TruyenFull.Me

Ba Lan Yeu Duong Huong Khue Drop

3 năm sau




- Hương ơi, trà sữa nà, em mua cho Hương á.

-.....- Không có tiếng đáp lại, một không gian yên tĩnh làm cô gái đang cầm trên tay hai li trà sữa khuôn mặt có chút lo lắng.

- HƯƠNG......

Phạm Hương giật mình vì tiếng gọi từ người bên cạnh, ngó lên, ra là cô gái ngốc họ Trần. Cô cười gượng gạo, kéo nàng ngồi xuống. Cầm lấy li trà sữa từ tay nàng, khuôn mặt không khá hơn ban nãy là bao nhiêu.

Lan Khuê nhận thấy người bên cạnh đúng là có vấn đề, nàng chu chu cánh môi nhỏ của mình lên, ngó nghiêng nhìn người ta, đoán xem người ta bị cái gì.

Đã 3 năm rồi. Hai đứa năm nay cũng đã học lớp 8 rồi, vẫn quấn quít bên nhau như thế. Lời hứa bảo vệ nàng ba năm trước, cô đã giữ không sai. Cô đã dùng hết mọi thứ tốt nhất của mình, khiến cô gái họ Trần được an toàn, được vui vẻ.

Lan Khuê kể từ lúc có Phạm Hương bên cạnh, cũng đỡ tủi thân hơn. Mẹ nàng mất sớm, nhà chỉ còn hai cha con, cha nàng lại là cảnh sát, không thể ở nhà với nàng mãi, ông ấy có thuê một bà vú nuôi cho nàng, nhưng bà ta cũng đã già, sức khỏe cũng không tốt, chỉ có thể lo cho nàng cơm ba bữa, ngoài ra không thể quản nàng. Ông Trần thì có khi một tuần về nhà một lần, có khi là hơn một tháng mới trở về. Lan Khuê không vì sự vắng mặt của cha mình mà buồn bã, ngược lại nàng đã có Phạm Hương bên cạnh, bất cứ khi nào nàng buồn, đều có cô ở bên nàng.

Nàng cũng biết được, lí do Phạm Hương muốn bảo vệ nàng, là vì cô cũng không có mẹ. Có lẽ đó là sự thông cảm của một đứa bé đối với một đứa bé, dần dần, loại thông cảm đó biến thành tình thương, rồi biến thành nghĩa vụ, cuối cùng trở thành trách nhiệm lúc nào không hay.

Lan Khuê dò xét. - Hương ốm sao ?

- Không có.

- Hương đói hả ?

- Không.

- Chứ sao Hương buồn ? Nói em nghe đi. - Lan Khuê dựa vào vai người ta, từ lúc được người ta bảo vệ, nàng cũng tự động đổi cách xưng hô, gọi Phạm Hương là chị, xưng em ngọt sớt, mặc dù Phạm Hương chỉ lớn hơn nàng có mấy tháng tuổi.

Phạm Hương vẫn lắc đầu, nhìn lên tán cây bàng trên đầu hai đứa, nhìn bụi cỏ dưới chân hai đứa, nhìn sang cô gái họ Trần, càng lớn càng xinh đẹp, nhưng tính tình yếu đuối vẫn vậy. Rất thích khóc nhè.

- Lan Khuê, nếu Hương không bên cạnh em, để bảo vệ em nữa, thì sao ?

- Hả ? Sao dạ ? Hương hổng muốn bảo vệ em nữa sao ? - Lan Khuê đôi mắt cụp xuống, chắc mình hay mè nheo nên chị thấy phiền phức.

- Không phải, ý là......- Phạm Hương bỏ lửng câu nói, cả khuôn mặt đắm chìm vào đôi mắt của người đối diện.

Cô đối với cô gái này là sao chứ ? Chị em ? Bạn bè ? Hay hơn thế nữa ? Cô không biết. Chỉ biết cô một lòng muốn cô gái này được bình an, hạnh phúc. Lúc nào cũng muốn đặt người ta trong tầm mắt, không rời.

- Nay Hương lạ lắm. Có gì nói em nghe đi.

Phạm Hương lắc đầu. - Hôm nay em đến nhà Hương chơi nha ? - Cô dòm đồng hồ, cũng đã 11h trưa rồi.

