TruyenFull.Me

Bac Chien Cun Con

Thời gian: Tháng 1/2026

1.

Trước khi về nước, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác mua một cặp nhẫn Cartier ở Las Vegas, kiểu dáng rất bình thường, Tiêu Chiến hi vọng nếu như may mắn, cuộc sống hôn nhân của họ có thể bình thường một chút.

Bọn họ là nghệ sĩ, chắc chắn không thể đột nhiên cùng đeo một chiếc nhẫn ở ngón áp út. Bản thân Tiêu Chiến thì sao cũng được, hiện tại tỷ lệ xuất hiện trước công chúng của anh không cao, nhưng có rất nhiều người để ý đến Vương Nhất Bác, chỉ cần có chút biến động nhỏ nhất định sẽ bị chụp lại. Do đó thái độ của Tiêu Chiến với nhẫn cưới là, không phải sợ Vương Nhất Bác không đeo mà sợ cậu khăng khăng muốn đeo. Vì vậy Tiêu Chiến đặt riêng một chiếc bông tai cho Vương Nhất Bác thay thế cho ý nghĩa của nhẫn cưới, hình báo đốm nạm kim cương biểu tượng của Cartier, lúc đeo lên tựa một đầu báo đang cắn lỗ tai. Vương Nhất Bác chỉ có một yêu cầu là khắc tên Tiêu Chiến vào bên trong bông tai.

Việc quan trọng nhất sau khi về nước chính là dọn nhà. Ý nghĩa chân chính của việc dọn nhà là ở chỗ, nếu không dọn nhà thì người ta cũng chẳng biết mình lại có nhiều đồ đạc như vậy. Bên chỗ Tiêu Chiến đã dọn gần xong rồi, vậy nên giờ anh tiếp tục giúp Vương Nhất Bác dọn dẹp. Ván trượt và mũ bảo hiểm của cún con thật sự quá nhiều, quần áo, đồ trang sức cũng chất cao như núi. Tiêu Chiến vừa giúp cậu đóng gói những đồ có giá trị, vừa nhịn không được mà càm ràm với cậu cái nào không cần thì đem cho người khác hoặc đi quyên góp đi. Vương Nhất Bác ngoan ngoãn nói đã chọn lọc một lần rồi, còn lại cái nào cũng có ý nghĩa riêng, không thể bỏ được.

Hơn một tuần chuyển tới chuyển lui, cuối cùng cũng xem như dọn xong, mấy thùng lớn lớn nhỏ nhỏ chuyển từ nhà trọ đến biệt thự, phòng ngủ chính - chỗ được trưng dụng làm phòng chứa đồ bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất, bởi vì quần áo và đồ dùng cá nhân của hai người quá nhiều, có lẽ chờ đến khi lấy đồ ra, sắp xếp từng thứ một cũng phí không ít thời gian. Vương Nhất Bác nói hay là gọi người đến dọn dẹp, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy đây là chuyện của nhà mình, không muốn giao cho người khác, muốn tự mình làm hết.

Trong khoảng thời gian này, Tôn Oản có gọi điện đến chúc mừng bọn họ về nhà mới, hỏi "hàng xóm mới" có cần giúp đỡ không, lúc nào có thể đến thăm nhà mới một chút. Tiêu Chiến nói Tôn Oản cứ yên tâm, anh nhất định sẽ mời khách cảm ơn cô giúp mua nhà, không, là Vương Nhất Bác nhất định sẽ mời khách mới đúng. Tôn Oản thỏa mãn nói chắc chắn sẽ chuẩn bị quà mừng nhà mới. Tiêu Chiến vui vẻ, nhịn không nổi mà nhắc nhở cô việc vui cần phải chúc mừng không chỉ riêng chuyển nhà thôi đâu. Tôn Oản nghe ra lời anh nói có ý khác, vội vàng hỏi còn có chuyện gì nữa, nhưng Tiêu Chiến chỉ cười không nói gì.

