..
.
.
.
.
.12 giờ trưa.Trên đường về nhà hôm đó.Duy chở Quang Anh đi ngang cầu bỗng nghe thấy tiếng oe oe. "Anh nghe thấy tiếng gì không?" - Duy hỏi."Chắc mèo kêu.""Không, giống tiếng em bé khóc...""What the... trẻ con thật kìa." Dưới chân cầu đứa trẻ nhỏ được đặt trên một chiếc phao nổi trôi theo dòng nước. Kẹt lại ở chân cầu.Duy và Quang Anh xuống xe bước lại gần."Giờ sao? Để anh gọi công an." - Quang Anh vừa nói xong quay qua đã thấy Duy cởi trần."Em làm gì vậy?""Bơi.""Không được... nguy hiểm lắm... nước sông Sài Gòn bẩn."Duy vẫn nhảy xuống nước đưa đứa nhỏ lên bờ.Người dân xung quanh cũng bắt đầu bu lại xem náo nhiệt."Trời ơi con nít thiệt nè.""Còn sống không vậy?""Chưa cắt dây rốn luôn kìa, chắc mới đẻ quá.""Mẹ nào mà ác vậy trời, thả trên sông nữa chứ."Duy mặc kệ những lời bàn tán xung quanh. Cùng Quang Anh đưa đứa nhỏ lên bệnh viện..
.
.
.
.
.Cấp cứu.Thành An đang vui vẻ vì sắp hết ca trực về nhà với chồng con thì thấy Duy ướt như chuột lột còn Quang Anh bế trên tay một đứa nhỏ."Đâu ra đứa con nít đây? Mày mới đẻ hả Duy? Chưa cắt dây rốn luôn kìa.""..." - Duy mệt nói không nổi."Đứa nhỏ ở dưới sông vớt lên, gọi bác sĩ khoa Nhi xuống gấp đi." - Quang Anh nói."Sao nhìn nó bự vậy trời, để cân thử, á đù 3 kí rưỡi.""Chuyện gì đây?" - Minh Hiếu ra xem mà giật mình. - "Em đẻ hồi nào vậy Duy?""Mới nãy, nhảy xuống sông đẻ." - Duy buông xuôi rồi, ai muốn nghĩ gì thì nghĩ."Em quăng nó xuống hả Duy? Trời ơi sao em dại dột vậy? Nuôi không được thì để tụi anh nuôi phụ. Còn Quang Anh, mày bỏ con hả?" - Hiếu vừa khám sơ sơ đứa nhỏ vừa nói."Sao ảnh còn tâm trạng để đùa vậy?" - Quang Anh bực mình."Đứa nhỏ mệnh khổ này... Vừa sinh ra đã bị mẹ bỏ, còn cha bỏ nó từ lúc nghe tin mẹ nó mang bầu." - Hiếu thở dài.Lúc này Thái Sơn nghe tin vội vàng chạy xuống."Đâu, ca bệnh nhi đuối nước đâu? Ủa Duy sao em ướt nhẹp vậy? Đừng nói ca đó là em nha, em già đầu rồi nhi gì nữa.""Bên đây nè anh Sơn." - Quang Anh gọi. "Bé gái không rõ ngày tuổi, khóc được, khóc to, không tím tái, có vẻ là mới bị thả trên sông thôi, không sốt, không hạ thân nhiệt, chưa cắt dây rốn." - Minh Hiếu nói lại với Thái Sơn."Ủa... sao anh Hiếu biết?" - Duy thắc mắc."Có người quay clip Duy nhảy xuống sông cứu em bé. Tốc độ lan truyền clip nhanh hơn tốc độ xe di chuyển tới bệnh viện.""Giờ cắt dây rốn luôn đi, tiếc nuối gì nữa trời." - Sơn vừa nói vừa chuẩn bị đồ. - "Ca này chuyển lên nhi sơ sinh theo dõi tiếp đi... mà chắc phải làm việc với công an nữa..." - Sơn mệt mỏi, anh ghét nhất quá trình này."Vậy để em nói chuyện với bên công an giùm cho." - Hiếu mỉm cười, nói với Sơn.Còn Quang Anh đưa Duy vào phòng thay đồ. "Nhìn anh có vẻ không vui?""Vui được mới lạ. Em làm anh