Lan Khuê ái ngại, được không? Tuy quen biết nhau ba năm, nhưng số lần nàng đến nhà cô chơi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lần đầu chính là năm lớp 5, dịp sinh nhật Phạm Hương. Lần thứ hai là noel, lần đó hai đứa ở Phạm Gia bày đủ thứ đồ chơi, nhưng khi ông Phạm quay về hỏi thăm về gia đình nàng xong lại tức giận, đuổi Lan Khuê về, làm nàng khóc nức nở, Phạm Hương phải dỗ hai ba ngày mới hết sợ. Cô hỏi ba cô thì ông chỉ nói không thích ai đến nhà mình. Phạm Hương vẫn không hiểu lí do thật sự là gì.

Phạm Hương biết ngay nàng sợ ông Phạm nên cười. - Ba Hương đi công tác rồi, mai mới về.

Lan Khuê nghe thế mới gật đầu, chấp nhận đi theo cô về.

Phạm Hương cầm cặp của nàng đeo trước ngực, cặp của cô thì được đeo phía sau. Lan Khuê lon ton đi theo người ta như một chú cún con ngoan ngoãn. Không dám hó hé câu nào. Nàng vẫn luôn ngoan như thế.


Đến Phạm Gia, gia nhân dọn cho cô chủ nhỏ và Lan Khuê vài món ăn trưa. Đến khi cả hai đã ăn no nê, liền lôi kéo nhau lên phòng.

Phạm Hương bắt một cái ghế cao, trèo lên mở tủ cao, toàn là đồ chơi và thức ăn. Cô liên tục đặt đồ chơi lên cái giường gần đó. Miệng liên tục nói :

- Gấu bông nè, còn có xe đua, có mô hình lắp ráp, có cả kẹo và phômai, đều cho em hết.

Lan Khuê tươi cười, mắt tròn ngơ ngáo nhìn Phạm Hương. Cho hết bao nhiêu đồ chơi này á ? Nhiều lắm. Lan Khuê mặc dù vui nhưng vẫn không quên hỏi :

- Sao Hương cho em hết vậy ?

- Tại......- Phạm Hương vẫn tiếp tục đặt đồ chơi từ tủ qua giường, miệng lắp bắp.... - Tại....tại Hương.....thương em.

Lan Khuê nghe tới đó liền cười khúc khích. Lấy tay che miệng cười.

Phạm Hương leo xuống, đóng cửa tủ lại, đặt hết đồ chơi vào một cái túi lớn. Đưa cho nàng rồi nói, giọng run run :

- Cho em.....Hương..... Hương phải chuyển nhà.

-.......- Lan Khuê đứng khựng ở trước mặt cô, như không tin vào tai mình.

Lan Khuê thấy tim mình như chết đi ngay giây phút đó. Có ai nói rằng nàng vừa nghe lầm đi. Phạm Hương sẽ không đi mà, Phạm Hương đã hứa sẽ bảo vệ Lan Khuê mãi mãi mà. Không được thất hứa đâu.

- Chị giỡn hả ?

- Không, tuần sau.....

- Im đi Phạm Hương , chị là đồ nói dối. Chị nói sẽ bảo vệ em mà, sao lại đi, sao bỏ em chứ ? Chị là đồ xấu xa, em ghét Hương.....- Dứt câu nói cũng là lúc hai hàng nước mắt trào ra, ba năm bên cạnh nhau, đây là lần đầu Lan Khuê phải khóc, mà còn là khóc vì người đã hứa sẽ bảo vệ mình.

- Khuê Khuê.......

Phạm Hương đuổi theo bóng người đang vục ra khỏi phòng. Nhưng không kịp, nàng đã xuống lầu, lao ra khỏi nhà.

Phạm Hương đáng thương chỉ biết khụy gối trên sàn, sau đó ôm gối khóc nức nở. Lan Khuê, Hương thật sự không muốn đi đâu, Hương rất muốn được ở bên cạnh bảo vệ em mãi mãi, nhưng không phải muốn là được, xin em tha lỗi cho con người thất hứa này.



Lan Khuê chạy về nhà, leo tọt lên lầu, trùm chăn lại. Tiếng nấc nghẹn lớn đến nỗi bà vú nuôi ở dưới bếp cũng nghe thấy.

Sóng mũi nàng cay xè, Phạm Hương đáng ghét, Hương đi rồi ai sẽ bảo vệ em hả ? Hương muốn người ta lại ức hiếp em sao ?

Hương đi rồi ai sẽ học bài với em ? Ai sẽ đi uống trà sữa với em ? Ai sẽ dỗ em khi em khóc ? Ai sẽ cùng đón sinh nhật với em ?

Hương là đồ thất hứa.

Cứ tưởng ta sẽ bên nhau mãi mãi. Tại sao bây giờ lại phải chia xa ?




#Moon

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me