Còn có một chuyện trùng hợp nữa, vào ngày cuối cùng của tháng mười hai, họ nhận được giấy chứng nhận kết hôn chuyển phát nhanh từ nước ngoài về. Tiêu Chiến siết chặt tờ giấy rộng dày kia trong tay, nhìn chằm chằm những dòng chữ tiếng Anh sống động kia như nhìn thánh chỉ gần ba phút, Vương Nhất Bác cũng biết điều cùng anh nhìn gần ba phút. Cuối cùng hai người đều cảm thấy mình quá ngốc, bật cười, anh đánh tôi tôi đánh anh một trận để giảm bớt cảm giác xấu hổ.

Tờ giấy được cẩn thận cất vào bì thư chuyển phát nhanh, cất vào ngăn kéo đầu tiên trong tủ bên giường Tiêu Chiến, cùng với hộp nhẫn cưới của hai người và viên kim cương khoa trương mà Vương Nhất Bác dùng để cầu hôn anh.

Phòng ngủ chính tràn ngập ánh sáng, mặt trời mùa đông không khắc nghiệt tựa thanh đao sắc bén đoạt mạng người, chỉ tựa mỹ nhân lười biếng cầm quạt phe phẩy nhẹ, thờ ơ lướt qua phòng ngủ, bao phủ một tầng vàng hồng mỏng manh lên tủ quần áo, giường và người bên cạnh. Tiêu Chiến cất đồ xong liền quay người, đối diện với Vương Nhất Bác đang mặc quần áo rộng thùng thình, tay áo kéo dài đến tận bàn tay ở đằng sau.

Tiêu Chiến nói: "Hai ngày nữa em về Trùng Khánh với anh đi."

Vương Nhất Bác ngẩn người một lúc, sau đó cố tỏ ra bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn sang phía khác, gò má nghiêng nghiêng trong mắt Tiêu Chiến tựa như bị cái gì đó nâng đỡ, từ từ kéo nhếch lên, khóe mắt lẫn khóe miệng vì nụ cười này mà sát lại gần nhau. Một lát sau, Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến trả lời: "Anh có biết em chờ anh nói những lời này bao lâu rồi không."


2.

Đầu tháng một, Vương Nhất Bác hoàn toàn không về nhà, vội vàng hoàn thành công việc, bọn họ đặt vé máy bay về Trùng Khánh ba ngày, lúc dọn quần áo Vương Nhất Bác tựa như một con thú nhỏ đứng trên vách đá, hoang mang do dự không biết có nên nhảy sang bờ bên kia hay không. Quần áo của cậu đại khái chỉ có hai kiểu, hoặc là style đi trước thời đại đến mức người khác khó lòng thưởng thức được, hoặc là đẹp đẽ lộng lẫy tới mức chim công mà thấy cũng phải cúi đầu.

Vương Nhất Bác mở tủ áo ra lấy một bộ, nhìn tay áo, nhìn trước sau phải trái khó chịu tặc lưỡi một cái lại cất vào. Hình ảnh này đã lặp đi lặp lại hơn mười lần rồi. Tiêu Chiến nghiêng người tựa cửa phòng quần áo, hai tảy thả lỏng ôm trước ngực, thoải mái nhìn Vương Nhất Bác đang buồn phiền trước mắt, tựa như xem một chú hổ bị trêu chọc.

Vương Nhất Bác quay đầu hỏi Tiêu Chiến: "Hay em đi mua bộ đồ vest nhỉ?"

Tiêu Chiến thả tay cạn lời nói: "Em có bệnh à?"

Vương Nhất Bác suy sụp nói: "Ca ca, anh giúp em chọn quần áo đi."

Tiêu Chiến đảo mắt trả lời: "Không, lần trước em hại anh ăn mặc không ra gì khi gặp cha mẹ em, anh muốn báo thù."

Vương Nhất Bác đi tới ôm eo Tiêu Chiến, hai tay lắc lư như con gấu túi, cầu xin anh: "Chiến ca, em sai rồi, Chiến ca thịnh thế mỹ nhan tốt bụng nhất nhanh cứu cứu em đi mà."

Tiêu Chiến trợn mắt khinh bỉ, thầm nghĩ nên đẩy cậu ra hay không đây.


3.

