45: Mập mờ cũ
Anh Sinh thấy Duy đứng trong phòng sanh vô dụng quá lại kiếm chuyện hỏi vài câu."Em hỏi khám ca giường số 3 chưa?""Dạ rồi.""Ca đó em tính cho sanh thường hay chuyển mổ?""Dạ ca đó có sẹo mổ cũ.""Gọi là vết mổ cũ, vết mổ trên tử cung. Sẹo là trên bụng, lỡ bả mổ ruột thừa sao. Mà vết mổ cũ cũng sanh thường được nha. Phải xét các yếu tố như con lần này to không, khung chậu hẹp không,...""Dạ... ca đó con lần 2, đứa đầu mổ lấy thai do khung chậu hẹp. Nên em nghĩ lần này cũng phải mổ.""Sao em chắc đó là khung chậu hẹp? Khám khung chậu chưa? Biết khung chậu hẹp phải xét đường kính nào không?"Đường kính ngang của eo giữa, với đường kính trước sau của eo trên... nhưng em không sờ được..." "Ờ ngón tay bé không đủ dài, không theo sản được đâu. Chả bù cho bồ bé, người thì lùn mà ngón tay dài chọt đâu cũng tới.""À dạ trừ chiều cao thì gì ảnh cũng dài...""Hả?""Dạ không có gì, thưa thầy.""Ca này lần trước mổ ở đâu biết không?""Bệnh viện tư...""Ừ nhiều khi bệnh nhân có tiền muốn đẻ mổ thì được bác sĩ ghi cho lí do khung chậu hẹp đó. Đẻ lần đầu năm nào?""Cách đây 5 năm.""Ừ vậy giờ đẻ thường sợ rặn rách vết mổ cũ không?""Chắc là không...""Vậy đánh giá 3p đi. Ổn thì cho sinh thường. Ăn rồi mổ riết cũng mệt. Dù mổ được nhiều tiền hơn. Bệnh viện mình hạn chế mổ lắm... do thiếu phòng mổ. Mấy quỷ Ngoại giành hết rồi.".
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.Phòng khám Sản."Chị bước lên cân đi."Một bầu bụng to tay xách nách mang bước lên cân.Duy cầm túi đồ giúp chỉ.1 phút sau."Mốt đừng có đụng vào đồ đạc của bệnh nhân... người ta mất gì mình mắc vạ." - Quang Anh quay sang nói nhỏ với Duy."Thế giới thật đáng sợ." - Duy thầm nghĩ..
.
.
.
.
."Kìa em, giường số 5 sản phụ 2k10 kìa." - Quang Anh nói với Duy"Lại 2k10 nữa hả?""Gì?""À không, không có gì.""Ừ vô không biết con mẹ gì thật, không đi khám thai hàng tháng, không đi khám thai lần nào luôn, không biết mình thai bao nhiêu tuần, không nhớ kinh cuối, có bầu rồi đau bụng chạy vô đẻ thôi." - Quang Anh bực mình."Ai đưa vô không anh? Người nhà?""Có mẹ ruột... với mẹ chồng.""Ủa là cũng có bên nội chịu trách nhiệm hả? Vậy sao không biết gì hết vậy ta? Rồi giờ sao?" "Vỡ ối rồi, đau bụng quá bả la bài hải ở trỏng, mở cũng được 4 phân rồi vô box sanh chờ.""2k10 là năm nay 15 tuổi. Năm 15 tuổi em đang không biết trường cấp 3 có gớm như trường cấp 2 không...""Ủa chứ mối tình đầu của em hồi năm nào?""..." - Duy chỉ chỉ tay"Là anh đó hả?""