[ Attack On Titan ] Dâng hiến trái tim
CHƯƠNG 8: MẢNH GHÉP CÒN LẠI
Đêm phủ xuống doanh trại như tấm khăn lặng thinh. Tiếng côn trùng rì rầm giữa rừng cây bao quanh, hòa cùng làn gió nhè nhẹ mang theo hương cỏ dại, tạo thành một bản nhạc đêm êm dịu. Dưới ánh trăng mờ ảo, ba cái bóng nhỏ lặng lẽ ngồi bên nhau trên mái nhà ký túc, mắt hướng lên bầu trời đầy sao.Eren, Mikasa và Armin—ba đứa trẻ sinh ra từ một góc nhỏ của thế giới, giờ đang ngồi lặng im giữa không gian mênh mông, nơi trái tim mỗi người đều đang mang một vết cắt sâu đến không nói thành lời.Eren nằm ngửa ra, hai tay gối đầu. Cậu ngước nhìn bầu trời, như thể đang tìm kiếm điều gì đó nơi tận cùng của những vì sao.“Mình ước,” Eren khẽ nói, “có thể bay ra khỏi những bức tường này. Cứ bay mãi, không quay đầu lại. Không Titan. Không máu. Không chia ly.”Mikasa ngồi kế bên, đôi mắt sẫm tối lặng lẽ nhìn Eren. Cô không trả lời, nhưng ngón tay siết chặt tà áo, như để níu lấy điều gì đang dần trôi xa.“Cậu vẫn luôn như vậy,” Armin nói, giọng nhẹ như gió thoảng. “Từ nhỏ đã luôn hướng về bầu trời, về thế giới bên ngoài.”Cậu lấy từ trong túi ra một quyển sách cũ kỹ, mép giấy đã sờn vì thời gian.“Cậu còn nhớ không? Quyển sách này… là lý do đầu tiên khiến chúng ta mơ về tự do.”Eren bật cười khẽ. “Mình nhớ. Mỗi lần ông nội phát hiện, lại cấm cậu đọc. Nhưng cậu vẫn giấu sách dưới gối.”Armin gật đầu, mỉm cười buồn. “Bởi vì chỉ trong những trang sách, mình mới thấy thế giới thật rộng lớn, thật đẹp đẽ. Rừng cây cháy đỏ vào thu. Biển cả mặn chát và rộng đến mức không thấy bờ. Núi lửa phun trào giữa mùa đông… Những thứ ấy—mình chưa bao giờ được thấy. Nhưng vẫn tin rằng, nếu ba đứa mình đi cùng nhau, nhất định sẽ đến được nơi đó.”Một làn gió mạnh bất chợt thổi qua, mang theo tiếng vang rì rào của cỏ cây. Eren quay sang, đôi mắt cậu nhìn Armin với vẻ dịu dàng hiếm thấy.“Chúng ta sẽ đến đó, Armin. Mình hứa.”Mikasa vẫn im lặng. Nhưng trong lòng cô, những hình ảnh xa xôi cứ hiện về—một ngày tuyết rơi trắng trời, nơi Eren lần đầu cứu cô khỏi bóng tối. Cậu đã giết người vì cô. Đã liều mạng vì cô. Cậu đã dạy cô cách chiến đấu, cách sống, cách không gục ngã trước nỗi sợ.“Eren,” cô nói khẽ, “cậu đã hứa bảo vệ thế giới. Nhưng… đừng quên, chúng ta cũng là một phần trong thế giới đó.”Eren khựng lại. Lời của Mikasa như một sợi chỉ kéo căng trái tim cậu—trong nỗi đau mất mẹ, trong cơn thịnh nộ vì Titan, Eren đã luôn nghĩ đến sự trả thù. Nhưng sâu trong đáy lòng, vẫn còn đó hai người đã luôn ở bên cậu. Là Mikasa, là Armin.Gia đình.“Cảm ơn, Mikasa,” Eren nói, giọng khàn khàn. “Cảm ơn vì luôn ở bên mình. Cả hai người.”Cả ba không ai nói thêm lời nào. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, bầu không khí không còn lạnh lẽo nữa. Sự yên lặng giữa họ không phải là khoảng cách—mà là một loại kết nối vô hình, như ngọn lửa nhỏ âm ỉ cháy trong lòng, soi sáng con đường phía trước.Khi trăng lên đến đỉnh, ba người họ rời khỏi mái nhà, trở lại phòng ngủ. Trước khi tắt đèn, Armin lật thêm một trang sách, ánh mắt ánh lên tia sáng mơ mộng.“Ngày mai, huấn luyện tăng cường với thiết bị 3D,” Mikasa nhắc.Eren nằm xuống, tay gác lên trán, khẽ bật cười.“Và ngày kia, là trận chiến đầu tiên với Titan thật.”Im lặng.“Chúng ta sẽ sống sót, đúng không?” Armin hỏi, như một lời thì thầm vào đêm.Eren không trả lời ngay. Cậu quay mặt vào bóng tối, khẽ nói:“Nếu còn có nhau… thì dù có ở đâu, dù phía trước là gì, mình sẽ không lùi bước.”Ánh sáng trong phòng tắt dần. Ngoài khung cửa, bầu trời sao vẫn rực rỡ như giấc mơ thuở nhỏ chưa từng phai nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me