Mùa đông ở Trùng Khành mưa nhiều, ẩm ướt lạnh lẽo, lại ít khi thấy ánh mặt trời, khí lạnh giống như mũi kim thêu không chỗ nào không đâm đến. Tiêu Chiến vẫn muốn mua một căn nhà ở Hải Nam để đến mùa đông cha mẹ chuyển qua đó ở, nhưng cha mẹ anh không thích. Tiêu Chiến cũng hiểu được, cuộc sống của người dân Trùng Khánh khá an nhàn, tình làng nghĩa xóm thân thiết, nhóm người già thường xuyên tụ tập ăn uống chơi mạt chược, ăn cơm không thể thiếu một phần cay, mâm cơm không thể thiếu một ngụm rượu, đến Hải Nam bọn họ cũng sống không quen.

Vương Nhất Bác vẫn đặt phòng ở khách sạn Regent, phòng ở tầng cao có tầm nhìn ra sông rất đẹp, Tiêu Chiến thả hành lý kéo rèm nhìn động Hồng Nhai. Trời nhiều mây nên tầm nhìn không tốt lắm, trên sông Gia Lăng cũng mờ sương, những con thuyền đánh cá cùng tàu chở hàng cồng kềnh xuôi dòng cách thật xa nhau, tựa như những con cá lớn không thèm tranh giành con mồi.

Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến tối nay anh ở nhà hay là quay lại khách sạn. Tiêu Chiến nghĩ đến chuyện thú nhận với cha mẹ, cảm thấy khó mà dự đoán được tổn hại sau cuộc chiến này, vậy nên nói với Vương Nhất Bác chờ xem tình hình thế nào đã.

Bọn họ chọn thời gian chuẩn rồi mới đến. Người Trung Quốc vốn dựa vào việc ăn uống để tạo quan hệ, xây dựng tình cảm, đến sớm không có cơm ăn, Vương Nhất Bác không giỏi nói chuyện, cha mẹ Tiêu Chiến càng thêm luống cuống, cứ đơn giản chọn đúng giờ ăn mà đến, cắt bớt thời gian phải cố tìm chuyện để nói.

Đi đến dưới lầu nhà cha mẹ, Tiêu Chiến nhấn nút thang máy, vùng tam giác màu cam sáng lên. Tiêu Chiến quay đầu lại, mắt thường cũng có thể thấy được cả người Vương Nhất Bác cứng ngắc, trên tay cậu vẫn cầm giỏ trái cây cao cấp mới mua, tựa cục đá xám xịt trong bức tranh di động sắp sửa vỡ ra thành từng mảnh. Tiêu Chiến thấy vậy vừa buồn cười vừa không nỡ, vươn tay chọc chọc vào má Vương Nhất Bác, nói cún con đừng sợ, ca ca sẽ bảo vệ em.

Vương Nhất Bác lộ ra vẻ mặt thấy chết không sợ.


4.

Trước bữa cơm, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm một bàn đầy đồ ăn, có thịt ba chỉ kho, gà cay, sườn heo chua ngọt, rau luộc, diếp cá trộn, lạp xưởng, còn có canh chân giò, anh nuốt nước miếng nói: "Mẹ, thế này cũng quá khoa trương rồi, sao lúc con về nhà không được như vậy chứ."

Mẹ Tiêu liếc anh một cái, vừa cởi tạp dề vừa nói: "Con đúng là đứa ăn xong là quên liền, lúc nào con về nhà mà mẹ không làm một bàn đầy đồ ăn cho con hả."

Tiêu Chiến cười vui vẻ, đi đến cầm tạp dề trong tay mẹ anh, nhân tiện ôm mẹ làm nũng. Vương Nhất Bác đứng ở sau bàn ăn, chống tay lên lưng ghế nhìn mẹ con Tiêu Chiến, miệng cũng nở nụ cười ngốc nghếch.

Mẹ Tiêu giục bọn họ ngồi vào bàn, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến thầm hỏi nên ngồi thế nào. Tiêu Chiến liếc mắt nhìn bàn ăn hình chữ nhật kia định nói chuyện, ba Tiêu đã mang theo chai rượu Ngũ Lương Dịch đến, nâng cao chai rượu hỏi Vương Nhất Bác: "Nhất Bác, uống với chú mấy ly chứ?"

Vương Nhất Bác vội vàng gật đầu nói được.