..." - Duy gật gật"Thiệt luôn? Vinh dự quá. Vậy 12 năm đi học với 4 năm đại học em làm gì?""Học... Cấp 1 nhỏ quá, cấp 2 xấu quá, cấp 3 bận quá. Đại học thì... tạp nham quá. Chắc tại em kén chọn.""Có ai thích em không?""Có... hơi bị xịn nha... nhà có cơ to trong quân đội...""Rồi sao chê?""Tại nó 6.""Chứ anh cũng có đẹp đâu?" - Quang Anh giả vờ khiêm tốn."Ừ nó 6 hơn anh nữa.""Ý em nói anh 6?""Ò anh 6 thôi còn nó 6677. Chắc 3508""Duy ơi em ác quá." - Quang Anh muốn khóc rồi."Thôi được rồi tại nhà nó ở Bình Dương, em không muốn lấy chồng xa." "Anh ở Thanh Hóa lận nè.""Nhưng anh có nhà ở đây, ba mẹ anh ở đây, cả lò nhà anh đều ở đây. Đúng chưa?""Em tính toán kĩ vậy sao?""Không, em xé túi mù thôi, hồi đó em chê nó xong, thấy hơi tiếc, nhất là mỗi lần thi không được, muốn nghỉ học đi lấy chồng, là nhớ nó. Nên lúc gặp anh, em không từ chối nữa.""Sao em thật thà quá vậy Duy? Em nói xạo cho anh vui cũng được mà...""Giờ Bình Dương sắp sáp nhập với thành phố mình... tiếc ghê, thật ra ba em cũng làm kỹ sư dưới đó, khu công nghiệp mà. Sáng đi chiều về có xe đưa đón.""Em nói thiệt hả?""Thiệt mà, ba em làm dưới đó.""Không, khúc đầu, em tiếc nó?" - Giọng Quang Anh đột nhiên nghiêm túc."Em đùa đó, nó 6 thiệt, nhìn mà không lên nổi.""Vậy anh hơn nó đúng không?""Ừ thì nhìn anh em lên được. Nhìn mè re. Em re em re. Re rầu re rầu." - Duy cố pha trò để xóa tan bầu không khí căng thẳng."Chung lớp?""Chung tổ luôn...""Cái gì?" - Quang Anh nói to."Anh làm em hết hồn.""Không được rồi.""Gì mà không được?""Em với nó còn mập mờ gì không đó?""Không có mà...""Facebook nó là gì?""Anh tính làm gì?""Sao? Em không dám đưa anh Facebook nó à?""Thôi đi, anh với nó có liên quan gì nhau đâu.""Vậy... đưa điện thoại em đây...""Để làm gì?""Chứ anh đưa acc facebook cho em để làm gì?""Aiss chết tiệt. Gậy ông đập lưng ông rồi Duy ơi." - Duy thầm rủa chính mình.Quang Anh kề má với cậu rồi chụp một tấm hình đăng story public trên facebook của Duy. "Từ nay về sau, mỗi ngày một tấm ảnh chụp chung up story, phải đăng đúng mỗi 24 giờ, đều hơn uống thuốc tránh thai hàng ngày, này là thuốc tránh trai.""Hoi đi, mắc cỡ lắm. Làm dị chi?""Để cho cả trường em biết, em là người yêu của anh.""Đăng confession lẹ hơn đó, bạn bè mặt sách của em có 200 à...""Oke em thích thì anh chiều.""Thôi thôi, phiền phức lắm. Được rồi, em đăng... chụp lằm chụp lốn."Ở phía xa xa, Hoàng Hùng vừa soạn xe sanh vừa nhìn 2 đứa sinh viên đang diễn trò: "Tao thấy mà tao mắc ói."
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.Phòng khám Sản."Chị bước lên cân đi."Một bầu bụng to tay xách nách mang bước lên cân.Duy cầm túi đồ giúp chỉ.1 phút sau."Mốt đừng có đụng vào đồ đạc của bệnh nhân... người ta mất gì mình mắc vạ." - Quang Anh quay sang nói nhỏ với Duy."Thế giới thật đáng sợ." - Duy thầm nghĩ..
.
.
.
.