lo lắm có biết không? Lúc đó anh gọi công an là được rồi. Em cố nhảy xuống đó làm gì. Nước sông thành phố bẩn cỡ nào, còn nữa... Cứu người chết đuối sẽ bị kéo chân.""Không ngờ anh mê tín vậy?""Không tin em liều mạng thế.""Em biết bơi, nước cũng không chảy siết. Hơn nữa... em cảm thấy em có một... sợi dây liên kết với đứa bé đó.""Con rơi của em thiệt hả?""Không... ý em là... trông con bé cũng kháu khỉnh phải không?""Ừ... mới sinh vậy là cưng lắm rồi.""Nếu không điều tra được cha mẹ đứa nhỏ... mình nhận con bé là con nuôi đi.""Cái... gì... Bộ em mắc có con lắm hả?""Anh chưa sẵn sàng hả?""Không... Ý là... ừ à thì mà là chúng ta còn trẻ... à không em làm anh bất ngờ quá... Em kiếm ra tiền chưa mà sung quá vậy? Không có thu nhập ai cho nhận con nuôi.""Tiền tiêu vặt ba mẹ cho tính không ạ...""Thì ra bồ mình còn non và xanh lắm, mốt bớt nhắc chuyện con cái lại vậy..." - Quang Anh thầm nghĩ rồi nói: "Nước sông bẩn lắm, em cẩn thận có gì bất thường phải đi khám liền nha." .
.
.
.
.
.Căn tin bệnh viện.Khu vực dành cho nhân viên y tế."Ôi mẹ ơi buồn cười vê lờ, vừa thấy tin bà bộ trưởng lèm bèm bệnh viện không thể có thuốc giả, hôm sau nghe tin giám đốc bệnh viện nào đó nhận tiền của hãng thuốc gì đó xong đưa thuốc không rõ nguồn gốc vào danh mục bảo hiểm thanh toán." - Đức Phúc đọc tin mà sốc."Đó hậu quả của thông thầu... Muốn ăn tiền mà thiếu đạo đức, thiếu hiểu biết. Có khôn mà không có ngoan. Nhận tiền của hãng thuốc. Xui cái là bên hãng nó nhập hàng không rõ nguồn gốc về bán." - Thượng Long mỉa mai."Đừng nói là Long tố cáo nữa nha Long." - Bảo Khang nghi vấn."Ừ, là tôi đó, tôi tên Lào chứ không phải tên Long. Lào gì cũng tôn.""Bệnh viện mình có không ta?" - Lê Trung Thành hỏi bâng quơ."Không.""Ủa ai nói vậy? À chào giám đốc Thành.""Hình như cậu Thành trẻ có vẻ mong ông Thành già xuống chức cho cậu lên phải không?" - Trấn Thành gượng cười."Đúng rồi đó anh. Quả nhiên là người sếp luôn thấu hiểu tâm lý nhân viên." - Trung Thành máy móc trả lời."Khá lắm, sống là phải biết ước mơ, dù có viễn vông ảo tưởng tới đâu. Thôi nói chứ sắp tới chắc lại phải mở mấy lớp tập huấn xử trí điện giật rồi." - Trấn Thành thở dài."Ủa sao vậy anh Thành?" - Đức Phúc hỏi."Thì thời điểm mưa gió sấm chớp đùng đùng, đứng múa hát giữa nguyên dàn thiết bị điện, xong còn khen đẹp. Làm thêm cỡ mấy đêm nữa là trời kêu ai nấy dạ.""Nguy hiểm thật. Điện đóm mà có vấn đề thì ca sĩ đi trước, khán giả theo sau. Còn trời đánh xuống là chúng sinh bình đẳng." - Trung Thành suy nghĩ rồi nói."Không biết điểm dừng, không biết điểm đủ, tham lam. Chờ Việt Nam xây xong sân vận động có mái vòm rồi tha hồ tổ chức event ngoài trời quy mô lớn mùa mưa." - Giám đốc kết luận.