Chia chỗ ngồi đương nhiên là cha mẹ Tiêu Chiến ngồi một bên, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi một bên. Tiêu Chiến lấy bốn cái ly từ trong tủ bếp ra, đặt trước mặt mỗi người một cái. Vương Nhất Bác chờ ba Tiêu mở rượu, lập tức đứng dậy định giúp rót rượu, ba Tiêu khoát tay bảo cậu ngồi xuống, sau đó bưng bình rượu rót vào cái ly trước mặt Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác vội vàng cúi người dùng hai tay đỡ ly rượu.

Văn hóa trên bàn ăn của người Trung Quốc là tất cả đều nằm trong ly rượu.

May mắn là dù Vương Nhất Bác rất căng thẳng, tư thế ngồi vô cùng cẩn thận, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy cậu cũng không hề bối rối, nghiêm túc trả lời đủ loại câu hỏi liên tục của cha mẹ Tiêu Chiến, còn có thể chủ động tìm đề tài, hỏi hai người bình thường làm gì, ở Trùng Khánh có chỗ nào đi chơi, chỗ nào ăn ngon, hoặc là hào hứng nghe hai người kể chuyện trước đây của Tiêu Chiến. Tóm lại so với lần Tiêu Chiến gặp cha mẹ Vương Nhất Bác thì bình tĩnh hơn hẳn. Nhưng mà Tiêu Chiến nghĩ đến lúc ấy là mình bị bất ngờ, không kịp chuẩn bị gì cả, càng cảm thấy không thoải mái.

Uống hai ngụm rượu lót bụng, Tiêu Chiến đã bắt đầu thấy hơi say. Ăn món ăn mẹ nấu, người yêu ở ngay bên cạnh, cùng cha mẹ mình nói chuyện phiếm uống rượu, cõi lòng Tiêu Chiến tràn đầy ấm áp, cực kỳ vui vẻ. Anh gắp một miếng thịt ba chỉ kho vào miệng, không cần nhai nhiều đã tan ra, mùi thịt béo ngậy nhưng không ngán, Tiêu Chiến vuốt bụng, cảm thấy thỏa mãn.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu, nhỏ giọng nhắc nhở anh, ca ca, anh đừng uống nữa.

Tiêu Chiến sờ nhẹ mặt mình, thấy thật sự nóng lên rồi, anh gật gật đầu, nói Vương Nhất Bác em ăn nhiều chút đi, món ngon mẹ anh nấu không dễ gì mà được ăn đâu. Vừa nói vừa giơ đũa lên định gắp rau cho Vương Nhất Bác, tay ngừng giữa chừng một lát, lại đổi ý gắp cho ba Tiêu miếng thịt ba chỉ kho, gắp cho mẹ Tiêu đũa rau xào trước, cuối cùng mới nghịch ngợm gắp diếp cá trộn bỏ vào chén cơm của Vương Nhất Bác.

Rau diếp cá trộn, món ăn địa phương của Trùng Khánh, Vương Nhất Bác có lẽ chưa từng thấy thứ này bao giờ, Tiêu Chiến gắp cho cậu thì cậu ngoan ngoãn ăn, vừa gắp vào miệng liền đổi sắc mặt, hơi nhăn mày tái mặt, nuốt xuống cũng không được mà nhả ra cũng không xong. Tiêu Chiến bật cười vui vẻ.

Mẹ Tiêu thấy vậy liền trợn mắt nhìn Tiêu Chiến, cầm đũa chĩa chĩa vào Tiêu Chiến trách anh, nhưng giọng nói cũng không giấu được ý cười: "Nhất Bác, ăn không quen thì đừng ăn, cứ nhả ra đi."

Vương Nhất Bác vội vàng lắc đầu, cố gắng nuốt xuống, hít một hơi nói: "Hương vị rất đặc biệt."

Ba Tiêu tỏ vẻ khen ngợi, bưng ly rượu nói với Vương Nhất Bác: "Nào, uống ly rượu là hết ngay."

Vương Nhất Bác lập tức bưng ly rượu bằng hai tay, cạn ly với ba Tiêu. Tiêu Chiến để ý thấy Vương Nhất Bác khi uống rượu với ba mẹ mình sẽ hơi nghiêng đầu che mặt rồi mới uống. Có lẽ là giữ lại thói quen tôn kính trưởng bối từ khi còn làm thực tập sinh ở Hàn Quốc. Tiêu Chiến nhìn bóng lưng ngẩng đầu uống rượu của Vương Nhất Bác, cùng phần xoáy tóc trắng tròn kia, trong lòng ngọt như đường.

