Ba Vuong Hom Nay Pha Le
Hôm nay là một ngày mưa nặng hạt.
Có chàng trai đang đọc sách bên cửa sổ. Bỗng có tiếng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ vang lên.
?: Hy Đông xuống ăn cơm đi con.
Hy Đông: Dạ mẹ.
Cậu nhanh chóng bước xuống nhà , gặp cuốn truyện đang đọc phân nửa.
Trong bữa ăn mọi người nói cười vui vẻ.
Khi cậu trở về phòng cậu đi đến bên cuốn truyện mở ra đọc tiếp. Đến tận khuya, cậu vẫn đang đọc thì trước mắt cậu tối sầm lại rồi Hy Đông ngất đi. Khi tỉnh lại cậu thấy trước mặt là một màu đen rồi vài chữ vang lên trong đầu rõ ràng dòng chữ này biết cậu là ai.
???: Tiểu bá vương. Hôm nay tâm trạng tốt nên cho ngươi đi chơi.
Hy Đông: " oh giọng nói này của lão già à.?" Là bố phải không?
Phong Ca: Ừm. Dạo này thấy con rảnh nên ta cho con xuống phàm thế tích công lượng.
Hy Đông: Cái gì? Tại sao vậy. Tôi không tụ tập bạn bè nữa mà. Lão già chơi gì kì vậy.
Phong Ca : Tại vì ta thích. Mà bớt kêu ' lão già ' đi. Cẩn thận đó.Rồi cậu mở mắt tỉnh dậy thì thấy không gian xung quanh phòng không phải là tệ. Cậu nhìn quanh thấy không gian này rất giống phòng cậu nên không phải lo lắng nữa.
Khi ra bên ngoài có một thứ khiến cậu phải chú ý. Một cái đầu màu vàng. "Trẻ con đã đi nhuộm tóc sao ?" Suy nghĩ của cậu chạy liên tục. Cậu lúc này đã quan sát được xung quanh rồi va ngay vào tấm biển hiệu ' Võ đường nhà Sano '
" omg nhà hàng xóm lại mở võ đường sao? Bất ngờ quá. Mấy đứa nhóc sẽ rất ồn luôn " Hy Đông nghĩ.
Sau mấy ngày làm quen với đường xá, nhà ở,..
Cậu đã phát hiện ra được.
Ở thời đại này không có 'Tửu Lầu ' , không có mỹ nữ , không dùng ngân lượng để trả chi phí. Cậu sốc rồi đó.
Ai biết một ngày vì bố cho đi chơi một phát thay đổi luôn cách sống. Cậu không chịu được. Muốn kiện!
.. còn tiếp..
Có chàng trai đang đọc sách bên cửa sổ. Bỗng có tiếng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ vang lên.
?: Hy Đông xuống ăn cơm đi con.
Hy Đông: Dạ mẹ.
Cậu nhanh chóng bước xuống nhà , gặp cuốn truyện đang đọc phân nửa.
Trong bữa ăn mọi người nói cười vui vẻ.
Khi cậu trở về phòng cậu đi đến bên cuốn truyện mở ra đọc tiếp. Đến tận khuya, cậu vẫn đang đọc thì trước mắt cậu tối sầm lại rồi Hy Đông ngất đi. Khi tỉnh lại cậu thấy trước mặt là một màu đen rồi vài chữ vang lên trong đầu rõ ràng dòng chữ này biết cậu là ai.
???: Tiểu bá vương. Hôm nay tâm trạng tốt nên cho ngươi đi chơi.
Hy Đông: " oh giọng nói này của lão già à.?" Là bố phải không?
Phong Ca: Ừm. Dạo này thấy con rảnh nên ta cho con xuống phàm thế tích công lượng.
Hy Đông: Cái gì? Tại sao vậy. Tôi không tụ tập bạn bè nữa mà. Lão già chơi gì kì vậy.
Phong Ca : Tại vì ta thích. Mà bớt kêu ' lão già ' đi. Cẩn thận đó.Rồi cậu mở mắt tỉnh dậy thì thấy không gian xung quanh phòng không phải là tệ. Cậu nhìn quanh thấy không gian này rất giống phòng cậu nên không phải lo lắng nữa.
Khi ra bên ngoài có một thứ khiến cậu phải chú ý. Một cái đầu màu vàng. "Trẻ con đã đi nhuộm tóc sao ?" Suy nghĩ của cậu chạy liên tục. Cậu lúc này đã quan sát được xung quanh rồi va ngay vào tấm biển hiệu ' Võ đường nhà Sano '
" omg nhà hàng xóm lại mở võ đường sao? Bất ngờ quá. Mấy đứa nhóc sẽ rất ồn luôn " Hy Đông nghĩ.
Sau mấy ngày làm quen với đường xá, nhà ở,..
Cậu đã phát hiện ra được.
Ở thời đại này không có 'Tửu Lầu ' , không có mỹ nữ , không dùng ngân lượng để trả chi phí. Cậu sốc rồi đó.
Ai biết một ngày vì bố cho đi chơi một phát thay đổi luôn cách sống. Cậu không chịu được. Muốn kiện!
.. còn tiếp..
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me