.
.
.
.
.12 giờ trưa.Trên đường về nhà hôm đó.Duy chở Quang Anh đi ngang cầu bỗng nghe thấy tiếng oe oe. "Anh nghe thấy tiếng gì không?" - Duy hỏi."Chắc mèo kêu.""Không, giống tiếng em bé khóc...""What the... trẻ con thật kìa." Dưới chân cầu đứa trẻ nhỏ được đặt trên một chiếc phao nổi trôi theo dòng nước. Kẹt lại ở chân cầu.Duy và Quang Anh xuống xe bước lại gần."Giờ sao? Để anh gọi công an." - Quang Anh vừa nói xong quay qua đã thấy Duy cởi trần."Em làm gì vậy?""Bơi.""Không được... nguy hiểm lắm... nước sông Sài Gòn bẩn."Duy vẫn nhảy xuống nước đưa đứa nhỏ lên bờ.Người dân xung quanh cũng bắt đầu bu lại xem náo nhiệt."Trời ơi con nít thiệt nè.""Còn sống không vậy?""Chưa cắt dây rốn luôn kìa, chắc mới đẻ quá.""Mẹ nào mà ác vậy trời, thả trên sông nữa chứ."Duy mặc kệ những lời bàn tán xung quanh. Cùng Quang Anh đưa đứa nhỏ lên bệnh viện..
.
.
.
.
.Cấp cứu.Thành An đang vui vẻ vì sắp hết ca trực về nhà với chồng con thì thấy Duy ướt như chuột lột còn Quang Anh bế trên tay một đứa nhỏ."Đâu ra đứa con nít đây? Mày mới đẻ hả Duy? Chưa cắt dây rốn luôn kìa.""..." - Duy mệt nói không nổi."Đứa nhỏ ở dưới sông vớt lên, gọi bác sĩ khoa Nhi xuống gấp đi." - Quang Anh nói."Sao nhìn nó bự vậy trời, để cân thử, á đù 3 kí rưỡi.""Chuyện gì đây?" - Minh Hiếu ra xem mà giật mình. - "Em đẻ hồi nào vậy Duy?""Mới nãy, nhảy xuống sông đẻ." - Duy buông xuôi rồi, ai muốn nghĩ gì thì nghĩ."Em quăng nó xuống hả Duy? Trời ơi sao em dại dột vậy? Nuôi không được thì để tụi anh nuôi phụ. Còn Quang Anh, mày bỏ con hả?" - Hiếu vừa khám sơ sơ đứa nhỏ vừa nói."Sao ảnh còn tâm trạng để đùa vậy?" - Quang Anh bực mình."Đứa nhỏ mệnh khổ này... Vừa sinh ra đã bị mẹ bỏ, còn cha bỏ nó từ lúc nghe tin mẹ nó mang bầu." - Hiếu thở dài.Lúc này Thái Sơn nghe tin vội vàng chạy xuống."Đâu, ca bệnh nhi đuối nước đâu? Ủa Duy sao em ướt nhẹp vậy? Đừng nói ca đó là em nha, em già đầu rồi nhi gì nữa.""Bên đây nè anh Sơn." - Quang Anh gọi. "Bé gái không rõ ngày tuổi, khóc được, khóc to, không tím tái, có vẻ là mới bị thả trên sông thôi, không sốt, không hạ thân nhiệt, chưa cắt dây rốn." - Minh Hiếu nói lại với Thái Sơn."Ủa... sao anh Hiếu biết?" - Duy thắc mắc."Có người quay clip Duy nhảy xuống sông cứu em bé. Tốc độ lan truyền clip nhanh hơn tốc độ xe di chuyển tới bệnh viện.""Giờ cắt dây rốn luôn đi, tiếc nuối gì nữa trời." - Sơn vừa nói vừa chuẩn bị đồ. - "Ca này chuyển lên nhi sơ sinh theo dõi tiếp đi... mà chắc phải làm việc với công an nữa..." - Sơn mệt mỏi, anh ghét nhất quá trình này."Vậy để em nói chuyện với bên công an giùm cho." - Hiếu mỉm cười, nói với Sơn.Còn Quang Anh đưa Duy vào phòng thay đồ. "Nhìn anh có vẻ không vui?""Vui được mới lạ. Em làm anh lo lắm có biết không? Lúc đó anh gọi công an là được rồi. Em cố nhảy xuống đó làm gì. Nước sông thành phố bẩn cỡ nào, còn nữa... Cứu người chết đuối sẽ bị kéo chân.""Không ngờ anh mê tín vậy?""Không tin em liều mạng thế.""Em biết bơi, nước cũng không chảy siết. Hơn nữa... em cảm thấy em có một... sợi dây liên kết với đứa bé đó.""Con rơi của em thiệt hả?""Không... ý em là... trông con bé cũng kháu khỉnh phải không?""