Vừa quay đầu lại thì thấy mẹ đang nhìn mình, ánh mắt khó có thể nói thành lời. Tiêu Chiến hoảng hốt, khuỷu tay đang chống trên bàn cũng trượt xuống, anh buông tay xấu hổ gãi gãi cổ. Tiêu Chiến đoán dáng vẻ của mình lúc nãy chắc chắn rất ngốc nghếch, mặt mũi cũng không kiềm chế được nữa, đầu óc thì ong ong vì rượu, tay chân càng thêm mất tự nhiên, lò sưởi quá nóng rồi.

Tiêu Chiến đứng lên đi rót một ly nước, nhân tiện cởi áo hoodie ra, chỉ mặc một chiếc áo dài tay mỏng, lúc ngồi vào bàn lại thấy mẹ nhìn chằm chằm vào cổ mình, ánh mắt cũng thay đổi, hoảng sợ, khó tin được, thậm chí còn hơi giận và đau lòng. Tiêu Chiến sợ hãi, không biết đã làm chuyện gì khiến mẹ giận. Anh theo ánh mắt của mẹ, sờ lên cổ mình, chạm đến sợi dây chuyền bạch kim kia.

Bị phát hiện rồi.

Tiêu Chiến theo bản năng liếc sang tay trái Vương Nhất Bác, một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản lẳng lặng nằm trên ngón áp út của cậu.


5.

Cơm nước xong, Tiêu Chiến để Vương Nhất Bác cùng luyện chữ với ba Tiêu, còn anh ở lại phòng ăn giúp mẹ dọn dẹp. Từ lúc vào bếp mẹ anh cũng không đi ra nữa.

Tiêu Chiến dọn thức ăn thừa vào chén đĩa nhỏ hơn, bọc kĩ bằng màng bọc thực phẩm, lau sạch cặn bẩn trên bàn ăn rồi dọn chén bát cần rửa vào bếp. Mẹ anh quay lưng về phía cửa, đang rửa nồi, tiếng nước chảy, tiếng nồi va vào bồn nước, dường như là mẹ anh đang trút giận vậy.

Tiêu Chiến hoảng sợ, đi đến cạnh mẹ, đặt chén đũa trên tay xuống, nhẹ giọng nói: "Mẹ, để con làm cho."

Mẹ anh ném miếng rửa chén xuống, khóa vòi nước, cũng không thèm nhìn Tiêu Chiến, đi ra phòng bếp định lau bàn ăn, nhưng Tiêu Chiến đã lau sạch rồi.

Tiêu Chiến đuổi theo sau, nhìn bóng dáng mẹ, bờ vai thuở trẻ vì dùng sức không đều nên bên cao bên thấp rũ xuống.

Những lời Tiêu Chiến vốn chuẩn bị sẵn đều trở thành kiểu náo loạn vô cớ của con nít. Trong lòng anh khó chịu, đành xuống giọng gọi lớn: "Mẹ..."

Mẹ ném khăn lên bàn, quay người nhìn Tiêu Chiến, đôi mắt hoe đỏ, Tiêu Chiến vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, quên mất phải nói gì.

"Trên cổ con đeo cái gì?" - Mẹ anh hỏi thẳng.

Tiêu Chiến biết chuyện này không thể nào tránh được, vậy nên rút dây chuyền ra khỏi túi quần nắm chặt trong tay, chiếc nhẫn không khác gì với cái mà Vương Nhất Bác đeo ở ngón áp út kia sáng rực rỡ dưới ánh đèn trong nhà.

Mẹ hỏi: "Con không có gì muốn nói với mẹ sao?"

Tiêu Chiến vốn dĩ đã nghĩ kĩ, định nhân lúc ăn xong, không khí thoải mái, thẳng thắn thừa nhận sẽ được khoan hồng, ai ngờ lại bị mẹ anh phát hiện trước.

"Mẹ, lúc đi du lịch Mỹ, con và Vương Nhất Bác đã đăng ký kết hôn rồi."