."Kìa em, giường số 5 sản phụ 2k10 kìa." - Quang Anh nói với Duy"Lại 2k10 nữa hả?""Gì?""À không, không có gì.""Ừ vô không biết con mẹ gì thật, không đi khám thai hàng tháng, không đi khám thai lần nào luôn, không biết mình thai bao nhiêu tuần, không nhớ kinh cuối, có bầu rồi đau bụng chạy vô đẻ thôi." - Quang Anh bực mình."Ai đưa vô không anh? Người nhà?""Có mẹ ruột... với mẹ chồng.""Ủa là cũng có bên nội chịu trách nhiệm hả? Vậy sao không biết gì hết vậy ta? Rồi giờ sao?" "Vỡ ối rồi, đau bụng quá bả la bài hải ở trỏng, mở cũng được 4 phân rồi vô box sanh chờ.""2k10 là năm nay 15 tuổi. Năm 15 tuổi em đang không biết trường cấp 3 có gớm như trường cấp 2 không...""Ủa chứ mối tình đầu của em hồi năm nào?""..." - Duy chỉ chỉ tay"Là anh đó hả?""..." - Duy gật gật"Thiệt luôn? Vinh dự quá. Vậy 12 năm đi học với 4 năm đại học em làm gì?""Học... Cấp 1 nhỏ quá, cấp 2 xấu quá, cấp 3 bận quá. Đại học thì... tạp nham quá. Chắc tại em kén chọn.""Có ai thích em không?""Có... hơi bị xịn nha... nhà có cơ to trong quân đội...""Rồi sao chê?""Tại nó 6.""Chứ anh cũng có đẹp đâu?" - Quang Anh giả vờ khiêm tốn."Ừ nó 6 hơn anh nữa.""Ý em nói anh 6?""Ò anh 6 thôi còn nó 6677. Chắc 3508""Duy ơi em ác quá." - Quang Anh muốn khóc rồi."Thôi được rồi tại nhà nó ở Bình Dương, em không muốn lấy chồng xa." "Anh ở Thanh Hóa lận nè.""Nhưng anh có nhà ở đây, ba mẹ anh ở đây, cả lò nhà anh đều ở đây. Đúng chưa?""Em tính toán kĩ vậy sao?""Không, em xé túi mù thôi, hồi đó em chê nó xong, thấy hơi tiếc, nhất là mỗi lần thi không được, muốn nghỉ học đi lấy chồng, là nhớ nó. Nên lúc gặp anh, em không từ chối nữa.""Sao em thật thà quá vậy Duy? Em nói xạo cho anh vui cũng được mà...""Giờ Bình Dương sắp sáp nhập với thành phố mình... tiếc ghê, thật ra ba em cũng làm kỹ sư dưới đó, khu công nghiệp mà. Sáng đi chiều về có xe đưa đón.""Em nói thiệt hả?""Thiệt mà, ba em làm dưới đó.""Không, khúc đầu, em tiếc nó?" - Giọng Quang Anh đột nhiên nghiêm túc."Em đùa đó, nó 6 thiệt, nhìn mà không lên nổi.""Vậy anh hơn nó đúng không?""Ừ thì nhìn anh em lên được. Nhìn mè re. Em re em re. Re rầu re rầu." - Duy cố pha trò để xóa tan bầu không khí căng thẳng."Chung lớp?""Chung tổ luôn...""Cái gì?" - Quang Anh nói to."Anh làm em hết hồn.""Không được rồi.""Gì mà không được?""Em với nó còn mập mờ gì không đó?""Không có mà...""Facebook nó là gì?""Anh tính làm gì?""Sao? Em không dám đưa anh Facebook nó à?""Thôi đi, anh với nó có liên quan gì nhau đâu.""Vậy... đưa điện thoại em đây...""Để làm gì?""Chứ anh đưa acc facebook cho em để làm gì?""Aiss chết tiệt. Gậy ông đập lưng ông rồi Duy ơi." - Duy thầm rủa chính mình.Quang Anh kề má với cậu rồi chụp một tấm hình đăng story public trên facebook của Duy. "Từ nay về sau, mỗi ngày một tấm ảnh chụp chung up story, phải đăng đúng mỗi 24 giờ, đều hơn uống thuốc tránh thai hàng ngày, này là thuốc tránh trai.""Hoi đi, mắc cỡ lắm. Làm dị chi?""Để cho cả trường em biết, em là người yêu của anh.""Đăng confession lẹ hơn đó, bạn bè mặt sách của em có 200 à...""Oke em thích thì anh chiều.""Thôi thôi, phiền phức lắm. Được rồi, em đăng... chụp lằm chụp lốn."Ở phía xa xa, Hoàng Hùng vừa soạn xe sanh vừa nhìn 2 đứa sinh viên đang diễn trò: "Tao thấy mà tao mắc ói."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me