Ừ... mới sinh vậy là cưng lắm rồi.""Nếu không điều tra được cha mẹ đứa nhỏ... mình nhận con bé là con nuôi đi.""Cái... gì... Bộ em mắc có con lắm hả?""Anh chưa sẵn sàng hả?""Không... Ý là... ừ à thì mà là chúng ta còn trẻ... à không em làm anh bất ngờ quá... Em kiếm ra tiền chưa mà sung quá vậy? Không có thu nhập ai cho nhận con nuôi.""Tiền tiêu vặt ba mẹ cho tính không ạ...""Thì ra bồ mình còn non và xanh lắm, mốt bớt nhắc chuyện con cái lại vậy..." - Quang Anh thầm nghĩ rồi nói: "Nước sông bẩn lắm, em cẩn thận có gì bất thường phải đi khám liền nha." .
.
.
.
.
.Căn tin bệnh viện.Khu vực dành cho nhân viên y tế."Ôi mẹ ơi buồn cười vê lờ, vừa thấy tin bà bộ trưởng lèm bèm bệnh viện không thể có thuốc giả, hôm sau nghe tin giám đốc bệnh viện nào đó nhận tiền của hãng thuốc gì đó xong đưa thuốc không rõ nguồn gốc vào danh mục bảo hiểm thanh toán." - Đức Phúc đọc tin mà sốc."Đó hậu quả của thông thầu... Muốn ăn tiền mà thiếu đạo đức, thiếu hiểu biết. Có khôn mà không có ngoan. Nhận tiền của hãng thuốc. Xui cái là bên hãng nó nhập hàng không rõ nguồn gốc về bán." - Thượng Long mỉa mai."Đừng nói là Long tố cáo nữa nha Long." - Bảo Khang nghi vấn."Ừ, là tôi đó, tôi tên Lào chứ không phải tên Long. Lào gì cũng tôn.""Bệnh viện mình có không ta?" - Lê Trung Thành hỏi bâng quơ."Không.""Ủa ai nói vậy? À chào giám đốc Thành.""Hình như cậu Thành trẻ có vẻ mong ông Thành già xuống chức cho cậu lên phải không?" - Trấn Thành gượng cười."Đúng rồi đó anh. Quả nhiên là người sếp luôn thấu hiểu tâm lý nhân viên." - Trung Thành máy móc trả lời."Khá lắm, sống là phải biết ước mơ, dù có viễn vông ảo tưởng tới đâu. Thôi nói chứ sắp tới chắc lại phải mở mấy lớp tập huấn xử trí điện giật rồi." - Trấn Thành thở dài."Ủa sao vậy anh Thành?" - Đức Phúc hỏi."Thì thời điểm mưa gió sấm chớp đùng đùng, đứng múa hát giữa nguyên dàn thiết bị điện, xong còn khen đẹp. Làm thêm cỡ mấy đêm nữa là trời kêu ai nấy dạ.""Nguy hiểm thật. Điện đóm mà có vấn đề thì ca sĩ đi trước, khán giả theo sau. Còn trời đánh xuống là chúng sinh bình đẳng." - Trung Thành suy nghĩ rồi nói."Không biết điểm dừng, không biết điểm đủ, tham lam. Chờ Việt Nam xây xong sân vận động có mái vòm rồi tha hồ tổ chức event ngoài trời quy mô lớn mùa mưa." - Giám đốc kết luận.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me