Bac Chien Chay Tron Duoi Anh Hoang Hon
Đã ba năm rồi. Chuyện tình không thể gặp ánh sáng của bọn họ.Không phải lén lút, chỉ là chưa đến lúc. Cả hai người đều nghĩ như vậy.Bọn họ vẫn yêu đương ngọt ngào giống như bao nhiêu cặp đôi khác. Ánh nhìn trao nhau bao giờ cũng thấm đẫm sự dịu dàng và tình yêu cháy bỏng. Mỗi ngày sẽ có người quan tâm mình đã ăn chưa, có ngủ đủ giấc không, trời lạnh thì nhớ mặc ấm, trời nóng cũng đừng ăn đồ lạnh quá nhiều, sẽ bị thương cổ họng.Thời gian rảnh rỗi trộm góp nhặt được cũng sẽ cùng nhau vào bếp nấu ăn, dựa vào nhau ngồi bên cửa sổ ngắm mưa rơi, hay nằm dài trên ghế sopha, đầu gác lên đùi người kia rồi cùng xem phim đối phương đóng. Mỗi một chuyện cùng nhau thực hiện, cho dù là nhỏ bé đơn giản cũng vẫn tràn ngập ấm áp. Vương Nhất Bác nói không thích mang motor ra ngoài đi dạo mà chỉ muốn chạy thử trên đường đua quốc tế. Ấy vậy mà bây giờ mỗi ngày cậu đều mong có thể có thêm chút thời gian, chở anh lên núi ngắm cảnh đêm, cảm nhận gió đêm mát mẻ lướt qua mặt, cùng nhau ngắm bầu trời đầy sao tuyệt đẹp, thì thầm rủ rỉ mấy lời sến súa mà bình thường chẳng nói thành lời. Cậu và anh đã trải qua ba năm như vậy.Thật sự rất hạnh phúc.Nhưng niềm hạnh phúc quý giá ấy sắp bị đánh vỡ. Chỉ bởi vì hai người họ đang dấn thân trong làng giải trí.Chốn bon chen đầy rẫy thị phi.Một nỗi lo lắng bất an đã tồn tại trong lòng cả hai từ rất lâu rồi.Mối quan hệ của họ giống như đang đi trên lớp băng mỏng. Bất cứ lúc nào cũng có thể sẩy chân thụt xuống, sự lạnh lẽo băng giá sẽ ập đến bủa vây lấy hai người.Và nhấn chìm bọn họ xuống đáy vực sâu. Sợ lắm chứ. Nhưng nhất định phải đối mặt. Vì đối phương, càng vì tình cảm của hai người.Chỉ là ai cũng không ngờ, ngày ấy lại đến sớm như thế.***"Trần Tình Lệnh" có thể coi là bộ phim định tình của cặp đôi Bác Chiến. Định mệnh cho họ gặp lại nhau lần nữa, sau một vòng quay dài tới gần một năm, kể từ ngày chạm mặt nhau lần đầu tiên trên sân khấu của Thiên Thiên Hướng Thượng. Ngày ấy chúng ta chẳng nói với nhau câu gì. Nhưng hạt giống tương tư cũng đã gieo xuống mảnh đất yêu thương cằn cỗi, chỉ chờ một ngày mưa xuống rồi nảy mầm, thỏa sức vươn mình tắm trong ánh nắng ban mai rực rỡ.Duyên phận lần này cũng sẽ không mỏng nữa.Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến kề vai sát cánh bên nhau gần nửa năm. Bọn họ cùng nhau vui đùa, cùng nhau tập thoại, từ hai con người xa lạ có chút quen biết biến thành tri kỉ cả đời khó tìm. Tình cảm trong đó, mấy ai hiểu rõ được.Ấy là khi ánh mắt lơ đãng đuổi theo bóng dáng người kia, trái tim khắc ghi từng nụ cười, từng cái nháy mắt. Là khi vì đối phương mà nhập diễn quá sâu, rồi lại chẳng thể nào mà thoát vai ra được. Có diễn viên nào đã từng ghen với nhân vật mình đóng, chỉ vì đối phương luôn yêu thích mà đặt bên cửa miệng?Lại có diễn viên nào, hâm mộ nhân vật mình đóng, chỉ vì y có được người mình yêu?Rốt cuộc là "chân tình thực cảm" tới mức nào, mà cứ đau lòng đến nỗi phải rơi nước mắt?Ngày đóng máy ấy, là ai lưu luyến đến nỗi đôi mắt ngấn lệ?Là ai ngưng bặt nụ cười vì chẳng được bên nhau nữa?Đó là khi chúng ta nhận ra, tình yêu đã lặng lẽ đến từ lúc nào không hay, mà hạt giống mang tên tương tư ấy, cũng đã vươn mình thành một cây đại thụ che trời.Bọn họ đến với nhau, là do duyên trời tác hợp, ta có tình, người có ý.Tự nhiên như thế. Nước chảy thành sông.Vì cớ gì phải cố tình chối bỏ? Chẳng thà để lại cho thế gian một mối tình thắm thiết.Nguyện cùng người bên nhau trọn đời, không rời không bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me