Biết được câu trả lời, mẹ anh im lặng một lúc lâu, trong mắt bà hiện lên đủ loại cảm xúc, có kinh ngạc, có tức giận, có nghi ngờ, cuối cùng đọng lại chỉ còn là buồn bã. Lò sưởi trong nhà cực kỳ ấm áp, Tiêu Chiến lúc nãy còn cảm thấy rất vui vẻ, lúc này đây cả người lạnh ngắt, anh thà để mẹ giận mình, cũng không muốn bà phải lộ ra vẻ mặt yếu ớt như vậy.

"Mẹ..."

"Chiến Chiến, mười năm trước lúc con lựa chọn tiến vào giới giải trí, con không nói cho mẹ, cuộc sống của con không tốt, con cũng không nói cho mẹ. Mẹ biết mẹ không ngăn cản được quyết định của con, cũng hiểu con không muốn ba mẹ phải lo lắng. Sau đó con bắt đầu đóng phim, gặp được Nhất Bác, yêu đương, mẹ còn chưa kịp lý giải tình cảm của hai đứa lúc đó là gì, con lại nói hai đứa đã chia tay, rồi suốt bốn năm con hoàn toàn không yêu ai nữa, hỏi con con cũng chỉ cười nói bận quá không có thời gian. Đôi khi mẹ vẫn nghĩ, con cứ như vậy rốt cuộc là đang giận dỗi với ai đây."

"Mẹ, con không phải..."

"Sau đó con và Nhất Bác làm lành, con có biết lúc con nói với ba mẹ chuyện này, ba mẹ thật sự thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tốt quá, cuối cùng con cũng có thể ở bên người con yêu nhất, không cần phải cô đơn nữa rồi. Mẹ vẫn luôn giục con đưa Nhất Bác về, chính là muốn nói với con, ba mẹ luôn ủng hộ con. Nhưng mà bây giờ, con đến cả chuyện lớn như kết hôn cũng không chịu nói với mẹ trước một tiếng sao?"

Mẹ anh càng nói càng kích động, gương mặt đỏ bừng, hai cánh tay cũng hơi run rẩy, cuối cùng, bà thở dài nói: "Chiến Chiến, chẳng lẽ ba mẹ không đáng được con tin tưởng đến vậy sao?"

Câu hỏi lạnh lùng này hoàn toàn đánh nát toàn bộ những lời Tiêu Chiến đã chuẩn bị trước. Anh biết rõ bản thân mình tiền trảm hậu tấu như vậy là không đúng, nhưng anh nghĩ mẹ chỉ hơi giận một chút mà thôi, anh làm nũng ra vẻ đáng thương thì có thể xong chuyện, ai ngờ trong lòng mẹ cũng cảm thấy tổn thương.

"Mẹ!" - Gọi một tiếng xong Tiêu Chiến liền bật khóc, ánh sáng xung quanh đều trở nên mơ hồ. Anh cảm thấy mình lại trở thành một đứa trẻ, bởi vì trốn học đi chơi cùng bạn đến khi trời tối đen, vô tư chẳng hề biết mẹ không tìm thấy mình, lo lắng đến mức định báo công an.

"Mẹ, con sai rồi."

Tiêu Chiến khóc, mẹ anh cũng khóc. Sợi dây chuyền nắm chặt trong tay tựa như một dây gai đâm vào lòng bàn tay anh, lên án sự vô tâm của anh suốt mấy năm nay.

"Sao vậy, hai người làm sao vậy hả?" - Có lẽ là nghe được tiếng cãi nhau, ba Tiêu chạy ra khỏi thư phòng, Vương Nhất Bác cũng theo sát phía sau, gương mặt vô cùng lo lắng.

Mẹ Tiêu cởi tạp dề xuống vắt lên lưng ghế, nói với ba Tiêu: "Ông tự hỏi con ông đi". Sau đó, đi thẳng về phòng không quay đầu lại. Tạp dề không treo kỹ, rơi xuống mặt đất sột soạt.

Gương mặt ba Tiêu lo lắng, ông vội hỏi Tiêu Chiến: "Sao lại như vậy?"

Tiêu Chiến lau nước mắt, đeo dây chuyền lên cổ, cúi người nhặt tạp dề lên gấp lại. Vương Nhất Bác đứng ở bên cạnh anh, bàn tay hoang mang chạm vào lưng anh, dường như muốn tìm kiếm điểm tựa.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, thấy gương mặt mà anh yêu nhất kia, cố gắng bình tĩnh nói: "Em về khách sạn trước đi."

