Bac Chien Thai Tu Phi Sap Bay Roi
Nói ra anh được gả vào Đông cung đã gần một tháng nhưng cũng chưa một lần hồi môn về Tiêu phủ. Theo lễ tiết trong dân gian sau khi gả đi ba ngày "tân nương tử" phải trở về nhà mẹ bái lễ cùng phu quân. Tuy nhiên nghi lễ trong cung không được làm như vậy, phi tần một khi đã nhập cung cả đời chỉ có thể ở trong hậu cung đến chết.Hoàng tộc Vương Lăng quốc này chuyện hồi môn lần đầu cũng chỉ có hoàng thái hậu. Năm đó thái thượng hoàng hết mực sủng ái bà nên đặc ân cùng bà trở về thăm nhà mẹ nhưng đến nay vẫn chưa có một ai là ngoại lệ. Lần này Vương Nhất Bác thỉnh xin ý chỉ của thái thượng hoàng cùng anh trở về thăm nhà cũng là ân sủng lớn nhất từ trước đến nay khiến trên dưới hoàng cung không ít lời ngưỡng mộ, chỉ duy mỗi nữ nhân ở Tư An điện kia hận đến nổi nuốt không trôi cả cơm.Tiếng xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa lớn Tiêu gia, Vương Nhất Bác nhanh chân bước xuống trước rồi quay người dìu anh xuống xe vô cùng dịu dàng. Nghe Tiểu Liên nói, Vương Nhất Bác tuy dám làm bừa với Tiêu gia nhưng đối với vị tỷ tỷ này của anh còn phái cúi đầu nhường ba phần, cho nên những hành động ôn nhu như ngọc với anh những ngày qua thật sự anh cũng không biết nên tin hay không. Có lẽ có lúc tình cảm đó đối với anh là thật nhưng tất cả những thứ còn lại cũng chỉ vì Tiêu Diên tỷ tỷ mà tốt với anh thôi. Anh cười nhạt trong lòng, dù thật hay giả chung quy hoàng tử sinh ra trong hoàng tộc đều cũng như vậy, đến cuối cùng hắn vẫn sẽ lựa chọn hoàng quyền không thật lòng với bất kì ai. Đời anh nếu duyên phận đã định anh cũng không mong hắn một lòng với anh chỉ mong có thể đổi được một chút gọi là chân thành.Nghi trượng của thái tử hạ giá trước cửa Tiêu gia, phụ thân anh và gia quyến trong tộc đồng loạt quỳ xuống hành lễ, sắc mặt ai nấy đều nửa vui nửa buồn chỉ mỗi Tiêu Diên hào sảng chạy đến ôm lấy anh vô tư như không. Tiêu Chiến biết, Vương Nhất Bác đối với Tiêu gia đã gây ra chuyện không thể tha thứ. Bọn họ vui vì anh, không vui cũng vì anh. Con trai bảo bối nhà họ gả cho một tên khốn hãm hại gia tộc, bức ép thành thân làm sao mọi người có thể vui cho nổi. Nhưng Tiêu Diên tỷ lại khác, cô ấy dù biết nhưng vờ như không quan tâm, cô chỉ để ý đến anh có khỏe mạnh vui vẻ hay không, tình cảm đó khiến anh mới thật sự có cảm giác thân thuộc. Tiêu công tử kia tuy số mệnh không tốt nhưng đổi lại có những người thân rất tốt bên cạnh, đời này huynh ấy lựa chọn kết thúc như vậy quả thật cũng rất đáng tiếc. Tiêu Chiến anh nếu đã có duyên nối tiếp cuộc đời này cho huynh ấy vậy thì anh nên diễn tròn vai của mình, thay huynh ta sống tốt phần đời còn lại, yêu thương những người đáng được trân trọng. Tiêu Diên bất chấp lễ nghi liền đứng dậy chạy đến bên anh, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của anh lo lắng.- Tiểu Tán, đã hơn nửa năm tỷ không gặp đệ rồi. Hôm đệ thành thân tỷ không thể trở về đưa tiễn đệ xuất giá, tỷ... đệ đến đó sống có tốt không?- Đệ... đệ rất tốt. - Anh khẽ nhìn trộm về phía Vương Nhất Bác mặt lạnh, thẹn thùng. - Điện hạ cũng rất tốt với đệ.- Tốt nhất là như đệ nói nếu không đao lớn của tỷ cũng nên thử rửa bằng máu của hắn một lần cho biết!Tiêu Diên lườm về phía Vương Nhất Bác một cái lạnh người. Chuyện đệ đệ ruột của cô bị hắn ép hôn cô đã sớm nghe qua, bởi vì biên thành quá xa không thể cấp tốc trở về nếu không đừng nói muốn rước dâu chỉ sợ đến xác của hắn cũng không còn mà rước về.Tiêu đại nhân thấy hai người bọn họ kình nhau trước cửa cũng sợ làm lớn chuyện đến chỗ thái thượng hoàng, ông vội đánh tiếng nhắc nhở.- A Diên, không được vô lễ. Còn không mau mời điện hạ và thái tử phi vào nhà đi?- Phải. Tiểu Tán, mau vào nhà thôi, ngoài này gió lớn, tay đệ cũng lạnh cả rồi.Tiêu Diên mặc kệ đệ phu họ Vương kia đang nhìn chằm chằm bọn họ, cô vui vui vẻ vẻ nắm lấy tay anh kéo thẳng vào phòng.Tiêu Diên vốn là nữ tướng danh tiếng lẫy lừng khắp Vương Lăng quốc nên không giống những nữ nhi nhà bình thường khác. Phòng của cô nằm phía tây gần phòng cũ của anh ở trước đây. Bên trong trang trí đơn giản nhưng đủ toát lên vẻ khí khái của bậc anh hùng. Đàn sách tranh họa đều không có bất kì một thứ gì, đổi lại cô bày trí rất nhiều vũ khí độc đáo tinh tế khiến anh vô cùng thích thú. Tiêu Diên mừng rỡ kéo anh ngồi xuống bên giường quan sát một lượt, chau mày.- Tỷ nghe nói tên Vương Nhất Bác đó không yêu thương đệ, hắn ta còn nạp liền hai vị trắc phi vào cung. Nói tỷ nghe, bọn họ có ức hiếp đệ không? - Không có đâu tỷ. Đệ đệ của tỷ sao có thể dễ dàng bị người khác bắt nạt được chứ. - Anh cười trừ.- Vậy thì tốt. Nếu có kẻ nào dám động tới đệ, đệ phải nói với ta, dù có mang đao đến đào ba tấc Đông cung ta cũng sẽ giành công bằng cho đệ.Tiêu Diên khẽ đưa tay chạm lên gò má nhỏ nhắn của anh, cụp mi buồn bã.- Ta nghe phụ thân nói, sau khi thái tử dùng Tiêu gia uy hiếp đệ gả cho hắn, đệ trong lúc nghĩ không thông đã bỏ nhà đi cả đêm. Khi mọi người tìm được đệ, đệ đã ngã xuống vách núi bị thương mất hết kí ức, tỷ thật sự rất đau lòng. Nếu bây giờ không phải hắn đã là phu quân của đệ, ta đã một đao chém chết hắn từ lâu rồi. - Tỷ tỷ, mọi chuyện cũng đã qua rồi, tỷ không cần phải tự trách mình đâu. Đệ cũng đã lớn, đệ biết nên làm thế nào mà.- Khổ cho đệ rồi. Tiêu Diên nhìn anh không kiềm được xúc động, nước mắt khẽ lăn dài trên khóe mi. Tiêu Chiến trông cô lo lắng cho mình như vậy đột nhiên trong lòng có chút khó chịu, anh lại nhớ nhà, nhớ ba mẹ của mình rồi. Không biết sau khi anh biến mất bọn họ sống thế nào, có nhớ anh, lo lắng cho anh như thế không, bỗng dưng anh muốn trở về.- Phải rồi, mẫu thân nói với ta trong cung thái tử không có tình cảm với đệ, Lưu thục phi lại không thích đệ còn thêm bọn trắc phi kia nữa. Người sợ đệ một mình ở đó không thể ứng phó nổi. Ý của mẫu thân muốn tiệc rượu tối nay Người sẽ cho một chút xuân dược vào thức ăn của thái tử, giúp đệ nhanh chóng sinh được hoàng tử như vậy dù hắn không yêu đệ nhưng địa vị của đệ vẫn có thể vững chắc, Tiêu gia mới danh chính ngôn thuận bảo vệ đệ và ngoại tôn chu toàn.- Xuân dược???Tiêu Chiến giật mình suýt tí xỉu ngang. Vương Nhất Bác đáng sợ như vậy còn cho hắn thêm xuân dược chẳng khác nào mẫu thân đại nhân kia một bước tiễn "con trai" chầu Trời. Ngoại tôn gì đó, chỉ sợ ngay cả đứa con bảo bối cũng không còn.