"Chiến ca..." - Trong giọng nói của Vương Nhất Bác tràn ngập cảm giác không muốn.

Tiêu Chiến sờ sờ cánh tay cậu, dỗ dành: "Không sao đâu, em cứ về trước đi, anh sẽ tìm em sau."

Vương Nhất Bác im lặng nhìn thẳng anh, ánh mắt thẳng tắp tựa mũi tên nhọn đâm vào trái tim Tiêu Chiến. Cuối cùng Vương Nhất Bác thỏa hiệp, cậu quay người khom lưng thật sâu chào ba Tiêu Chiến nói: "Chú, ngày mai cháu lại đến thăm cô chú." Sau đó cậu lại nhìn Tiêu Chiến một cái, cầm lấy cái áo khoác mỏng kia đi ra cửa.


6.

Vương Nhất Bác đương nhiên không về khách sạn, cậu đứng chờ ở ngay sảnh dưới lầu nhà cha mẹ Tiêu Chiến.

Đây là một khu nhà cao cấp, đến tầng nào phải nhập mật khẩu hoặc là được chủ nhà mở cửa. Đại sảnh có bốn thang máy, có thang máy chuyên đi tầng lẻ, có thang máy chuyên đi tầng chẵn.

Vương Nhất Bác đứng ở góc xa cửa lớn bằng thủy tinh kia nhất, cúi đầu tựa vào tường đá cẩm thạch màu vàng nhạt, khí lạnh đêm đông từ đá toát ra, dùng lưng cậu sưởi ấm. Cậu cũng không cảm nhận được hơi lạnh nào cả.

Thời gian từng giây từng phút chạy đua, thậm chí một ngày dài bằng một năm gì đó, cũng không có quan hệ gì với Vương Nhất Bác cả. Cậu chỉ thực sự nghiêm túc, lòng không chút tạp niệm mà làm một chuyện duy nhất, chính là chờ Tiêu Chiến.

May mắn là đối với chuyện này, cậu cũng đã quá quen thuộc rồi.

Người trong sảnh tới tới lui lui, thang máy phát ra âm thanh vang vọng "đinh đinh". Vương Nhất Bác vẫn cúi đầu, lướt nhìn nền nhà bằng đá cẩm thạch dưới chân, gương mặt không có biểu cảm gì.

Không biết đã qua bao lâu rồi, Vương Nhất Bác mơ hồ cảm thấy người đi đi lại lại đã ít hơn, tiếng thang máy vang vọng cũng không còn thường xuyên nữa, mà mặt tường sau lưng cậu cũng đã ấm lên.

Điện thoại rung, Vương Nhất Bác lập tức nhận.

"Chiến ca, anh ổn chứ?" - Lúc này đây lục phủ ngũ tạng của cậu mới hoạt động trở lại, theo đó là nỗi lo lắng dâng tràn.

"Không sao, anh mới nói chuyện ổn thỏa với ba mẹ rồi."

Giọng Tiêu Chiến trong điện thoại hơi nhỏ, có lẽ vì đã khóc nên mũi và họng còn hơi nghẹt. Nhưng giọng điệu khá thoải mái, Vương Nhất Bác cũng thấy yên tâm.

"Vậy là tốt rồi." - Vương Nhất Bác ngẩng đầu, tựa lưng vào tường, lúc này mới cảm thấy cổ cứng ngắc, cậu lắc lắc cổ thả lỏng cơ thể, xương cốt như được ân xá, vang lên tiếng răng rắc rất nhỏ.

Tiêu Chiến nghe thấy có gì đó không đúng, vội hỏi: "Em đang ở đâu?"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, đèn chùm hoa lệ treo giữa trần nhà trắng như tuyết khiến cậu chói mắt, cậu nói: "Dưới lầu nhà anh."

"Vì sao không nghe lời anh về khách sạn trước hả." - Giọng nói Tiêu Chiến tựa như một cơn gió mạnh, thổi trúng cổ Vương Nhất Bác lạnh lẽo.

Vương Nhất Bác không nói gì. Đầu bên kia điện thoại lặng im giận dữ một lát, Tiêu Chiến lại nói: "Anh xuống ngay đây."


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me