- Nhưng đệ yên tâm, ta không tán thành ý định này của mẫu thân. Thuốc thì ta không thể ngăn Người bỏ vào nhưng nếu Vương Nhất Bác đêm nay không thể kiềm chế cư xử thô bạo với đệ, đệ cứ việc hét lên gọi ta, ta nhất định sẽ xông vào cứu đệ, ta quyết không thể để hắn ức hiếp đệ đệ của tỷ.Tiêu Chiến nhìn khí thế hừng hực quyết tâm cao độ của Tiêu Diên tỷ tỷ làm anh khóc không được cười cũng không xong. Gả cho Vương Nhất Bác chưa đầy một tháng nhưng đi đến đâu ai cũng đều nhắc đến chuyện sinh hoàng nhi. Mọi người có thể bớt đùa dai như vậy được không, Cá Tháng Tư cũng không đùa lâu như vậy, bảo anh sinh nhưng làm sao biết sinh như thế nào. Anh khóc thảm trong lòng.. Theo kế hoạch của Tiêu phu nhân, bữa tiệc gia yến diễn ra bình yên vui vẻ như không có chuyện gì nhưng Vương Nhất Bác làm sao biết bản thân hắn đang bị người khác tính kế. Hắn uống thuốc gì thì mặc kệ hắn nhưng loại thuốc này còn liên hệ đến sự sinh tồn của anh, anh nhất quyết phải ngăn cản đến cùng.Buổi chiều trước khi gia yến diễn ra anh đã dùng hết bản lĩnh diễn xuất chuyên nghiệp của mình khóc than một trận chỗ Tiêu Diên, cuối cùng cô ấy cũng rủ lòng thương cho người theo dõi ngăn cản mẫu thân hạ dược vào thức ăn của Vương Nhất Bác. Ải này cơ bản đã qua nhưng bà ấy còn mưu kế nào khác hay không anh và Tiêu Diên cũng không đoán được nên anh chỉ còn cách tự mình cứu lấy mình mà thôi.Tiêu Chiến cố hợp tác tỏ ra phu phu tình thâm với Vương Nhất Bác, cả hai hết đút nhau ăn lại uống rượu cùng nhau, huynh huynh ta ta ân ái mặn nồng trước bao người làm cho Tiêu phu nhân thập phần hài lòng. Kết quả mẫu thân đại nhân của anh cũng từ bỏ kế hoạch ban đầu của mình nhưng ngược lại bản thân anh say đến mức không biết đường về.Tửu lượng kém cỏi của anh dù có xuyên không cũng không tốt hơn được chút nào, cũng may Vương Nhất Bác còn chút tính người uống giúp anh không ít nhưng cuối cùng hắn cũng phải bế con ma men là anh về đến tận phòng.Dưới ánh nến mờ nhạt, đầu anh mỗi lúc một choáng váng hơn đến nổi không nhìn rõ thứ gì chỉ thấy mỗi một tiểu thịt tươi thơm ngon dâng lên trước mặt.Tiêu Chiến lảo đảo bổ nhào về phía Vương Nhất Bác đè hắn xuống giường, anh nhìn hắn liếm môi cười ngốc, ánh mắt thèm thuồng như muốn nuốt chửng hắn vào bụng.Vương Nhất Bác nhìn biểu hiện của anh không còn gì để nói, hắn lắc đầu bất lực nhẹ nhàng nắm lấy tay anh gỡ xuống, hạ giọng dỗ.- Ái phi, ngươi say rồi, mau nằm xuống ngủ đi, đừng nháo nữa.- Ta... ta không nháo. Ta rất ngoan a~Tiêu Chiến đưa tay xoa xoa cặp má bánh bao của hắn chau mày ủy khuất.- Ngươi xem ta bé nhỏ đáng thương thế này, lúc nào cũng đều bị ngươi bắt nạt đến ăn không ngon ngủ không yên, gò má của ta cũng hóp đi rồi nè.Tiêu Chiến cụp mi tội nghiệp tiếp tục xoa xoa bóp bóp hai chiếc gò má mềm mềm của Vương Nhất Bác mấy cái rồi từ từ trượt xuống thắt lưng hắn mạnh mẽ tháo ra làm hắn giật mình vội đưa tay giữ lại, gằn giọng.- Tiêu Chiến, ngươi có thôi đi không? Dừng lại!Tiêu Chiến dường như không còn nghe thấy bất kì lời nào nữa. Cả người anh ngồi ngang qua bụng Vương Nhất Bác lắc lắc chao đảo không vững, tay anh thuần thục tiếp tục vừa cởi y phục của hắn vừa thút thít ủy khuất.- Hức... hức.... không được! Điện hạ, Vương Nhất Bác, ngài mau buông ta ra, không được cởi y phục của ta, không được động vào ta.... aaaa...======
🐰 say thật đáng sợ a~ 🤧🤧🤧🤧🤧
🐰 say thật đáng sợ a~ 🤧🤧🤧🤧🤧
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me